Thái Bao Tử làm việc trong một công ty nước ngoài với mức lương cao, anh thuộc bộ phận bán hàng trên tầng 20 của công ty.
Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương đi đến nơi Thái Bao Tử làm việc, trưởng phòng dẫn họ đi tìm Giang Ma Hoa.
Theo Giang Ma Hoa, nhân viên công ty, Thái Bao Tử có một lần mời anh đi uống rượu.
Thái Bao Tử với Giang Ma Hoa cũng xem như bạn tốt.
Hôm đó là ngày 14 tháng 3, trước khi đi anh ấy đã mời Giang Ma Hoa đến Giang Hồ Xuyến Xuyến Hương.
Giang Ma Hoa vừa uống bia, vừa nghe Thái Bao Tử kể khổ.
Thái Bao Tử vỗ vai anh nói: "Anh em à, tôi đi rồi không biết khi nào mới gặp lại."
Giang Ma Hoa hỏi anh: "Bao Tử, không phải anh đang làm việc rất tốt sao? Tại sao phải đi? Bây giờ rất khó tìm việc."
Thái Bao Tử cắn răng nói: "Có người theo dõi tôi, tôi rất sợ hắn, nên nhất định phải đi."
Giang Ma Hoa: "Vậy anh định đi đâu?"
Thái Bao Tử lúng túng cúi đầu nói: "Kim Bích Huân Hoàng."
Giang Ma Hoa "A" lên một tiếng nói: "Cái gì, anh muốn làm vịt!"
Thái Bao Tử bịt miệng anh nói: "Anh nhỏ tiếng chút, tôi cũng là không còn cách nào."
Vì trốn tránh Trần Minh, Thái Bao Tử lựa chọn làm việc ở hộp đêm.
Ban ngày anh ở trong hộp đêm, buổi tối thì bắt đầu tiếp khách.
Thái Bao Tử không chỉ đối mặt với phụ nữ, mà còn phải phục vụ đàn ông.
Trên người anh rất thơm, tóc dài búi cao, trang điểm lên nhìn như tiểu thụ.
Lâm Tam Muội, bà chủ Kim Bích Huân Hoàng gật gù nói: "Ăn diện lên nhìn cũng rất đẹp, đi thôi, kiếm cho tôi chút tiền nào."
Ngày đầu tiên Thái Bao Tử xui xẻo, gặp ngay người đàn ông nóng tính, Thái Bao Tử bị hắn dằn vặt không ngừng, khắp người đều bị thương.
Tối ngày 15 tháng 3.
Giang Ma Hoa đang nói chuyện điện thoại với Thái Bao Tử, thì nghe đầu bên kia truyền đến tiếng ôtô bấm còi rồi tiếng thắng gấp. Sau đó, thì không nghe thấy giọng nói của Thái Bao Tử nữa.
Kim Bích Huân Hoàng nằm ngay trung tâm thành phố.
Tổ trọng án đã lấy cctv về để điều tra, quả nhiên phát hiện tối ngày 15, có một chiếc ôtô màu bạc thắng gấp trước cửa Kim Bích Huân Hoàng, đâm vào Thái Bao Tử.
Sau đó là người phụ nữ khoảng 20 tuổi, kéo Thái Bao Tử lên xe, lái đi.
Bởi vì trời tối, nên cctv không thể quay rõ mặt người phụ nữ.
Hai người đang đợi ở dưới nơi Khang Duy làm việc.
Một giọng nói trong trẻo phát ra từ radio.
Xin chào, đây là chương trình ấm lạnh nhân sinh, nếu trong cuộc sống của bạn có điều buồn phiền, có thể nói với chúng tôi. Xin vui lòng gọi vào hotline: 55125288.
Bây giờ là quà dành cho các bạn, bài hát cuối cùng của chương trình tối nay <Động vật máu lạnh>.
Em mờ mịt không thấy kết quả.
Hạnh phúc em chờ chẳng thấy đâu.
Đối với anh em chỉ là một cái xương sườn.
Cuối cùng em nhận ra rằng em sẽ không phàn nàn nữa.
