Ánh mắt Mạc Khiết Thần nhu hòa, như đang hồi tưởng lại gì đó, ôn nhu cười : " Biểu cô năm đó từng được xưng là đệ nhất mỹ nhân Ngũ quốc, bà là một người rất thiện lương, hiền lành. Khi ta còn nhỏ không ít lần nghịch ngợm bị phụ thân phạt đều do biểu cô cứu ta sau đó nói dối phụ thân đưa ta về nhà và làm điểm tâm cho ta."
Nàng nhìn Mạc Khiết Thần, cười ra tiếng, không nghĩ tới nam nhân yêu nghiệt này cũng như bao hài tử khác, nghịch ngợm rồi bị phụ thân phạt. Nhớ tới hình ảnh mẫu thân trong bức họa, đáy lòng nàng chua xót, thanh âm man mác : " Điểm tâm bà ấy làm có ngon không ?" Nam Cung Viễn có rất nhiều phụ nữ, bọn họ đối với nàng đều rất nịnh nọt, mua cho nàng rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ nàng có thể nếm thử hương vị của "mẹ" cả.
Mạc Khiết Thần nhìn nàng thật sâu, đôi mắt hoa đào ẩn chứa vô hạn thâm tình nồng ý xẹt qua một tia áy náy, đau lòng, hắn vừa nói vừa đút cho nàng một miếng bánh quế hoa, ngón tay như ngọc, mảnh khảnh dưới ánh nắng hờ hững tựa như trong suốt khiến người ta không kiềm lòng mà muốn cắn nuốt nó vào bụng. Hắn câu môi tà mị cười : " Nàng ăn đi, đây là ta cố tình làm cho nàng. Tuy không thể giống hoàn toàn hương vị của biểu cô nhưng ta tin nàng sẽ thích."
Nàng cười như gió thoảng, môi anh đào không son mà đỏ đương định nhếch lên thì một cơn gió nhẹ phất quá, ống tay áo bằng sa lụa hồng phấn của Mạc Khiết Thần trợt xuống để lộ cổ tay trắng nõn như dương chi bạch ngọc, tinh mỹ hoàn bích. Bỗng dưng nàng chợt mở to hai mắt, mâu quang trở nên thâm thúy, sâu không thấy đáy, tay chụp lấy cổ tay của Mạc Khiết Thần, miếng bánh quế hoa nửa chừng rơi xuống.
Tám năm, chín mươi tám đêm trăng tròn cũng tức là chín mươi tám vết cắt. Cổ tay hắn vốn dĩ hoàn hảo, làn da trắng sáng như minh nguyệt, không phấn son phàm tục nào có thể so bì thế nhưng nhìn kỹ lại ẩn ẩn vô số vết sẹo chồng chất lên nhau giống như vết ngọc rạn nứt làm người ta đau lòng. Phượng mâu như khói, vô hạn mờ mịt, nửa ngày mới mở miệng : " Cảm ơn huynh." Thanh âm rất nhỏ, mang theo một tia nghẹn ngào.
Chính nàng cũng không biết nàng cảm ơn vì điều gì nhưng nàng chỉ muốn nói cảm ơn hắn. Có lẽ là vì hắn đã đợi nàng, vì hắn đã theo dõi nàng, hoặc là vì hắn biết...nàng còn tồn tại, Tư Mộ Tuyết còn tồn tại.
Mạc Khiết Thần hơi ngạc nhiên, bạc môi thoáng cười như xuân phong thu thủy, mị hoặc liêu nhân, nhanh như chớp kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt nàng như muốn khảm nàng vào thân thể, hòa nàng vào linh hồn của hắn. Người nên cảm ơn là hắn, cảm ơn nàng vì đã trở lại nơi này, sau mười sáu năm đã trở lại bên hắn nếu không sợ rằng hắn sẽ phát điên !
Ban đầu, khi bão tuyết qua đi hắn tận mắt nhìn thấy cả một vùng Vu Lĩnh Sơn vốn dĩ trắng xóa tràn ngập huyết tinh, hắn đã vô cùng tự trách và áy náy. Khi đó tìm kiếm nàng chẳng qua chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của biểu cô Tiêu Họa Vân, giải thoát bản thân khỏi tâm ma mà thôi. Mãi cho đến khi nhìn thấy nàng qua mặt giếng cổ, tận mắt theo dõi nàng từ một tiểu hài tử lạnh nhạt, quật cường trở thành một đại cô nương sát phạt, lạnh lùng, tay nhiễm huyết tinh cũng không run sợ. Hắn đau lòng, hắn động tâm, nàng tựa hồ đã trở thành mục đích để hắn tiếp tục sống, tiếp tục chờ đợi.
" Cảm ơn nàng." Giọng nói hắn khàn khàn, mang theo một cỗ mị hoặc như phượng vĩ cầm gảy vào tai, thấm sâu vào lòng người. Hắn thả lỏng hai bàn tay, ngẩn lên nhìn nàng thật lâu, mãi cho tới khi Tư Nguyệt muốn vùng ra thì hắn hạ bạc môi hồng nhuận, mang đầy hương hoa đào xuống cánh môi mọng nước, ửng đỏ của nàng.
Nụ hồn trằn trọc, triền miên. Hắn tham lam hút từng hơi thở thơm ngát của nàng, lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, miên man cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, không kiềm hãm được siết chặt lấy nàng đôi mắt hoa đào mờ mịt, đôi con ngươi màu trắng bạc liêu diễm câu nhân.
Hơi thở nàng dồn dập, làn da trắng nõn như sứ ẩn hiện tia hồng, mịn màng như tơ. Ôn hương nhuyễn ngọc mang theo một cỗ phong tình vạn chủng, mị hoặc liêu nhân không gì sánh kịp.
