Nàng hơi mỉm cười, gật đầu chào một cái.
Tà Dung vỗ vỗ vai Hạ trưởng lão, cười tươi khiến hàm râu rung rung : " Hạ lão đầu, mấy năm không gặp ngươi trông càng trẻ ra a."
Hạ trưởng lão khinh thường : " Ngươi lại chế nhạo ta ? Dạo này ta khổ tâm đến nỗi tóc cũng bạc trắng."
" Ha ha, tóc ngươi chuyển sang màu đen ta mới thấy làm lạ." Tà Dung không nể mặt bạn già, cười to.
Mạch Xuyên không để ý hai lão già chọc ngoáy nhau, tiếp tục dẫn mấy người Tư Nguyệt đi vào trong mãi cho đến trước một nhà thủy tạ mới dừng lại. Bốn phía thủy tạ treo rèm lụa màu đỏ, từng đợt gió khẽ lay khiến mỗi tà lụa như một vũ cơ xinh đẹp đang uyển chuyển khiêu vũ. Rèm châu bên trong theo tiếng gió đinh đong mấy tiếng, quả thực vui tai vui mắt.
Chỉ thấy phía sau rèm châu là một chiếc bàn gỗ, thấp thoáng một bóng người đang tựa trên nhuyễn tháp, bất quá bởi vì bàn gỗ chắn phía trước nên không thấy rõ dung mạo người kia.
Mạch Xuyên liếc Hạ trưởng lão : " Ngươi vào gọi tộc trưởng dậy đi !"
Hạ trưởng lão ho một tiếng, nhăn nhó : " Dạo này ta đau họng, mỗi lần mở miệng cổ họng liền đau rát. Mạch Xuyên, ngươi vào gọi đi a."
Mạch Xuyên hừ một tiếng, do dự một hồi vẫn bước vào. Hắn đến gần người kia, khẽ gọi : " Tộc trưởng mau dậy, có khách đến."
Tán hoa hạnh bên hồ lả tả từng cánh hoa rơi vào trong nhà thủy tạ, không gian trở nên thập phần im ắng, tưởng chừng như người kia chưa dậy Mạch Xuyên đang định mở miệng một lần nữa thì bên trong vọng ra một cỗ thanh âm khàn khàn mang theo mấy phần lười biếng, gợi cảm : " Kẻ nào ?"
Mạch Xuyên đáp : " Là Cung chủ Bắc Băng Thần Cung."
" Không phải đã mất tích rồi sao ?" Người kia vẫn nằm bất động trên nhuyễn tháp, giọng nói nhàn nhạt như gảy vào lòng người khiến người ta thực sự ngứa ngáy.
" Là Cung chủ mới kế vị." Mạch Xuyên bất đắc dĩ trả lời.
Người kia "a" một tiếng, âm cuối kéo dài đầy biếng nhác : " Kéo rèm."
Lần này không đợi Mạch Xuyên động thủ, bốn hầu nữ từ đâu xuất hiện lập tức vén rèm châu, sau đó hàng dài hầu nữ một nửa mang đệm ngồi, một nửa mang trà quy củ tiếng vào, bước chân rất nhẹ, xem ra đều là cao thủ.
Người kia chậm rãi ngồi dậy, cũng không ngước lên nhìn mấy người Tư Nguyệt mà đưa tay nâng tách trà trên bàn, hai ngón tay thon dài như ngọc cầm nắp trà bằng sứ gảy gảy hơi nóng, môi mỏng khẽ nhấp một ngụm song mới nhếch môi : " Bổn tộc xưa này ít qua lại với bên ngoài nên không biết Bắc Băng Thần Cung đổi chủ, không kịp chúc mừng. Lần này đích thân Cung chủ đến đây phải để bổn tộc hảo hảo tiếp đón."
Dưới nắng chiều vàng ươm rực rỡ, hoa hạnh lả tả rơi bên thềm, nam nhân có mái tóc ánh kim mềm mại như tơ, từng sợi men vào bờ vai rũ xuống nhuyễn nháp. Một đôi mắt hoa đào sâu như biển, đôi mâu màu bạc không rõ tiêu cự, đuôi mắt như được họa sĩ tỉ mỉ, trau chuốt từng nét, không rõ là người hay tranh. Sống mũi tinh xảo, da trắng nõn như ngọc được nổi bậc bởi ngoại bào màu đỏ thẫm, môi bạc mà không bạc, vừa đủ lại tinh nhuận. Cả người hắn toát lên sự ma mị hiếm có, chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ " kinh tâm động phách", phải, một nam nhân đẹp đến "kinh tâm động phách".
