Hoàng Tử Vi nói: "Vách đá tình yêu, nhanh đến Vách đá tình yêu!"
Tổ trọng án kéo đến Vách đá tình yêu của thành phố Vạn Châu, thì cảnh sát đặc nhiệm Vạn Châu đã lắc đầu.
Hoàng Tử Vi bước đến hỏi: "Tìm thấy Can Giang Đậu chưa?"
Cảnh sắt đặc nhiệm nói: "Chúng tôi đã xuống dưới chân núi Vách đá tình yêu, tìm thấy người cô nói, anh ta chết rồi....."
Dạ Phàm Linh: "Chúng ta đến xem."
Dưới chân núi Vách đá tình yêu.
Can Giang Đậu ôm lấy thi thể Mạch Trân Châu, trên khóe môi mang theo nụ cười.
Trên miệng vẫn còn lưu lại ít giấy vụn, xem ra Can Giang Đậu đã nuốt phần còn lại của bức huyết thư vào trong bụng.
Thiên đường ở đâu, anh muốn đến tìm em.
Hãy để bí mật này cùng đi cùng anh xuống vực thẳm của cái chết.
Anh tin rằng có một vũ trụ song song, nơi đó hai người vẫn đang nắm tay nhau.
Tổ trọng án đưa thi thể hai người về để khám nghiệm.
Có một lượng nước lớn tích lại trong khoang ngực của Mạch Trân Châu, ngoài ra không có dấu vết nào khác.
Mảnh giấy Can Giang Đậu nuốt vào bụng, sau khi tổ trọng án dùng kỹ thuật phục hồi đã có thể nhìn thấy nội dung:
Cô ấy bắt đầu giam mình trong nhà, cả ngày cứ tắm mãi.
Can Giang Đậu nói cô rất sạch sẽ, nhưng cô ấy vẫn liều mạng chà sát cơ thể.
Có một hôm, Can Giang Đậu đi làm về không thấy Mạch Trân Châu đâu.
Anh tìm kiếm cô khắp nơi, đến những nơi cô có thể đi, nhưng vẫn không thấy.
Cuối cùng, anh nhìn thấy thi thể của Mạch Trân Châu nổi lềnh bềnh trong con sông ở phía bắc thành phố.
Sau này anh mới biết số tiền mà Mạch Trân Châu lấy của Tào Kiện Nam, dùng để chữa bệnh cho anh.
Anh ôm thi thể của cô khóc: "Trân Trân, tại sao em lại khờ như vậy. Anh mới là người phải chết, chứ không phải em."
Can Giang Đậu thề rằng sẽ giết chết tên súc sinh Tào Kiện Nam.
Bắt đầu gửi thư đe dọa Tào Kiện Nam, Tào Kiện Nam lúc đầu không để ý, nhưng sau đó ngày càng nhiều, Tào Kiện Nam có hơi sợ.
Sau khi Tào Kiện Nam nhận được email, anh run rẩy viết một dòng chữ: cứu tôi.
Ném vào thùng rác.
Tào Kiện Nam càng ngày càng sợ, hắn quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý ngay hôm đó.
Vừa mới xuống cầu thang, bước vào con hẻm nhỏ, đã bị người ta đập vào lưng một gậy.
Can Giang Đậu thấy Tào Kiện Nam ngã xuống, anh từ trong balo lấy ra bao tải.
Anh đã bí mật theo dõi mọi hoạt động của Tào Kiện Nam từ sớm, chờ đến khi hắn ta xuất hiện sẽ bắt lại.
Can Giang Đậu nhét Tào Kiện Nam vào trong bao.
Anh có một người bà con kinh doanh thức ăn cho lợn ở thành phố Triều Dương, Can Nhị Miêu.
Can Nhị Miêu đúng lúc phải về thành phố Vạn Châu, Can Giang Đậu muốn đi nhờ xe.
Can Giang Đậu gọi điện cho Can Nhị Miêu, Can Nhị Miêu liền lái xe đến.
Anh nhìn thấy Can Giang Đậu vác một cái bao tải lớn, hỏi: "Giang Đậu, trong đó là gì thế?"
Can Giang Đậu cười nói: "Chú hai, đây đều là đồ ăn ngon mà cháu mua ở thành phố."
Can Nhị Miêu không hỏi nhiều, bảo Can Giang Đậu để bao tải lên xe.
Sau khi về tới nhà ở Vạn Châu, anh thả Tào Kiện Nam ra khỏi bao tải.
Tào Kiện Nam hét lên: "Anh là ai, tại sao lại bắt tôi!!"
Can Giang Đậu cắt một miếng băng keo, dán lên miệng Tào Kiện Nam.