Chỉ tự trách mình, yêu nhầm một động vật máu lạnh.
Em đã khóc đến mệt mỏi, giọt lệ từ trái tim thật đẹp, nhưng cũng thật đau.
Bài hát kết thúc, Khang Duy nói vào micro: "Các bạn nghe đài, chương trình hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Khang Duy bỏ tai nghe ra, cầm túi xách, thu dọn đồ đạc, rồi bước xuống lầu.
Cô vừa đi ra cửa, Dạ Phàm Linh liền đứng lên đón đường: "Xin chào, cô là Khang Duy? Chúng tôi là tổ trọng án, có một số việc cần hỏi."
Khang Duy hất tóc, nói: "Đến quán cafe đối diện để nói đi."
Sau khi phục vụ đem lên ba ly cafe, Khang Duy cầm lên nhấp hai ngụm nói: "Cảnh sát, mấy cô có chuyện gì thì nói đi, tôi còn rất nhiều việc."
Hoàng Tử Vi bắt đầu hỏi cô: "Tối ngày 15, có phải cô lái một chiếc xe màu bạc đi qua đường Chánh Hoa?"
Khang Duy lắc đầu: "Tối đó 7 giờ, tôi đưa xe cho một người bạn tên Lưu Mĩ Mĩ mượn. Hôm qua cô ấy mới trả lại, nếu không tin hai cô có thể hỏi tài xế của tôi."
Cô lấy điện thoại gọi cho tài xế Sở Anh Hùng. Sở Anh Hùng đang chờ ở bãi đậu xe nơi Khang Duy làm việc.
Sau khi nhận điện thoại của cô, Sở Anh Hùng từ bãi đậu xe chạy đến.
Anh đi vào quán cafe, Khang Duy vẫy tay ra hiệu anh đến, sau đó nói: "Anh Hùng, anh nói đi. Có phải tôi đã đưa xe cho Lưu Mĩ Mĩ mượn?"
Sở Anh Hùng: "Đúng vậy, chuyện này tôi có thể làm chứng."
Sáng hôm sau, Dạ Phàm Linh gọi cho Lưu Mĩ Mĩ muốn cô đến tổ trọng án.
Lưu Mĩ Mĩ đeo túi LV, mang kính râm, hiên ngang bước vào văn phòng tổ trọng án.
Cô lịch sự gõ cửa, nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi có phải cảnh sát tổ trọng án vừa gọi cho tôi không? Tôi nhận được liền tới."
Võ Tân Nhu ra hiệu mời cô vào, rồi rót cho cô ly nước.
Dạ Phàm Linh ngồi một bên bắt đầu hỏi Lưu Mĩ Mĩ: "Lưu Mĩ Mĩ, thế này. Khang Duy nói tối 7 giờ ngày 15 tháng 3 đã đưa xe cho cô mượn, có thật không?"
Lưu Mĩ Mĩ gật đầu: "Phải, nhưng có lẽ cô ấy nhớ nhầm, rõ ràng là sáng ngày 19 mới cho tôi mượn."
Dạ Phàm Linh nói: "Được rồi, cô có thể đi."
Trong ba người này, ai đang nói dối. Hung thủ chắc chắn là một trong ba người họ.
Khi tìm thấy cái xe màu bạc, nó đang đậu trong nhà xe của Khang Duy.
Tài xế Sở Anh Hùng đứng một bên nhìn, anh lau mồ hôi.
Võ Tân Nhu mở cửa xe, đệm xe bên ghế phụ đã được thay mới.
Nàng tò mò hỏi Sở Anh Hùng: "Thay đệm mới lúc nào?"
Sở Anh Hùng: "Mấy ngày trước, tôi thấy đệm đã dùng lâu rồi, nên khi đi ngang qua đường Thành Bắc Lộ sẵn thay cái mới."
Võ Tân Nhu không nói gì, chuẩn bị mở cốp sau xe. Sở Anh Hùng ngăn lại nói: "Bên trong không có gì."
Nàng không nghe, vẫn mở cốp sau lên.
