Anh Long nghe được chút tin tức, liền bỏ trốn.
Rời khỏi thành phố Lô Châu.
Ngay hôm sau, anh Long đã yên vị trên máy bay.
Cảnh sát không đuổi kịp bóng dáng của anh Long.
Cảnh sát địa phương cơ bản không để vụ án này trong lòng.
Tuy nói, đã lưu vụ án vào hồ sơ.
Nhưng từ lúc đó cho đến mấy tháng, cuối cùng vụ án cũng chìm vào dĩ vãng.
Hoàn cảnh Đàm Tâm không giàu có, không có tiền để dàn xếp với cảnh sát.
Cậu nhiều lần quỳ gối trước sở cảnh sát, xin cảnh sát ra tin truy nã anh Long.
Đám cảnh sát đều nói: "Nhóc con, cậu muốn chết à. Chúng tôi giúp cậu tìm lâu như vậy, chẳng có tin tức gì. Nói không chừng, anh Long đã trốn ra nước ngoài rồi. Cậu nên từ bỏ đi."
Đàm Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định, ôm chân cảnh sát, nói: "Cầu xin mọi người, giúp cháu đi mà."
Cảnh sát đạp cậu hai cái, nói: "Cậu tưởng cậu là ai hả? Một không tiền, hai không thế, giúp cậu chi bằng đi giúp con chó. Mau cút đi cho tôi, đừng ăn vạ ở trước sở cảnh sát, làm dơ cả sở cảnh sát."
Đàm Tâm che đi vết máu ngay khóe miệng.
Cảnh sát nhân dân, không phải vì dân phục vụ sao?
Tại sao cảnh sát đã trở thành thế này?
Đàm Tâm đã nhìn thấu xã hội này.
Ở cái xã hội người ăn thịt người, tiền ăn thịt người này.
Không có tiền vàng thúc giục, sẽ chẳng có ai vì lòng tốt mà giúp đỡ bạn làm việc.
Chuyện không có lợi, không ai nguyện ý đi làm.
Đối với Đàm Tâm mà nói, kẻ giết mẹ cậu chính là ác ma.
Cậu luôn tự trách bản thân, tại sao lúc đó không về nhà sớm hơn, thì đã có thể cứu được mẹ.
Thầm thề, cậu sẽ tìm được anh Long.
Cậu muốn chém anh Long thành trăm mảnh.
Đều nói, oan oan tương báo khi nào dứt?
Nhưng khi có thù hận, thì làm sao để quên.
Khi bạn mất đi người bạn yêu nhất, bạn mới thật sự mất đi lý trí.
Điên cuồng làm bất cứ điều gì có thể, dù cho là chết.
Sau khi Đàm Tâm thi đậu đại học, liền đoạn tuyệt quan hệ với cha.
Trong lòng cậu rất hận Đàm Sầm.
Cậu hận chính mình, vì có một người cha cờ bạc.
Cả ngày cứ nằm ườn hút thuốc, rồi nhìn chằm chằm mấy lá bài.
Đàm Sầm cũng chẳng tốt hơn.
Ông điên rồi.
Khi Đàm Sầm nhớ tới ngày hôm đó.
Cái buổi tối đó, vợ của ông bị người ta giết.
Ông cứ vậy, lẳng lặng nhìn vợ từ từ chết đi.
Đàm Sầm nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của vợ.
Còn có sự căm thù.
Ông mãi mãi không quên được ánh mắt đó.
Dường như mỗi giờ mỗi phút, ánh mắt đó đều nhìn ông.
Khi ngủ, trong giấc mơ, ông thấy vợ về đòi mạng.
Lúc nào cũng tỉnh lại với những cơn ác mộng.
Đàm Sầm bị bệnh tâm thần rất nặng.
Ông cơ bản không biết, bản thân đang làm gì.
Khi thì cắt loạn đầu tóc của mình, khi thì chạy ra ngoài chơi vẽ nhà cùng đám con nít.
Đám con nít gọi ông là "chú điên".
Đàm Sầm lúc này, ngay cả đứa nhỏ cũng xem thường ông.
Đám trẻ dùng đá ném vào ông, nói: "Chú điên, đến đánh tụi này đi."
Đàm Sầm ôm đầu nói: "Đừng, đừng đánh tôi......."
Ông hèn yếu như một con chó Pug.
Nằm trên đất, cầu xin.
Cứ như đang ngoắt ngoắt cái đuôi, xin người khác đừng đánh ông.
Rốt cục Đàm Tâm chịu không nổi, nên đưa ông vào bệnh viện tâm thần.
Bên trong bệnh viện tâm thần lạnh lẽo.
Tất cả đều là một đám điên điên khùng khùng.
Không phải người điên, nhưng ở đây chắc cũng sẽ điên.
Ngày 12 tháng 3 năm 200x.
Có một cô bé tính cách quái gở, lại không nói một lời, nên bị xem là người điên đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cô bé mỗi ngày đều ở chung với người bệnh tâm thần.