Mấy người Tà Dung và Ti Mặc gặp qua tộc trưởng Bách Vân tộc Mạc Khiết Thần không ít lần song vẫn chống cự nổi mà rùng mình. Đừng hỏi tại sao bọn họ rùng mình, nếu so nhan sắc Mạc Khiết Thần cũng chỉ ngang với Lâu chủ bọn họ thôi, bất quá nếu nhìn một nam nhân xinh đẹp hơn so với tất cả nữ tử mà nam nhân đó còn thích mặc hồng y, quả thực rất khó nuốt !
Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : " Không dám, lần này gặp chuyện phiền phức nên mới mạo muội đến làm phiền tộc trưởng, thỉnh tộc trưởng thứ lỗi."
Đôi mày xinh đẹp khẽ nhướn lên, hắn ngước lên nhìn Tư Nguyệt, phản ứng không khác mấy với Hạ trưởng lão song chỉ như lướt quá nên rất khó nắm bắt. Mạc khiết Thần nhếch môi cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp : " A, vậy thì phải xem Cung chủ mang đến chuyện phiền phức gì rồi." Nói xong, đôi mắt hoa đào híp lại, cười mà như không cười.
Nàng bình thản nói : " Bằng hữu của ta bị trúng kịch độc, lần này mạo muội đến Bách Vân tộc là hi vọng tộc trưởng nể mặt cho Tiên Y xuống núi chữa bệnh."
Ngươi kia quấn một lọn tóc mai, khe khẽ cười : " Vậy nếu ta không nể mặt thì sao ?"
Phượng mi nàng nâng lên đối diện với đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng kia, môi nhẹ cười : " Vậy thì chỉ còn cách cướp người."
Mạc Khiết Thần nâng mày, đáy mắt càng đậm ý cười, môi mỏng tạo thành một độ cong hoàn mỹ, dưới ánh chiều phi thường rực rỡ : " Cái này ta chỉ nói đùa thôi, Cung chủ đã đến tận đây há ta lại có thể từ chối. Bất quá nàng có thể trả lời ta mấy câu hỏi không ?"
Lần nay Mạch Xuyên lẫn mấy vị Tà Dung, Ti Mặc đều kinh ngạc.
Nàng gật đầu : " Tộc trưởng cứ hỏi."
Một cơn gió khẽ phất qua, nháy mắt bóng người ngồi trên nhuyễn tháp đã không còn mà trước mặt Tư Nguyệt lại nhiều thêm một người, hắn đưa một ngón tay lành lạnh chặn trên môi nàng, hơi vị ấm nóng khiến tay hắn khẽ run lên, giọng nói vẫn biếng nhác : " Ta tên Mạc Khiết Thần, nàng cứ gọi ta là A Thần hoặc Thần ca ca." Hắn vừa nói vừa nở một nụ cười.
Rắc !
Hành Vân trừng mắt nhìn Mạc Khiết Thần, tách trà trong tay không biết bị bóp nát từ lúc nào, quanh thân tỏa ra hàn khí kinh người : " Ngươi muốn nói chuyện thì cách xa ra một chút !" Khẩu khí như muốn đóng băng người khác.
Thật ra Tư Nguyệt không biết trước khi đi Tử Giai Âu Thần đã dặn dò nhiều lần với Hành Vân rằng tộc trưởng Bách Vân tộc là một con hồ ly tinh biết cắn người, tuyệt đối không thể để hắn tiếp cận với nàng.
Mạc Khiết đảo mắt một cái, đáy mắt tựa như hồ thu, thanh âm ủy khuất mang thêm mấy phần phong tình : " Hắn là ai ? Làm ta thật sợ a...Ta sợ liền quên mất câu hỏi."
Ngươi xem, một nam nhân thân cao thước tám lại nũng nĩu trước mặt bao nhiêu người như vậy cho dù hắn xinh đẹp cỡ nào đều khiến người ta thấy đáy bụng cồn cào, đám người Mạch Xuyên, Tà Dung tâm linh tương thông không hẹn cùng cúi đầu.
Hành Vân hành sự lạnh lùng cũng bị dáng vẻ của hắn dọa, khuôn mặt ngày càng đen : " Ngươi..."
Tư Nguyệt ho một tiếng liếc Hành Vân, Hành Vân mặc dù ôm một cỗ nghẹn nhưng đại sự chưa xong hắn đành phải nhịn, học theo Tà Dung cúi đầu uống trà.
" Tộc trưởng, mời ngươi hỏi." Nàng bất đắc dĩ cười, đuôi mắt cũng cong lên.
Mạc Khiết Thần bĩu môi, hai hàng lông mày tinh xảo hơi nhíu lại, ánh mắt long lanh : " Ngươi gọi không đúng."