Cốp sau đã được dọn dẹp sạch sẽ, đổi mới hoàn toàn. Nhưng Dạ Phàm Linh đứng một bên vẫn nhìn ra được chỗ sơ hở.
Dạ Phàm Linh đứng phía sau, nhìn thấy một cái gì đó được giấu dưới đệm lót, nàng đi tới nâng đệm lên thì thấy một cây gậy sắt.
Trên đầu gậy sắt còn có một ít máu. Sau khi đưa cho phòng kỹ thuật kiểm ra, thì trên đó có dấu vân tay của: Sở Anh Hùng, Khang Duy.
Sở Anh Hùng không nói lời nào, quỳ sụp xuống đất.
Hoàng Tử Vi lấy tất cả cctv nơi ở của Lưu Mĩ Mĩ, nơi ở Khang Duy và đường Chánh Hoa về điều tra.
Cả một ngày, tổ trọng án nhìn chằm chằm vào màn hình, Dạ Phàm Linh đập bàn dừng màn hình tại thời điểm tối ngày 15, lúc Khang Duy lái xe ra ngoài.
Dạ Phàm Linh nói: "Khang Duy đã nói lúc 7 giờ cô đưa xe cho Lưu Mĩ Mĩ mượn, nhưng trên cctv lại hiển thị thời gian cô ấy ra ngoài là 10h34 phút tối. Thời gian Thái Bao Tử bị đụng là 10h54phút tối. Từ nhà của cô ấy đến đường Chánh Hoa vừa vặn 20 phút."
Khang Duy bị gọi đến tổ trọng án để hỏi lại.
Lúc bắt đầu cô chối hết, đến khi Dạ Phàm Linh cho cô xem cctv thì cô mới cúi đầu.
Khang Duy: "Là...là tôi lừa mấy cô. Con vịt đó do Sở Anh Hùng giết."
Sở Anh Hùng được Vạn Hiểu Sương cho nghe những lời Khang Duy nói, mắt anh đỏ lên chỉ vào Khang Duy: "Khang Duy, cô không có lương tâm, là chúng ta cùng nhau giết con vịt đó."
Khang Duy còn một thân phận khác, là vợ của thị trưởng Cao Đại Binh.
Dù là vợ thị trưởng nhưng cô luôn thấy cô đơn, Cao Đại Binh suốt ngày ở ngoài xã giao, vốn không có thời gian dành cho cô.
Cuộc sống của cô cứ như một đường thẳng: đi làm, tan làm, về nhà.
Khang Duy cảm thấy cuộc sống như vậy thật là tẻ nhạt, đến một ngày tài xế gợi ý nói cô đến Kim Bích Huân Hoàng chơi một chút.
Cảm thấy cũng đúng, nên Khang Duy nói Sở Anh Hùng nhanh lên một chút.
Lúc này, tốc độ của xe đã là 70, còn tăng lên.
Hai người cũng không thấy gì, đột nhiên có một người băng qua đường.
Sở Anh Hùng biết đã đụng trúng người kêu Khang Duy xuống xem, Khang Duy nhìn người bị đụng có chút đẹp trai, trước ngực còn có gắn thẻ "nhân viên Kim Bích Huân Hoàng".
Khang Duy nghĩ: thì ra là vịt, dù sao tôi cũng đang muốn xem thử.
Cô đỡ Thái Bao Tử dậy, lúc này Thái Bao Tử đã đầu óc choáng váng.
Phần đùi của Thái Bao Tử đúng lúc đập vào biển số xe, bóp bị bánh xe đè lên, căn cước của anh rơi ra bị ép gần như hỏng.
Cô nhặt bóp tiền nhét vào người Thái Bao Tử, vì không muốn để lại chứng cứ nên lau sạch vân tay.
Khang Duy đỡ Thái Bao Tử vào xe, Sở Anh Hùng liền hỏi cô: "Đưa đến bệnh viện à?"
Cô lắc đầu: "Còn chưa chết, đến bệnh viện làm gì, phí tiền. Đến chỗ nào vắng, tôi muốn chơi với con vịt này một lúc."
