Sau khi bàn bạc, Phượng Lâm quyết định chia quân làm ba đạo, một đạo theo nàng ta và Tư Nguyệt men theo đường hầm vào thành. Hai đạo còn lại sẽ theo Sơ Tướng quân cùng vài vị tướng lĩnh canh chừng ngoài cổng thành, đợi cơ hội xông vào.
Đi suốt hai canh giờ, Tư Nguyệt mới thấp thoáng thấy ánh sáng từ bên kia thông đạo chiếu vào. Nàng liếc nhìn khuôn mặt đương khẩn trương của Phượng Lâm lại quay sang ba vị phu thị bình bình thản thản như đang đi dạo kia, không hiểu sao cảm thấy rất buồn cười. Nàng khẽ nói với Phượng Lâm : " Người đừng lo lắng, có ta ở đây không ai có thể làm tổn thương ngươi."
Tư Nguyệt không biết Phương Lâm sở dĩ lo lắng cùng khẩn trương là vì sợ phải đối mặt với Phượng Tịch, tuy Phượng Tịch muốn hãm hại nàng ta song từ nhỏ đến lớn Phượng Tịch là người đối xử tốt với nàng ta nhất trong số các hoàng nữ. Biết Tư Nguyệt quan tâm, Phượng Lâm gật đầu nhẹ : " Ta biết rồi. A Thiên ! Cảm ơn ngươi !"
Bước khỏi thông đạo, Tư Nguyệt lập tức cảm nhận được một cỗ hương thơm thanh dịu,tựa như mùi của trúc, sảng khoái lạ thường.
" Khấu kiến Quân thượng ! Quân thượng vạn tuế !" Thanh âm nghe gió xuân phả vào lòng, nghe qua tai dường như thấy có chút quen thuộc.
Phượng Lâm vui mừng ra mặt vội đỡ tay Phượng Trầm, nói : " Ca ca, ca ca không thương A Đậu nữa hay sao mà đi hành đại lễ như vậy với A Đậu ?" Trong giọng nói chứa đầy ủy khuất.
Phượng Trầm vận một thân cẩm bào bạch y, viền áo thêu mấy nhánh trúc bằng chỉ bạc, chuỗi tóc đen dài được cẩn thận búi lại bằng thanh ngọc trâm tinh xảo. Khác với đôi mắt hạnh của Phượng Lâm, hắn sở hữu một đôi mắt phượng tinh xảo, hàng lông mi như liễu khẽ phủ xuống khiến người ta cảm thấy ánh mắt kia luôn đượm buồn, nhàn nhạt. Sống mũi như tạc, môi mỏng thờ ơ lúc này hơi cong lên, đáp : " Ngươi đã là một quân vương mà vẫn trẻ con như vậy !" Nói xong còn cốc nhẹ lên đầu Phượng Lâm.
Tư Nguyệt đứng sau Phượng Lâm, kinh ngạc nhìn Phượng Trầm. Đây không phải là Đệ nhất cầm sư Triều Thương sao ? Ngày đó nàng vì muốn mời Triều Thương đến hoa lâu biểu diễn mà đích thân xuất thủ, tính ra cũng đã mấy thàng rồi không ngờ còn có ngày gặp lại.
Mà lúc này đôi con ngươi của Phượng Trầm cũng rồi khỏi Phượng Lâm chuyển đến trên người Tư Nguyệt, hắn lập tức thất thần, khẽ lẩm bẩm : "Thu khổ tân cần tiều tụy tận. Như kim khước tự họa đồ trung." Nữ nhân hắn đêm ngày nghĩ đến bây giờ đang đứng trước mặt hắn, nếu hắn đoán không lầm nàng chính là người cứu muội muội hắn còn đánh lùi đại quân Thảo Oa quốc. Đáy mắt hắn lập tức phức tạp, không rõ buồn hay vui.