Thật lâu sau, cả hai đều không thở nổi Mạc Khiết Thần mới chậm rãi buông nàng ra, hắn vùi sâu vào cổ nàng, hai bên tóc bạc đan xen vào nhau nhưng không khiến người ta thấy rối loạn mà là sự hòa hợp đến lạ thường, tựa như phu thê kết tóc, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão ( nắm tay cả đời, bên nhau đến già ). Ánh nắng chiếu qua, rực rỡ như kim ngân chói lóa, vạn phần diễm lệ.
" Cả đời này ta sẽ bảo hộ nàng, sẽ không để ai làm tổn thương đến nàng." Hắn thì thào, thanh âm khàn đặc, thâm tình chân thành khắc sâu vào trong lòng.
Nàng chậm chạp vuốt tóc hắn, khóe môi nhàn nhạt tươi cười, nhẹ nhàng như xuân phong thu thủy, chỉ thấy một đôi phượng mâu ánh lên ý cười trong suốt, khuynh quốc khuynh thành. Chợt ngoài cổng bán nguyệt phất lên một vạt hắc y, nàng khẽ ngẩn lên, nhìn thấy đôi mâu quang đen như màn đêm, sâu thăm thẳm ẩn ẩn vô hạn đau thương, nụ cười trên môi thoáng ngưng trọng : " Mạc Thương, huynh về rồi sao ?"
Mạc Thương bình thản đi vào, trong lòng phong ba bão táp nhưng bề ngoài vẫn là lạnh lùng, hờ hững. Hắn miết môi, không nói, chỉ gật đầu một cái.
Nàng rời khỏi Mạc Khiết Thần trở lại bên ghế, nhìn hắn một hồi, vừa nói vừa rót cho hắn một cốc trà : " Huấn luyện vẫn tốt chứ ?"
Mạc Thương thản nhiên nói : " Vẫn tốt." Hắn tiếp lấy cốc trà, chậm chạp đưa lên môi.
Nàng gật đầu, từ trước đến nay nàng và hắn luôn như vậy, hắn ít nói, nàng cũng không nói, hắn tin tưởng nàng, nàng cũng chỉ cần nhìn thấy hắn bình an trở về, thế là đủ.
Mạc Khiết Thần không che dấu nhìn Mạc Thương, đáy lòng co rút, đôi mắt hoa đào đầy vẻ phức tạp. Mặc dù đến đây đã nhiều ngày nhưng hôm nay là lần đầu tiên Mạc Khiết Thần nhìn thấy Mạc Thương, một thân hắc y phong sương nhưng vẫn không dấu nổi ngạo khí kinh thiên, lãnh khốc uy nghiêm như hàn băng vạn năm, lãnh sương u cốc, không gì bì kịp. Khuôn mặt tinh trác như điêu khắc, mày kiếm sắc bén như họa, mỗi đường nét trên khuôn mặt cứng rắn tinh mỹ, nan miêu nan họa ( khó tả khó vẽ ), cả người phát ra huyết khí cương thương, lãnh khí đáng sợ như ma quỷ.
Mạc Khiết Thần tà tứ cười, tuyết mâu thâm thúy : " Mạc huynh, hạnh ngộ."
Mạc Thương liếc qua Mạc Khiết Thần, giọng nói trầm thấp : " Hạnh ngộ."
Mạc Khiết Thần ý cười đong đầy, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hơn ai hết hắn biết trong lòng Tư Nguyệt địa vị của Hạ Trác và Mạc Thương bất đồng với những người khác, nhất là Mạc Thương. Nếu nói phải trừ khử hết tất cả những nam nhân ở bên cạnh nàng thì Mạc Thương là người phải trừ bỏ đầu tiên thế nhưng cũng là người hắn không muốn trừ bỏ nhất. Hắn chưa bao giờ quên nam nhân này thay nàng vào sinh ra tử, thay nàng chết không biết bao nhiêu lần, có lẽ chỉ sáu từ để hình dung nam nhân lãnh khốc này, sinh vì nàng, tử vì nàng.
Mạc Thương không để ý đến ánh nhìn của Mạc Khiết Thần mà chỉ chăm chú nhìn Tư Nguyệt như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào trong tâm khảm. Rõ ràng là sắc môi trắng bệch nhưng bởi vì hắn luôn mím môi nên không ai có thể nhận ra.
Tư Nguyệt đương nhấp trà, dư quang trong mắt liếc qua cánh tay của Mạc Thương, phượng mâu lập tức ngưng trọng, nhanh như chớp bật dậy lướt tới phía sau Mạc Thương, hai tay mạnh mẽ xé lấy ba lớp y phục của hắn.
Mạc Thương không kịp ngăn cản, cốc trà rơi xuống đất, thanh thúy kêu lên một tiếng.
" Là kẻ nào ?" Sát khí lan tràn, hàn khí kinh thiên khiến người không rét mà run, mâu quang sâu như giếng cổ vạn năm nhìn không thấy đáy chỉ thấy sát ý làm lòng người run sợ.
Mảng lưng trần trụi, làn da màu đồng rám nắng chằng chịt vết đao kiếm, máu tươi như sông Hoàng Hà ào ạt tuôn ra thấm đẫm một mảng lưng máu thịt nhầy nhụa. Trước ngực, ngay vị trí trái tim một đường trảo công cắm sâu vào, thoạt nhìn còn ẩn ẩn nhìn thấy khung xương. Mạc Thương sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt thành quyền, nửa ngày sau mới phức tạp nói : " Chỉ là mấy vết thương ngoài da, không đáng lo."