Hoàng Tử Vi gọi bác sĩ trở về, vừa tới cửa nhìn thấy, liền chạy vào đỡ cô lên: "Cô sao rồi...."
Dạ Phàm Linh cắn môi lắc đầu, Hoàng Tử Vi đỡ cô lên giường.
Có cái gì đó trong cơ thể nàng như muốn nổ tung, chạy rần rần trong huyết quản.
Dạ Phàm Linh đau hét lên, một tiếng so với một tiếng xé rách không khí.
Y tá ở ngoài đi ngang, đều lắc đầu không dám nghe.
Khi nghe thấy âm thanh đó, họ đều bịt chặt tai.
Hoàng Tữ Vi không thể đỡ được cô, nói: "Phàm Linh, ráng chịu một chút."
Cơ thể Dạ Phàm Linh nóng rực, trán toát đầy mồ hôi, cứ như đang bị lửa thiêu.
Ngón tay Hoàng Tử Vi chạm vào cơ thể cô: "Sao lại nóng như vậy..."
Lúc này bác sĩ tới, Hoàng Tử Vi lùi sang một bên.
Bác sĩ xem qua Dạ Phàm Linh, rồi nói với Hoàng Tử Vi: "Xin lỗi, sợ rằng cô ấy không sống nổi ba ngày..."
Hoàng Tử Vi chết sững tại chỗ: "Cái gì, sao có thể....."
Bác sĩ thở dài: "Sớm chuẩn bị hậu sự cho cô ấy....."
Hoàng Tử Vi quỳ xuống, kéo tay áo bác sĩ nói: "Không, bác sĩ xin cứu cô ấy....."
Bác sĩ bất lực nói với nàng: "Tôi cũng muốn giúp......"
Dạ Phàm Linh ở trên giường lại ôm đầu kêu lên, nàng đau đến mức muốn đập vào đầu vào tường.
Hoàng Tử Vi đứng dậy ngăn cản cô, nhấn cô xuống giường: "Cô làm gì vậy...."
Dạ Phàm Linh nhìn Hoàng Tử Vi nói: "Tôi...không chịu nổi...Ngực...như bị thiêu."
Môi nàng run rẩy, cả người run lên vì bị độ nóng tập kích.
Hoàng Tử Vi đau lòng ôm nàng: "Tôi bên cô, đừng sợ."
Dạ Phàm Linh đau ngã xuống giường: "Tổ trưởng, đừng dỗ tôi. Bác sĩ nói tôi nghe rồi, cơ thể tôi có cổ, a....a..."
Cổ trùng trong cơ thể Dạ Phàm Linh hoạt động không ngừng, đã xâm nhập vào trong xương tủy của nàng.
Dạ Phàm Linh đau đớn cắn môi đến bật máu.
Hoàng Tử Vì đè người nàng lại: "Đừng cắn mình, cắn tôi...."
Nói xong, cô đưa tay vào trong miệng Dạ Phàm Linh.
Miệng Dạ Phàm Linh đầy máu, vì cắn môi.
Nàng nhịn nói: "Tổ trưởng, đừng, tôi không thể cắn cô....."
Thời gian vào lúc này dường như đông cứng lại.
Dạ Phàm Linh nhìn vào mắt Hoàng Tử Vi, nghĩ:
Tôi thà cắn chết chính mình, từng giây từng phút cũng không muốn làm đau cô.
Thấy cô đau, tôi sẽ càng khó vượt qua.
Cô biết không, khi cô cười rất đẹp.
Sau này không còn tôi, tôi hi vọng mỗi ngày cô đều có thể cười.
Thích cô, tôi chưa từng hối hận.
Lúc này tôi không muốn nói ra, bởi vì không muốn thấy cô buồn.
Dạ Phàm Linh kéo tay Hoàng Tử Vi, thẳng thắn cắn mạnh vào lưỡi của mình.
Đầu lưỡi đầy máu, Hoàng Tử Vi nói: "Tôi không cho phép, không cho phép cô làm vậy!!"
Dạ Phàm Linh lúc này đã ngất đi.
Nhìn Dạ Phàm Linh cắn lưỡi, Hoàng Tử Vi bật khóc.
Nhìn em đau đớn, tim tôi cũng rất đau.
Hoàng Tử Vi ôm Dạ Phàm Linh nói: "Cô yên tâm, tôi ở đây."
Lâu..rất lâu..., nàng vẫn ôm chặt Dạ Phàm Linh.
Nước mắt lướt qua môi, thật mặn.
Em ở đây tôi sẽ ở đây, em không ở đây tôi sẽ không muốn ở lại.
Thiên đường hay địa ngục, bất kể nơi nào.
Tôi sẽ đi cùng em.
Lúc này Võ Tân Nhu kéo Vu bà bà đi vào.
