Vương Luân ôm lấy bình rượu né qua một bên, trừng mắt hướng Giang Ẩm : " Quả nhiên cha con nhà ngươi giống nhau ! Đến cả nữ nhi cũng chẳng khác nào hổ cái !"
Không đợi Giang Ẩm phản bác, Cẩm Bách Linh đặt chân lên bàn, nhăn mặt nói : " Lão bất tử nhà ngươi nói gì a ? Đệ tử của ngươi không có đạo đức dám khi dễ nữ nhi nhà ta còn ở đây mắng chửi ?"
Vương Luân hừ lạnh : " Nữ nhi nhà ngươi cái lưng sau còn cao hơn cái lưng trước, có gì mà khi dễ !"
Cẩm Bách Linh đen mặt hét : " Hay cho Vương Luân ngươi đánh không lại tướng công nhà ta liền sỉ nhục Tiểu Nguyệt, tưởng chúng ta là quả hồng mềm dễ bóp a ?" Nói xong liền rút kiếm chỉa về phía Vương Luân.
Mà Giang Nguyệt dù sao cũng là tiểu cô nương, mặc dù hung hăng nhưng bị nói lưng sau cao hơn lưng trước dĩ nhiên uất ức, hung hăng rống một tiếng, khóc như hoa lê đẫm mưa.
Tống Hàn Vũ nhìn sư phụ hắn rồi nhìn Giang Nguyệt, lúng túng gãi đầu sau đó đi đến trước mặt Tư Nguyệt : " Lâu chủ ! Thỉnh Lâu chủ làm chủ cho Hàn Vũ. Hàn Vũ muốn cưới Giang Nguyệt tiểu thư !"Nói xong liền len lén nhìn Giang Nguyệt.
Lời này trực tiếp làm Vương Luân và Cẩm Bách Linh sững người, Vương Luân mở to mắt, lớn tiếng nói : " Hàn Vũ ! Sư phụ là đang tranh thủ lợi ích cho ngươi a !" Ông dĩ nhiên biết chuyện giữa Tống Hàn Vũ và Giang Nguyệt nhưng ít nhất phải chèn ép để Cẩm Bách Linh kia đừng hòng chiếm tiện nghi.
Tư Nguyệt đảo mắt, trầm giọng nói : " Ngươi có biết ngươi đang nói gì không ?"
Tống Hàn Vũ giật mình, cắn răng kiên quyết nói : " Hàn Vũ biết, Hàn Vũ thân là nam nhi tất nhiên phải chịu trách nhiệm với việc làm của mình. Nay Hàn Vũ muốn cưới Giang Nguyệt tiểu thư, thỉnh Lâu chủ làm chủ !"
Nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của hắn, Tư Nguyệt khẽ gật đầu nhìn Giang Nguyệt : " Giang Nguyệt, ý ngươi thế nào ?"
Từ lúc Tống Hàn Vũ mở miệng, Giang Nguyệt vẫn đứng như trời trồng, lúc này lấy lại tinh thần, nửa vui mừng nửa hung hăng : " Hắn tất nhiên phải chịu trách nhiệm !"
Tư Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt, nói với Tư Không Hạ : " Vậy thì trước để Tư Không Hạ mang theo Hàn Vũ trở về Tống gia nới với Kiếm Vương lão tiền bối một tiếng sau đó mới đính ước. Dù sao Tống Hàn Vũ cũng xuất thân từ Tống gia."
Tư Không Hạ cười, hai hàm râu rung rung : " Thuộc hạ rõ."
An bài xong chuyện của Tống Hàn Vũ và Giang Nguyệt, không khí liền khôi phục sự náo nhiệt ban đầu, thậm chí còn vui vẻ hơn. Song Lạc Thanh Dương nghiêng ngiêng ngả ngả đến bên cạnh nàng, mở miệng nói : " Nguyệt Nhi, ngươi xem hôn sự người khác thì ngươi quyết định thật nhanh vậy mà hôn lễ của ngươi vẫn chưa có sắp xếp."
Ở đây hầu hết đều là cao thủ, thanh âm Lạc Thanh Dương không lớn không nhỏ hiển nhiên lọt vào tai tất cả mọi người. Dứt lời, bên dưới như trỗi dậy, người nói ta hét.
" Đúng đó, đúng đó, Lâu chủ mau tổ chức hôn lễ đi thôi ! Ta muốn uống rượu mừng a !"