Hai người nhìn nhau như vậy, Phượng Lâm thầm vui sướng. Có phải ca ca nàng rất hảo hay không ? Lại quay sang ba người Mạc Thương bĩu môi.Tử Giai Âu Thần thấy tình hình không ổn, ho khan hai tiếng : " Thê chủ !" Hắn đường đường là Trang chủ một trong Tứ đại Sơn Trang, chấp nhận cùng hai nam nhân khác chia sẻ nàng đã là giới hạn rồi, hắn không có hứng thú chia sẻ thêm đâu.
Nghe Tử Giai Âu Thần gọi, Tư Nguyệt nhìn hắn nhếch môi cười. Thật ra Tử Giai Âu Thần nhỏ mọn hơn Hạ Trác nhiều. Nàng chắp tay với Phượng Trầm : " Khấu kiến Vương gia !"
Đáy mắt Phượng Trầm tối sầm, hắn luôn là người bình tĩnh song hai chữ Tử Giai Âu Thần vừa thốt ra chính là nhát dao chí mạng với hắn. Sinh ra ở nơi nam ti nữ tôn, hắn không mong muốn quyền lực mà chỉ cầu được một đời một kiếp với người hắn yêu. Thế nhưng...nàng đã có phu thị rồi. Hắn khẽ gật đầu : " Không cần đa lễ." Ánh mắt dừng lại chỗ ba người Mạc Thương, mỗi một người trong bọn họ so ra đều không thua kém hắn. Hắn liệu có thể khiến nàng vì hắn mà từ bỏ ? Phượng Trầm chợt khựng lại, người đời nói Trầm Vương vô dục vô cầu không phải hắn không cầu mà vì chưa có thứ gì đáng để hắn cầu cả...
Thấy Tử Giai Âu Thần phá bĩnh ca ca nàng với Tư Nguyệt, Phượng Lâm mất hứng nói : " Ca ca, đây là nghĩa muội của ta. Ca ca cứ giống ta gọi nàng là A Thiên đi ! Được không A Thiên ?" Nịnh nọt cười với Tư Nguyệt.
Tử Giai Âu Thần khinh bỉ hừ một cái. Nha đầu này đúng là không biết sống chết, xem bọn họ là người vô hình sao ? Còn cố nhét thêm nam nhân khác cho Nguyệt Nhi ? Tử Giai Âu Thần ra tín hiệu với Hạ Trác. Hạ Trác gõ gõ quạt vào mu bàn tay đến bên cạnh Tư Nguyệt, chu chu môi : " Thê chủ, chúng ta mau làm nhanh chính sự rồi trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay ta thật nhớ ngươi chết được."
Tư Nguyệt nhướn mày, phì cười. Trông nàng rất có số đào hoa sao ? ( ba người Mạc Thương đồng loạt : " Cực kỳ đào hoa mới đúng !" )
Phượng Trầm vừa định gọi nàng một tiếng " A Thiên " song lời của Hạ Trác trực tiếp chặn họng hắn. Hắn gật đầu : " Phượng Tịch đã mua chuộc được Sở Thống lĩnh, trong ngoài hoàng cung hiện nay đã bị bao vây. Nếu muốn bắt Phượng Tịch, chúng ta trước tiên đánh đến cổng thành Tây Nam cho đại quân tiến vào rồi tấn công hoàng cung cũng không muộn."
Tư Nguyệt cũng có cùng ý với Phượng Trầm, lập tức hành động.
Phượng Tịch biết nếu Phượng Lâm về kinh Phượng Trầm sẽ hỗ trợ nên cài rất nhiều ám vệ giám sát Trầm Vương phủ nhưng nàng ta không biết, số ám vệ đó chỉ có đi không có về. Tư Nguyệt cùng ba người Mạc Thương dẫn theo mấy nghìn quân tấn công về phía cổng thành Tây Nam, để lại Phượng Trầm cùng Phượng Lâm liên lạc với mấy triều thần, phá bỏ đường lui của Phượng Tịch.