Sở Anh Hùng không nghĩ nhiều lái xe ra ngoại ô, Khang Duy kêu Sở Anh Hùng xuống xe chờ cô.
Thời gian dài Khang Duy không được chồng yêu thương, nên chơi với vịt cũng không tệ.
Cô đè lên người Thái Bao Tử, sờ mặt anh nói: "Ồ, đúng là mịn thật nha."
Thái Bao Tử hơi tỉnh lại liền hét: "Cô là ai, thả tôi ra, cứu......."
Khang Duy: "Dù anh có la rách cổ họng, cũng không ai cứu anh đâu."
Sau đó, Khang Duy liền cùng với Thái Bao Tử xxx. Khi cô kiểm tra hơi thở của Thái Bao Tử thấy rất yếu, Khang Duy buông tay nghĩ: hắn sắp chết rồi à?
Bây giờ cô mới thấy sợ, cô giết người sẽ bôi nhọ danh tiếng của chồng. Tiêu đề, vợ của thị trưởng giết vịt, thật là một cái tin chấn động.
Thật ra Thái Bao Tử lúc đó chưa chết, chỉ bị Khang Duy làm cho bất tỉnh.
Khang Duy gọi Sở Anh Hùng, hai người quyết định không làm thì thôi, làm thì làm cho tới, giết chết Thái Bao Tử.
Bỗng nhiên Thái Bao Tử cử động, Khang Duy sợ hãi la lên: "Xác chết sống lại, xác chết sống lại. Nhanh giết nó đi!!"
Sở Anh Hùng chạy tới cốp xe sau lấy cây gậy sắt, đập vào đầu Thái Bao Tử. Anh ngã xuống đất, không còn dậy được nữa.
Để tạo hiện trường giả, cả hai liền rút máu Thái Bao Tử.
Anh lấy ra một con dao gọt trái cây cắt vào động mạch cổ của Thái Bao Tử, Khang Duy lấy thùng gỗ trên xe hứng máu.
Khang Duy nói: "Cảnh sát có đến cũng không bắt được chúng ta, nhất định sẽ nghĩ rằng hung thủ là kẻ thù của anh ta hoặc sát nhân biến thái. Chúng ta xóa sạch dấu vân tay, cảnh sát sẽ không tìm được chúng ta. Anh tìm chỗ nào đó kín đáo vứt xác đi."
Bọn họ thực sự đã lau sạch hết vân tay, nhưng lại quên cây gậy sắt.
Khang Duy ném gập sắt vào cốp sau.
Ròng rã hai ngày rút máu của Thái Bao Tử, Sở Anh Hùng xé rách áo anh ta, ném vào một hốc cây ở ngoại ô.
Anh nhét xác của Thái Bao Tử với thùng máu vào cốp xe sau, rồi đi tắm rửa sạch sẽ.
Thái Bao Tử đã trở thành một cái xác khô.
Sở Anh Hùng nghĩ, động Long Tuyền ở gần đây, nên cứ ném Thái Bao Tử vào đó đi.
Nhân lúc trời tối, Sở Anh Hùng cõng xác chết Thái Bao Tử vào động Long Tuyền, anh tìm một chỗ khuất trên đường để ném xác Thái Bao Tử.
Sở Anh Hùng cũng vứt cái thùng gỗ ở đây. Dù sao máu của anh ta không xài được, anh cũng không phải ma cà rồng.
Khang Duy nhớ tới cái xe thì cảm thấy sợ, đúng lúc này Lưu Mĩ Mĩ hỏi mượn xe.
Cô rất hào phóng cho Lưu Mĩ Mĩ mượn, nhưng đêm nào cô cũng gặp ác mộng.
Bây giờ Khang Duy ở trong phòng giam lạnh lẽo, chồng Cao Đại Binh đến gặp cô chỉ để nói: "Em thật làm anh thất vọng!"
Khang Duy khóc, chờ đợi sự trừng phạt của luật pháp.
Thật ra, con người cũng giống như thực vật, càng khao khát ánh nắng trên cao, thì rễ của nó sẽ càng đâm sâu xuống mặt đất.