Anh nói: "Anh cũng có ngày hôm nay, để xem tôi có giết chết anh không."
Tào Kiện Nam la *a a*, Can Giang Đậu thấy phiền liền đạp hắn một cái.
Bị đau té xuống, Can Giang Đậu lại tát thêm một cái: "La cái rắm chứ la!"
Tào Kiện Nam muốn đi tiểu, Can Giang Đậu nói: "Đái cái rắm, đái trong quần đi."
Anh dùng dây thừng treo Tào Kiện Nam vào giường, Tào Kiện Nam bây giờ nằm tư thế chữ "Đại".
Tào Kiện Nam sắp khóc tới nơi, hắn làm sao biết có ngày hắn bị hành hạ như thế này.
Can Giang Đậu đi ra ngoài, Tào Kiện Nam liền cắn nát ngón tay, tìm chút giấy lộn viết: Cứu tôi.
Hắn dùng sức vứt ra ngoài, nhưng bị Can Giang Đậu phát hiện rồi.
Can Giang Đậu nghĩ tới gã này đã hại chết bạn gái của anh, vươn hai tay bóp cổ hắn.
Tào Kiện Nam muốn la cứu mạng cũng không la được, Can Giang Đậu không để cho hắn chết dể dàng như thế.
Anh lấy khoan điện từ trong túi ra, cắm điện.
Tay trái siết chặt cổ Tào Kiện Nam, tay phải cầm khoan điện, khoan thẳng vào người Tào Kiện Nam.
Khi bị khoan, Tào Kiện Nam la hét ầm ĩ.
Hàng trăm cái lỗ, máu tuôn ra như thác.
Mãi đến khi hắn không còn thở nữa, Can Giang Đậu mới nhét Tào Kiện Nam vào trong bao tải.
Lần này anh gọi xe taxi, để bao tải vào trong cốp sau.
Tài xế hỏi anh: "Anh em, cái gì nặng thế?"
Can Giang Đậu lắc đầu nói: "Đặc sản ở quê ấy mà."
Khi xuống xe ở trạm phía bắc, Can Giang Đậu vác bao tải đụng trúng một bé gái.
Trong tay bé gái cầm một giỏ đầy hoa hồng.
Cô bé khóc hu hu nói: "Chú ơi, chú mua hoa đi. Chị cháu sắp chết rồi, chú giúp cháu đi."
Can Giang Đậu thở dài, nghĩ chắc chị của bé gái bệnh giống anh.
Anh lấy ra 300 tệ đưa cho cô bé: "Cô bé, anh lấy tất cả hoa của em, tiền này."
Khi đến con sông ở phía bắc thành phố, anh định ném xác Tào Kiện Nam xuống đó.
Can Giang Đậu thấy gần đó có một cái giếng cạn.
Ném xuống giếng dù sao cũng đỡ hơn quăng xuống sông.
Nhìn hoa hồng trong tay, anh lấy một bông ra cắm vào cái lỗ trên đầu Tào Kiện Nam.
Anh khiêng xác Tào Kiện Nam ném xuống giếng, nói: "Đ* m m, đi chết đi!"
Sau khi ném xác xong anh trở về Vạn Châu, đến những nơi anh và Mạch Trân Châu từng đi qua.
Kỉ niệm vừa đẹp, cũng vừa đau thương.
Người đã từng ở bên mình, bây giờ không còn nữa.
Dù sao mình cũng là một người sắp chết, sống tiếp để làm gì, em ấy đã chết rồi.
Can Giang Đậu trở lại nơi hai người gặp nhau lần đầu: Vách đá tình yêu.
Anh ôm xác chết lạnh như băng của Mạch Trân Châu, rồi nhảy.
Cô ấy ở trên đường Hoàng Tuyền sẽ rất sợ, anh muốn dùng cái chết để đến nơi đó cùng cô.
Tất cả thành viên tổ trọng án đều ở trong phòng làm việc, thở dài về vụ án này. Hoàng Tử Vi nói: "Mấy người thở dài cái gì, vụ án của Cao Khải Ca còn chưa xong kìa."
Dạ Phàm Linh nói: "Tổ trưởng, phân công thế nào?"
Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Chị theo tôi điều tra quan hệ xã hội của Cao Khải Ca. Tân Nhu, Hiểu Sương điều tra lại hiện trường. Tôi có cảm giác là bỏ xót thứ gì đó ở hiện trường, mấy người phải xem xét thật cẩn thận."