Võ Tân Nhu: "Vu bà bà, bà xem thử chị Phàm Linh làm sao vậy. Bác sĩ nói trong cơ thể chị ấy có gì đó, họ nhìn không ra. Vu bà bà, bây giờ người có thể giúp chị Phàm Linh, chỉ có bà thôi."
Vu bà bà: "Tôi sẽ làm hết sức."
Hoàng Tử Vi lau nước mắt, khuôn mặt ướt đẫm.
Võ Tân Nhu ngồi bên cạnh Hoàng Tử Vi, an ủi: "Tổ trưởng đừng buồn, em tin Vu bà bà có cách."
Vu bà bà bắt mạch cho Dạ Phàm Linh, lắc đầu: "Không thể tìm ra có thứ gì bên trong cô ấy, chờ tôi tìm cách."
Vì Vu bà bà muốn thi pháp, nên tổ trọng án đưa Dạ Phàm Linh ra một bãi đất trống, bên ngoài bệnh viện.
Trên đất Vu bà bà bày ra một số thứ.
Một cái lư hương ngũ sắc.
Lư hương ngũ sắc được làm từ gốm 5 màu.
Trên lư hương có năm cái lỗ nhỏ hình tai.
Chế tác cực kỳ tinh xảo, bên phải lư hương còn treo một cái chuông.
Gió thổi chuông động.
Tiếng chuông vang, trầm hương được đốt lên.
Năm cái lỗ đều tỏa khói.
Nếu ngửi kỹ mùi trầm một lúc lâu, sẽ cảm thấy cay nồng.
Trầm hương được sử dụng, do Vu bà bà tự tinh chế "Thị Hồn hương."
Trầm đã được nghiền thành bột, phía dưới lư hương rất nhiều cửi lửa.
Thị Hồn hương chuyên dùng tìm kiếm những dị vật mắt thường nhìn không thấy.
Bên cạnh lư hương đặt một bát nước phép.
Bùa trong nước cũng giống trầm, được nghiền thành bột nổi trong nước.
Nước trong bát đã chuyển thành màu hồng.
Còn có một số trái cây, thanh kiếm gỗ đào để Vu bà bà thi pháp.
Dạ Phàm Linh nằm phía trước.
Nàng nhắm mắt, muốn nói nhưng không nói được, cả người không thể cử động.
Vu bà bà niệm chú, bầu trời kéo đến mây đen, sấm sét vang rền.
Bà vung kiếm gỗ, đổ nước phép lên kiếm.
Đi vòng qua người Dạ Phàm Linh, tay phải cầm lư hương.
Khói từ lư hương tỏa ra, Vu bà bà đặt nó bên cạnh Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh ngửi được mùi trầm, cơ thể lúc nóng lúc lạnh.
Trong nháy mắt, nàng thấy mình đang đứng trên con sông băng ở Lư Châu, Bắc Câu.
Cả người nàng bị một tảng băng bao phủ, như một bức tượng.
Dù nàng có hét to cỡ nào, gió lạnh vẫn như cũ thổi tới.
Gió thổi qua mặt nàng, xuyên qua cơ thể nàng.
Rồi nàng lại thấy, đang ở trong lò luyện đơn Tam Vị Chân Hỏa.
Dạ Phàm Linh cảm nhận được đang bị lửa thiêu đốt.
Lúc này, nàng giống như con mồi, sắp bị lửa nướng chín.
Lửa mạnh mẽ đánh úp vào cơ thể nàng, cơ thể Dạ Phàm Linh bắt đầu bốc cháy.
Vu bà bà đặt kiếm gỗ xuống.
Bà chuẩn bị sử dụng cấm thuật, muốn nhìn xem thứ bên trong Dạ Phàm Linh là gì.
Vu bà bà ngồi thiền trước mặt Dạ Phàm Linh, chấm một ít nước phép lên môi Dạ Phàm Linh.
Bà niệm chú, Dạ Phàm Linh nghe thấy lời chú của Vu bà bà, dường như bị kích thích.
Dạ Phàm Linh ôm đầu, tiếng hét cũng khiến người khác thấy đau.
"A....a....." - Dạ Phàm Linh ôm đầu đụng vào cơ thể Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi ôm nàng: "Đừng căng thẳng, thả lỏng."
Vu bà bà niệm chú xong, nhìn thấy trên trán Dạ Phàm Linh có một vết đen.
Vết đen càng lúc càng rõ, giống như muốn chui ra ngoài cơ thể nàng.
Bà cầm kiếm, hướng về Dạ Phàm Linh hét: "Phá!!"
Sau đó Dạ Phàm Linh gục xuống, Vu bà bà bắt mạch cho Dạ Phàm Linh, nói: "Có người đã hạ cổ vô hình vào người cô ấy. Cổ này đã bị tôi làm pháp khống chế, chờ tôi nấu thuốc."