" Phải phải, ta muốn hồng bao a !"
…
Thật ra Tư Nguyệt từng nghĩ đến chuyện này nhưng thời gian qua hết chuyện này đến chuyện khác làm nàng phân tâm, bây giờ Lạc Thanh Dương nhắc nàng mới nhớ. Dù sao thời gian sắp tới nếu phải dùng kiệu lớn tám người khiên rước Vệ Tử Lăng về thì trước đó nàng phải an bài hôn lễ cho bốn " vị" phu thị này trước đã.
Tư Nguyệt trầm tư một lúc mới cười nói : " Được, chuyện này qua tết nguyên tiêu sẽ chọn ngày, nhất định để các ngươi uống rượu mừng đến thống khoái."
Lời này nói ra, đến Mạc Thương và Hành Vân ít khi mỉm cười cũng phải kéo kéo khóe môi. Tử Giai Âu Thần gảy gảy quạt trong tay rồi đưa cho Lạc Thanh Dương một vò rượu thượng hạng : " Quả nhiên là sư phụ có cách." Lạc Thanh Dương là sư phụ Tư Nguyệt nên mấy người Mạc Thương đều theo cách gọi của nàng mà gọi ông là sư phụ.
Đương lúc này, một bóng đên vút qua, quỳ trước mặt Tư Nguyệt : " Lâu chủ, có biến !"
Nàng nhướn mày, đây là gia đinh ở trong Vương phủ, đa phần đều có võ công : " Có chuyện gì ?"
Gia đinh đi đến bên cạnh Tư Nguyệt, nhỏ giọng nói : " Hoàng thượng trúng độc, Trầm Vương cho người đến mời Lâu chủ vào cung."
Nàng nhíu mày, ngắn gọn nói : " Đi."
Bởi vì võ công của nàng vẫn đang bị phong bế nên nàng phải cưỡi ngựa vào thành, thay y phục sau đó mới tiến cung. Trước cửa cung, Đại nội tổng quản An Phúc đã đợi nàng ở đó, cung kính nói : " Đợi Vương gia đã lâu, mời !"
Trong tẩm cung, Phượng Lâm an ổn nằm trên long sàng, hơi thở đều đều, khuôn mặt hồng nhuận, bóng loáng không có chút dấu hiệu trúng độc. Bên cạnh nàng ta là Phượng Trầm và Viên thái y, ngoài ra không còn ai khác.
" Hoàng thượng bị sao ?" Tư Nguyệt quan sát khuôn mặt Phượng Lâm sau đó nhìn Viên thái y hỏi.
Viên thái y bị khí thế của nàng trấn áp, giọng nói run run : " Hạ quan...hạ quan bất tài, không tra ra bệnh căn của hoàng thượng, thỉnh Vương gia tha tội." Lúc nãy mặc dù có Phượng Trầm nhưng hắn là thân nam nhi, cho dù là Vương gia cũng không được coi trọng còn Tư Nguyệt đường đường là thân vương, trong tay năm thực quyền, Viên thái y vẫn sợ nàng hơn.
Tư Nguyệt nhíu mày, quay sang Phượng Trầm như hỏi.
Sắc mặt Phượng Trầm không được tốt, dường như có uống rượu nên khuôn mặt hồng hồng, giọng nói nhẹ bâng : " An Phúc, ngươi mau kể rõ sự tình cho Tiêu Vương !"
An Phúc cung kính nói : " Tối nay hoàng thượng tổ chức yến tiệc trong hậu cung, vừa uống được ba tuần rượu đã ngất xỉu. Nố tài cho mời Khúc thái y nhưng hắn nói hoàng thượng chỉ mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, nô tài không an tâm liền tiếp tục mời Viên thái y, sau đó sợ không ổn mới truyền tin cho Trầm Vương."
Tư Nguyệt cau mày, đi đến bên giường bắt mạch cho Phượng Lâm. Thời gian trôi qua sắc mặt nàng càng lúc càng âm trầm, quanh thân phát ra hàn khí lạnh lẽo. Sau đó nàng điểm hai bên vai Phượng Lâm liếc Phượng Trầm : " Ngài đã cho kiểm tra thức ăn của hoàng thượng hay chưa ?"
Phượng Trầm gật đầu : " Đã kiểm tra tất cả, kể bàn y phục, bát đũa đều không có gì khả nghi. Thế nào ? Hoàng thượng trúng độc gì ?"