Vạn Hiểu Sương cầm báo cáo nghiệm thi của Cao Khải Ca nói: "Tổ trưởng. Trong người Cao Khải Ca không phát hiện thạch tín, nhưng có thành phần của thuốc kích dục. Có lẽ trước đó đã phát sinh quan hệ với phụ nữ, cơ bắp vẫn còn hiện tượng co thắt."
Dạ Phàm Linh nói: "Vậy hung thủ trước tiên cho uống thuốc kích dục trước, rồi mới dùng thạch tín?"
Vạn Hiểu Sương gật đầu: "Có thể nói như vậy."
Tổ trọng án chia làm hai hướng điều tra.
Vũ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương đi tới phòng 402 khách sạn Ngả Phỉ Nhi.
Hiện trường đã được phong tỏa, hai người đeo găng tay vào.
Ráp trải giường dính máu vẫn chưa thay, Vũ Tân Nhu tìm kiếm trong tủ và trên bàn.
Nàng nhìn thấy có gì đó rơi dưới chân bàn cạnh giường, một cánh hoa?
Đưa tay mò tiếp phía dưới tủ, là một bó hoa hồng.
Nhãn trên giấy gói hoa hồng viết: 11 đóa hoa hồng, một đời một kiếp yêu em.
Hoa hồng đã héo khô, vốn là 11 đóa, giờ chỉ còn 10 đóa.
Có một bông hồng bị dính máu, nàng cẩn thận cho vào túi nhựa.
Vạn Hiểu Sương đến phòng tắm, nàng phát hiện trên lược có một ít tóc dài.
Vũ Tân Nhu tìm thấy trong gạt tàn thuốc trên bàn, hình như có một lớp bột phấn.
Nàng vẫy tay tay: "Hiểu Sương, tới đây xem."
Vạn Hiểu Sương đi tới, nàng lấy một chút bột phấn đưa vào mũi ngửi, nói: "Đây là thuốc kích dục."
Vũ Tân Nhu lại đến phòng giám sát khách sạn, xem lại CCTV hôm đó, cả hai dừng trước một hình ảnh.
Một nhân viên phục vụ rất khả nghi đang nhìn trộm cửa phòng 402, tay cầm trà run rẩy, không rõ mặt vì đeo khẩu trang.
Tiểu khu Hoa Viên.
Dạ Phàm Linh cùng Hoàng Tử Vi đi đến nhà Cao Khải Ca, một phụ nữ khoảng 30 tuổi mở cửa, cô đeo tạp dề, bế một bé gái.
Bé gái nói: "Cô ơi, mấy cô là ai dạ. Tại sao lại đến nhà của cháu dạ."
Người phụ nữ dừng bé gái lại: "Nữu Nữu."
Dạ Phàm Linh lấy thẻ cảnh sát ra nói: "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát. Muốn điều tra thêm về Cao Khải Ca."
Bước vào nhà Cao Khải Ca, cô ấy hóa ra là vợ của Cao Khải Ca, tên Thiệu Lệ Lệ.
Thiệu Lệ Lệ nói: "Tên khốn đó, tôi không muốn lo cho anh ta nữa, anh ta xảy ra chuyện gì thế, cảnh sát?"
Dạ Phàm Linh: "Anh ta xảy ra chuyện rồi, cô không lo lắng chút nào sao?"
Thiệu Lệ Lệ lắc đầu: "Tôi lo lắng làm gì, dù sao anh ta nhiều đàn bà như thế, nơi nào chẳng là nhà."
Bé gái bắt đầu hét: "Mẹ, mấy ngày trước ba có dẫn một cô rất xinh đẹp về, con còn thấy hai người chơi vật nhau đấy."
Thiệu Lệ Lệ nói: "Con còn nhỏ biết cái gì, mau về phòng đi."
Bé gái le lưỡi, rồi về phòng trên lầu hai.
Thiệu Lệ Lệ nói: "Cảnh sát, tôi thực sự không biết chuyện của Cao Khải Ca, anh ta trước giờ còn không thèm nhìn tới tôi."
Ra khỏi nhà Cao Khải Ca, Dạ Phàm Linh nói: "Không đúng, sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn."
Hoàng Tử Vi hỏi: "Sao thế? Chị nghi ngờ Thiệu Lệ Lệ?"
Dạ Phàm Linh nói: "Không phải cô ấy, cô nhớ lại lời bé gái nói xem, hung thủ nhất định là tình nhân của Cao Khải Ca. Chúng ta đã quên điều tra danh bạ điện thoại của Cao Khải Ca! Cô nghĩ mà xem, hung thủ nhất định phải thường xuyên liên lạc với Cao Khải Ca. Nếu Cao Khải Ca bị cô ta giết chết, thì cô ta nhất định sẽ không gọi điện cho Cao Khải Ca nữa, bởi vì cô ta biết anh ta đã chết!"