Vu bà bà không ngờ hung thủ lại tàn nhẫn đến vậy, lại sử dụng cấm thuật chi cổ: Vô Hình Cổ.
Vô Hình Cổ là một phương thức trong sách cấm.
Loại cổ này ở trong cơ thể người, không màu không vị, không hiện hữu.
Người bị hạ cổ lúc đầu sẽ không phát hiện được, nhưng qua mấy ngày sẽ chết vì đau đớn.
Nó sẽ không rời khỏi cơ thể, trừ khi người bị hạ cổ chết đi. Sau đó mới chui ra.
Vô Hình Cổ, tàn nhẫn, tuyệt tình.
Nếu không phải hai cao thủ ở Vu Trại Miêu Cương hợp lực, căn bản không giải được cổ này.
Vu bà bà chỉ có thể dùng Thất Tinh Tục Mệnh, để kéo dài tính mạng cho Dạ Phàm Linh.
Thất Tinh Tục Mệnh chỉ có thể giúp Dạ Phàm Linh sống được nửa tháng.
Nửa tháng sau, thì không còn cách cứu.
Vu bà bà tạm thời phong ấn cổ trùng trong cơ thể Dạ Phàm Linh.
Cổ trùng không phát tác, Dạ Phàm Linh vẫn sẽ như người bình thường.
Nhưng qua nửa tháng, Thất Tinh Tục Mệnh mất tác dụng, cổ trùng sẽ tiếp tục hành hạ Dạ Phàm Linh.
Cách duy nhất để cứu Dạ Phàm Linh, là đến Vu Trại Miêu Cương tìm đại vu sư.
Chỉ với một mình Vu bà bà, cơ bản không thể cứu được Dạ Phàm Linh.
Cần đại vu sư và Vu bà bà hợp lực, mới có thể giải trừ hoàn toàn cổ trong người Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh nằm trên giường, đã mất đi ý thức.
Không nghe thấy, không nói gì, không nghĩ được.
Bây giờ trong đầu Dạ Phàm Linh trống rỗng, như một người thực vật.
Khuôn mặt xinh đẹp bị bao phủ bởi một màu xám.
Cả phòng chìm trong bóng tối.
Vu bà bà tắt đèn, thắp nến trong bảy chụp đèn.
Bảy chụp đèn đều được chế tác từ ngọc lưu ly.
Đèn này rất có linh khí, sẽ căn cứ vào sức mạnh của người thi pháp mà cảm nhận sinh mạng mạnh yếu.
Bấc đèn phát ra ánh sáng yếu ớt, dường như cho biết sự sống của Dạ Phàm Linh rất yếu.
Sinh mệnh của nàng như ngọn đèn sắp tắt, Vu bà bà niệm chú để ngọn lửa cháy mạnh hơn.
Thất Tinh Tục Mạng cần người mỗi ngày thi pháp một lần.
Mỗi lần thi pháp, một ngọn đèn của Thất Tinh Tục Mạng có thể kéo dài 5 ngày tuổi thọ.
Chỉ có thể sử dụng ba lần, Dạ Phàm Linh chỉ còn nửa tháng.
Đèn sáng mạnh hơn, Vu bà bà bắt đầu phong ấn cổ trùng trong cơ thể Dạ Phàm Linh.
Dán ba lá bùa lên trán Dạ Phàm Linh.
Những chữ tượng hình màu đỏ trên bùa rơi xuống, như có sinh mạng, thu nhỏ chui vào cơ thể Dạ Phàm Linh.
Cơ thể Dạ Phàm Linh từ từ trở lại nhiệt độ bình thường.
Ba lá bùa sau khi mất hết chữ, liền rơi xuống như những tờ giấy vụn.
Vu bà bà cầm một chén thuốc màu đen.
Đây là thuốc bà điều chế để khắc chế cổ trùng.
Thuốc này có thể giảm bớt sự đau đớn của Dạ Phàm Linh, còn khiến cổ trùng ngủ mê.
Hoàng Tử Vi nhận chén thuốc trong tay Vu bà bà: "Bà, để tôi cho cô ấy uống."
Vu bà bà gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Dạ Phàm Linh và Hoàng Tử Vi.
Ở bên ngoài, Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương lo lắng đi tới đi lui.
Võ Tân Nhu thấy Vu bà bà đi ra, liền nắm tay Vu bà bà nói: "Bà, chị Phàm Linh......."
Vu bà bà thở dài: "Hiện tại thì không sao."
Nhìn Dạ Phàm Linh tái nhợt, còn đâu là Dạ Phàm Linh thường ngày.
Bây giờ Dạ Phàm Linh có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Hoàng Tử Vi đau lòng, vuốt ve mặt cô nói: "Em chịu khổ rồi."