Cô bé gần như phát điên bởi những bệnh nhân tâm thần.
Cô bé thường đứng trước cửa bệnh viện tâm thần.
Muốn trốn đi.
Thoát khỏi cái địa ngục này.
Một sự biến đổi âm thầm.
Trí lực của cô bé bị giảm xuống, không giống chính mình.
Một thành viên phúc lợi công cộng của hội Ái Tâm, thường đến thăm cô bé.
Phát hiện, lúc đầu vào đây cô bé vẫn rất bình thường, bây giờ thì càng lúc càng lơ ngơ.
Cô bé ngơ ngác đến không biết nói chuyện.
Sau khi cô bé bị đưa vào bệnh viện tâm thần:
Không thể suy nghĩ, bị trầm cảm.
Bệnh viện tâm thần giống như một địa ngục khác.
Một người sống sờ sờ lại dần trở thành người điên.
Ngày 1 tháng 5 năm 200x.
Lễ quốc tế lao động nên được nghỉ.
Đàm Tâm đưa Đàm Sầm vào bệnh viện tâm thần.
Cậu giao ông lại cho Tiểu Chu, y tá của bệnh viện, nói: "Y tá Chu, phiền cô chăm sóc cho cha tôi rồi."
Y tá Chu nói: "Cậu yên tâm, chỉ cần ở bệnh viện của chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho cha cậu."
Nghe thấy con trai muốn đưa mình vào bệnh viện tâm thần.
Đàm Sầm lập tức tỉnh táo.
Ông không muốn!
Đàm Sầm gào thét nói: "Tôi không bệnh, không có bệnh!!"
Y tá Tiểu Chu của bệnh viện tâm thần kéo ông vào phòng bệnh, nói: "Ai tới đây cũng đều nói bản thân không có bệnh, nhưng thật ra là bệnh rất nặng."
Y tá Tiểu Chu đã thấy rất nhiều người bệnh tâm thần, luôn nói mình không có bệnh.
Cô nghe mấy lời này đến chán rồi.
Đàm Sầm với khóc vừa la: "Thả tôi ra, thả tôi ra......"
Y tá Tiểu Chu nói: "Đừng chống cự nữa, nơi đây là lối thoát duy nhất cho người bệnh tâm thần! Chúc may mắn!"
Đàm Sầm bị y tá Tiểu Chu đẩy mạnh vào phòng 209.
Phòng 209 đều là bệnh nhân thích đùa dai.
Ông ít nhiều biết được điều đang "chào đón" ông, bởi những người bạn cùng phòng này.
Đàm Sầm vừa vào phòng bệnh 209.
Một cái xô đựng nước đặt trên cửa liền rớt xuống.
Đập vào đầu ông.
Toàn là nước.
Chân đứng không vững, nên ông trượt dài trên đất.
Tất cả nước bẩn dưới đất văng lên mặt ông.
Một bệnh nhân tâm thần hihihaha chạy tới, tay cầm gậy đánh ông, nói: "Đánh chó rơi xuống nước, đánh chết chó rơi xuống nước!"
Đàm Sầm dùng hai tay đỡ gậy, nói: "Đừng đánh tôi, đừng......"
Cửa phòng nặng nề đóng lại.
Không ai biết những ngày tháng sau này của Đàm Sầm sẽ thế nào.
Cậu tống Đàm Sầm đi.
Đàm Tâm cuối cùng có thể yên lòng học tập.
Cậu vừa học đại học, vừa đi làm.
Học bác sĩ.
Cấp cứu người bị thương.
Đàm Tâm muốn cứu nhiều người không ai giúp.
Tự trách năm đó không có năng lực cứu mẹ.
Đây là chuyện cậu tiếc nuối nhất cuộc đời.
Vì để lo học phí, cậu thường làm đến 3 công việc.
Mệt đến mức mắt mở không nổi, Đàm Tâm hay dùng kim đâm vào cánh tay, để nhắc nhở bản thân.
Nhìn những lỗ kim trên cánh tay.
Tự nói với bản thân, phải đạt được thành tích ở Bắc Kinh.
Không thể để người ta xem thường cậu.
Cậu chưa bao giờ quên được cái chết của mẹ.
Thời gian một mình ở Bắc Kinh.
Vào những ngày giỗ mẹ, cậu sẽ đốt ít vàng mã và thắp nhang.
Nghĩ lại cuộc đời của mình.
Mẹ mất, cha bị điên.
Một chết một điên.
Chỉ còn cậu một mình cô đơn sống tiếp.
Đàm Tâm quỳ trước mộ của mẹ, đau đớn nói: "Tại sao năm đó mẹ không đem con chết cùng hả? Con sống trên đời đau đớn thế này......"
Anh đau đớn vuốt ve bia mộ.
Nhiều năm qua đi, hàng năm đều như vậy.
Chỉ hận là vẫn chưa tìm thấy "ác ma".