Tổ trọng án đến China Mobile kiểm tra tất cả ghi âm cuộc gọi gần đây của Cao Khải Ca, đã tìm thấy một số đáng ngờ.
Số này luôn liên lạc với Cao Khải Ca, nhưng từ sau khi Cao Khải Ca gặp chuyện, thì không gọi đến nữa.
Người đăng ký: Phí Hoàn.
Phí Hoàn là một ngôi sao nổi tiếng tại thành phố Triều Dương, được bật lên nhờ bộ phim.
Bộ phim đúng lúc đạo diễn là Cao Khải Ca.
Tổ trọng án bắt đầu điều tra thông tin Phí Hoàn.
Họ tên: Phí Hoàn.
Tuổi: 27
Nơi sinh: quận Vành Đai 3, thành phố Triều Dương.
Bối cảnh gia đình: sinh ra trong một gia đình chuyên ngành y, ông nội là một đông y thế gia, cha là viện trưởng bệnh viện nhân dân.
Hoàng Tử Vi: "Ông nội của Phí Hoàn làm đông y, trong đông y sẽ có thạch tín."
Dạ Phàm Linh: "Dấu vân tay với tóc tìm thấy trên lược và ly trà, so sánh DNA hoàn toàn trùng khớp với Phí Hoàn."
Đã đầy đủ bằng chứng, tổ trọng án quyết định bắt Phí Hoàn.
Khi tổ trọng án tìm tới Phí Hoàn, người đại diện đang đứng bên cạnh cô, Phí Hoàn đang bước xuống bục trao giải Oscar hàng năm.
Phí Hoàn nâng cái cúp trong tay, khi cô nhìn thấy cảnh sát liền muốn bỏ chạy, Dạ Phàm Linh đi tới nói: "Phí Hoàn, cô còn muốn chạy đi đâu."
Người đại diện chắn trước mặt cô nói: "Mấy người là ai, dám tổn thương Phí Hoàn, bảo an bắt mấy người này ra ngoài."
Hoàng Tử Vi lấy thẻ cảnh sát ra: "Xin lỗi, chúng tôi đến để bắt Phí Hoàn."
Người đại diện nhìn Phí Hoàn bị dẫn đi, hỏi: "Hoàn Hoàn, em đã làm sai chuyện gì?"
Phòng thẩm vấn tổ trọng án.
Dạ Phạm Linh đưa giấy xác nhận dấu vân tay và DNA cho Phí Hoàn, nói: "Phí Hoàn, cô có gì để nói không?"
Phí Hoàn cúi đầu, bịt chặt tai: "Không muốn nhìn, không!!!"
Hoàng Tử Vi đi tới trước mặt cô nói: "Cô không chịu nói, thì chúng tôi nói giúp cô."
Khi Phí Hoàn mới ra mắt, không có đạo diễn nào quan tâm đến cô, vì thế cô chỉ đành nhận những vai quần chúng.
Thật đáng cười, là diễn viên nhưng vẫn phải diễn vai quần chúng, cô không cam lòng, cô muốn nổi tiếng.
Lúc này Cao Khải Ca xuất hiện, anh ta nói với Phí Hoàn: "Muốn nổi tiếng, tắm rửa sạch sẽ rồi đến tìm tôi."
Phí Hoàn hiểu ý Cao Khải Ca, vì nổi danh, cô nhịn.
Cô làm tình nhân của Cao Khải Ca, còn thường chạy đến nhà anh ta để hẹn hò.
Mỗi lần bị làm nhục dưới thân Cao Khải Ca, cô cảm thấy bản thân thật rẻ mạt.
Cho đến khi Cao Khải Ca đề nghị cô đóng chính trong, Phí Hoàn liền nổi tiếng.
Cô bắt đầu đóng phim truyền hình, con đường ngày càng thăng tiến.
Phí Hoàn cũng có fan, cô nhất thời cảm giác được hai chữ thành công.
Nhưng Cao Khải Ca luôn uy hiếp cô, nếu không nghe lời thì anh ta sẽ đem toàn bộ chuyện của Phí Hoàn cho giới truyền thông biết.
Cao Khải Ca nói: "Phí Hoàn, cô cũng chỉ là diễn viên dùng cơ thể để đổi lấy vai nữ chính thôi, cô tưởng cô là ai. Tôi có thể đưa cô lên mây, cũng có thể đạp cô rơi xuống."
Anh ta dây dưa, Phí Hoàn cuối cùng không nhịn được.