Mối thù này, Đàm Tâm vẫn không thể buông bỏ.
Sau khi chạm vào Ngụy Vũ Thanh Hồng.
Mọi thứ bên trong như bùng phát.
Anh nhìn ai cũng như ác ma.
Ngô Kim, Lâm Tiểu Phàm, Lưu Phong, Lý Siêu, Mễ Hoa Đường, Vương Tiểu Tiểu.
Tất cả đều là ma quỷ!
Đàm Tâm cầm Ngụy Vũ Thanh Hồng trong tay, chém thẳng tới Ngô Kim.
Ngô Kim cầm Linh Tê Thần Kiếm cản lại.
Đàm Tâm bị bật lại.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau.
Một phát sáng đỏ, một phát sáng tím.
Kiếm phát ra tiếng "xì xì xì..."
Mắt thấy Đàm Tâm lại muốn lao tới lần hai, Ngô Kim không cản được.
Lâm Tiểu Phàm đứng sau lưng Ngô Kim, nâng súng bắn vào tai trái của Đàm Tâm.
Tay trái Đàm Tâm bị thương, đầu tiên là anh khẽ rên một tiếng.
Vết thương súng bắn liền chảy máu.
Trong ánh mắt Đàm Tâm tràn đầy tức giận.
Anh cầm kiếm, chém về phía Lâm Tiểu Phàm.
Ngô Kim cầm Linh Tê Thần Kiếm chạy đến trước Lâm Tiểu Phàm, cản lại.
Đàm Tâm chém một nhát vào bả vai Ngô Kim.
Bả vai lập tức tuôn ra rất nhiều máu.
Toàn bộ máu đều bị Ngụy Vũ Thanh Hồng hấp thụ.
Trên trán anh toát mồ hôi lạnh.
Sắc mặt trắng bệch.
Ngô Kim như đang bị người ta hút máu.
Toàn thân vô lực, giống như đang bị rút khô.
Đàm Tâm vào lúc này.
Cánh tay trái đã hợp nhất với Ngụy Vũ Thanh Hồng.
Đàm Tâm bây giờ chỉ có một suy nghĩ:
Chính là giết hết những ác ma này.
Kẻ thù của anh.
Giết giết giết!!
Mễ Hoa Đường nghĩ:
Ngụy Vũ Thanh Hồng và Thượng Cổ hung kiếm.
Không chỉ có thể hút máu, mà còn có thể hợp nhất với cơ thể người.
Nếu hợp nhất với cánh tay người cầm kiếm, thì người đó sẽ có sức mạnh vô hạn.
Mà cách giải quyết duy nhất chính là.....
Mễ Hoa Đường hét lớn: "Lưu Phong, dùng dao của anh chặt đứt tay Đàm Tâm."
Lưu Phong liền đứng bên cạnh Lâm Tiểu Phàm.
Anh không nghĩ nhiều, rút dao quân dụng của Thụy Sĩ ra, chặt tay Đàm Tâm.
Đàm Tâm không hề đề phòng, mọi sự chú ý đều đặt lên người Lâm Tiểu Phàm.
Đôi mắt của anh đã đỏ ngầu.
Vung kiếm trong tay, muốn chém Lâm Tiểu Phàm.
Tiếng "leng keng" vang lên trong trẻo.
Kiếm rơi xuống đất.
Cánh tay Đàm Tâm đã bị chặt đứt.
Máu trên tay trái bắn khắp nơi.
Có chút máu còn bắn lên mặt Ngô Kim.
Cánh tay biến đổi thành màu đen.
Đen như than.
Căn bản không nhìn ra đó là cánh tay.
Mà vết thương của Ngô Kim đã ngừng chảy máu.
Lâm Tiểu Phàm lấy băng gạc sơ cứu cho Ngô Kim.
Cô ôm anh nói: "Anh không sao chứ?"
Ngô Kim miễn cưỡng cười, nói: "Anh không sao, không sao."
Lâm Tiểu Phàm nói: "Xin lỗi, anh vì đỡ kiếm thay em, chút nữa là mất mạng......"
Ngô Kim nắm tay cô nói: "Nói gì vậy, mạng của em cũng là mạng của anh."
Ngụy Vũ Thanh Hồng đã không còn ký sinh lên người Đàm Tâm, lập tức xẹp như trái hồng héo.
Thân kiếm cũng trở nên tối hù, như một thanh sắt vụn.
Đàm Tâm ói ra một ngụm máu đen.
Té xỉu xuống đất.
Lưu Phong chạy tới, đỡ Đàm Tâm.
Mắt Đàm Tâm đã đóng chặt.
Mễ Hoa Đường thăm dò hơi thở của anh, nói: "Còn thở, hơi thở cũng khá vững, anh ấy không sao rồi."
Lưu Phong thở dài: "Anh ấy xem như là đi qua một lần quỷ môn quan rồi."
Đàm Tâm mất một cánh tay, nhưng lấy lại được cái mạng.