Cô nghe ngóng được Cao Khải Ca hẹn gặp riêng một người phụ nữ ở khách sạn Ngả Phỉ Nhi, cô muốn chụp hình để vạch trần bê bối của Cao Khải Ca với công chúng.
Trên đường tới, Phí Hoàn lấy một ít thạch tín trong nhà.
Sau khi chụp ảnh Cao Khải Ca xong, muốn hạ độc anh ta.
Anh ta không chết, thì lòng cô không yên.
Phí Hoàn mặc đồ nhân viên phục phục của khách sạn Ngả Phỉ Nhi, ở ngoài cửa lén lúc nhìn Cao Khải Ca.
Chuẩn bị lấy máy ảnh chụp Cao Khải Ca, thì bị anh ta nhìn thấy qua khe cửa, Cao Khải Ca liền kéo Phí Hoàn vào trong, đè lên người cô nói: "Phí Hoàn, là cô tự dâng đến cửa, nghĩ có muốn chơi 3P không?"
Cao Khải Ca đã mua vài bao cao su, vì sợ dính con rơi bên ngoài.
Lấy túi bột trong túi ra, không cẩn thận đổ một ít vào tàn thuốc. Anh ta đem nó pha vào trong nước trà.
Anh ta đeo bao cao su ở trên người Phí Hoàn hoạt động, dùng ba cái liên tục.
Cao Khải Ca nằm bên cạnh không nhúc nhích, Phí Hoàn liền bỏ thạch tín vào trong trà.
Sau đó đổ vào trong miệng Cao Khải Ca, Cao Khải Ca phản ứng muốn nhổ ra.
Phí Hoàn lấy một con dao nhỏ được gắn vào chùm chìa khóa ngay thắt lưng, đâm mạnh vào 'thằng em' của Cao Khải Ca: "Cao Khải Ca, tôi muốn anh trở thành thái giám."
Cao Khải Ca đau đớn rên la, Phí Hoàn cắt đứt 'thằng em' của anh ta thành mấy khúc, rồi bỏ vào trong ly trà.
Anh ta lăn ra giường chết, Phí Hoàn thấy trên bàn có bó hoa hồng đỏ.
"Vụ án sát thủ Hoa Hồng" tại Triều Dương rất ầm ĩ, Phí Hoàn cũng biết.
Cô lấy một bông hoa hồng nhét vào miệng Cao Khải Ca, nói: "Là sát thủ Hoa Hồng giết anh, không phải tôi."
Phí Hoàn đem số bông còn dư ném xuống gầm tủ cạnh giường, cô vào phòng tắm rửa tay và chải tóc.
Tranh thủ thời gian eo hẹp, Phí Hoàn gom quần áo, chạy khỏi đó từ cửa sau.
Cô nghĩ kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, cảnh sát sẽ không tra được, cô có thể an tâm nhận giải nữ diễn viên xuất sắc nhất năm.
Phí Hoàn trong phòng thẩm vấn của tổ trọng án cười ha hả: "Nổi tiếng!!! Vì những thứ danh lợi dối trá này, mà tôi đã giết Cao Khải Ca."
Dạ Phàm Linh đành chịu, ngoắc tay nói: "Đưa cô ấy đi."
Có lúc chúng ta chỉ nhìn thấy sự vật và hiện tượng bằng mắt thường, nhưng không cách nào nhìn thấy "dục vọng" ẩn sâu trong lòng con người.
Hoàng Tử Vi vỗ vai Dạ Phàm Linh nói: "Phá được hai vụ án, cùng đi ăn?"
Dạ Phàm Linh: "Được."
Hai người ngồi trong quán Phúc Lai Hương, Dạ Phàm Linh nói: "Tổ trưởng Hoàng, tại sao cô muốn làm cảnh sát?"
Hoàng Tử Vi: "Từ nhỏ tôi đã có ước mơ làm cảnh sát, có thể vì thế giới bắt hết đám người xấu, không ngờ đúng là thi đậu trường cảnh sát thật."
Dạ Phàm Linh cười nói: "Tổ trưởng Hoàng là một cảnh sát tinh anh trong tinh anh, tại sao vẫn chưa có người yêu vậy?"
Hoàng Tử Vi: "Này đang nói làm cảnh sát, tự nhiên chuyển qua người yêu. Tôi chưa từng có suy nghĩ đó, đi bước nào tính bước đó, chị thì sao?"
Dạ Phàm Linh: "Cũng giống cô, tôi không có hứng thú. Món ăn nguội rồi, ăn thôi."
Hoàng Tử Vi: "Ha ha, ăn thôi... Bị hai vụ án làm khổ quá rồi."
- -------------
Edit tận 2 vụ án cũng khổ lắm nè QAQ