Tất cả hình trong máy ảnh, đều là những nơi cô đã đi qua.
Khi rãnh rỗi cô sẽ cho tất cả ảnh vào album, không hiểu sao lại ngợi lên rất nhiều kỷ niệm.
Khi cô đến một thành phố sẽ vừa du lịch, vừa làm việc bán thời gian.
Cuộc sống rất khó khăn, lương không quá cao, nên chỉ có thể ở ghép với người khác.
Mỗi tháng ngoại trừ chi phí điện nước, thì còn dư một ít tiền sinh hoạt.
Cô thấy có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ba bữa một ngày đa số đều là bánh bao, rau trộn giấm với cháo trắng.
Sống một mình bên ngoài không dễ dàng, cần phải nhìn sắc mặt người khác, còn phải tự lo cho bản thân.
Vu Thái Tích chưa bao giờ học đại học, nhưng sau khi bước vào "đại học xã hội" này, mới hiểu thế nào là đạo sinh tồn.
Không biết tiếp theo sẽ đi đâu, chỉ cần sống tốt là được.
Còn sống thì vẫn còn hi vọng.
Không phải bởi vì thấy được hi vọng nên mới kiên trì, mà kiên trì mới đạt được hi vọng.
Vu Thái Tích thường ngồi bên cửa sổ của nhà thuê, thổi tiêu.
Ánh mắt cô đơn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khóe mắt rưng rưng.
Rất nhiều lúc, nhớ nhà.
Nhưng lại chẳng làm gì được, chỉ có thể giữ ở trong lòng.
Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, sống thật tốt cũng là một báo đáp với họ.
Cho đến khi cô lang thang nửa Trung Quốc mới phát hiện, suốt ngày cứ lang thang khắp nơi thế này, đến khi nào mới có thể bình yên.
Phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, Vu Thái Tích đã không còn thanh xuân để phung phí.
Tuổi trẻ tươi đẹp chỉ có vài năm, làm sao trải qua, hay cứ mặc cho thời gian trôi qua vô ích. Năm tháng thật sự là con dao đồ tể.
Hoa nở hoa sẽ tàn, không còn những năm tháng tươi trẻ hoạt bát, chỉ còn nếp nhăn trên gương mặt làm bạn.
Không còn suy nghĩ đơn thuần, không còn hồn nhiên như ngày đó, chỉ còn nghĩ làm sao để sống.
Không còn giấc mơ tuổi trẻ, không còn cảm xúc mãnh liệt cố gắng tiến tới năm nào, chỉ còn chán chường ngồi trước máy tính trò chuyện.
Vu Thái Tích đã biết dùng máy tính, cô tiết kiệm mua một cái máy tính.
Khi đó computer không hiện đại như bây giờ, vẫn là cái loại "đầu to" để bàn.
Trên mạng, Vu Thái Tích biết được có nhiều căn bệnh lạ ở Phong Đô.
Căn bệnh này diễn ra trong 10 năm, người dân chết hoặc bị thương.
Nguồn gốc của căn bệnh kì lạ này thật sự là bị người hạ cổ, Vu Thái Tích vừa vặn biết được cách trị.
Thế là Vu Thái Tích liền mở một cửa tiệm, chuyên trị những căn bệnh kì lạ.
Những người được cô điều trị, đều có chuyển biến tốt.
Mỗi ngày Vu Thái Tích tiếp xúc rất nhiều bệnh nhân khác nhau.
Càng tiếp xúc nhiều, tâm càng bình tĩnh.
Hiểu càng nhiều, nhìn càng nhiều, nghe càng nhiều, càng tê tái.
Thông suốt, vô vị, chán nãn.
Cô quyết định ở lại thành phố Phong Đô này.
Khi Vu Thái Tích vừa đến thành phố này, người dân của Phong Đô vẫn còn tư tưởng phong kiến, vẫn còn cử hành "tế người sống".
Khi đó cô không biết phong tục của Phong Đô, cô năm đó cũng như mọi người, chứng kiến mọi thứ như người ngoài cuộc.
Biết bản thân bất lực, dù đến giúp, thì có thể cứu vãn được gì?
Không thể cứu được tâm ma của họ.
Cô rất muốn cười nhạo bản thân: Vu Thái Tích, tại sao mày lại xấu xa đến vậy?
Nhiều năm sau đó, cho đến tận bây giờ, Vu Thái Tích cảm thấy miễn là cô còn làm việc tốt, còn đang cứu người, thì cũng coi như là giúp đỡ.
Cô đã giúp đỡ rất nhiều người trong thành phố, danh tiếng cũng dần dần nổi lên, hàng xóm xung quanh gọi cô là "Vu bà bà".
Nhưng đời này Vu bà bà đã làm sai một chuyện, điều mà bà không bao giờ quên.
Đó là vào một ngày mưa, có chút nặng nề.
Sau khi Vu bà bà xem bệnh cho người cuối cùng, chuẩn bị đóng cửa đi về nhà.
Thì ở cửa hàng đối diện xảy ra chuyện, bà thấy ba bốn người vây quanh đánh một đứa bé.
Lúc đó mưa, Vu bà bà không nhìn rõ mặt của họ, chỉ nghe họ nói: "Không tin thần linh thì đáng bị đánh chết, các anh em, đánh chết nó!"
Đây là một nhóm tín đồ, bọn họ lập ra một tổ chức tên là "Toàn Thần Giáo".
Mỗi ngày họ đều ở đầu đường hẻm nhỏ phát truyền đơn, kêu gọi mọi người tham gia giáo phái.
Mà cô bé bị đánh cũng vì đã nói: "Tôi không đi, tôi không tham gia tà đạo của mấy người."
Người trong giáo phái nghe thấy liền tức giận, sau đó nói: "Không tham gia, thì đánh chết mày!"
Cô bé bị đánh thương tích khắp người, vẫn còn tiếp tục đánh.
Vu bà bà đi tới ngăn cả, nhưng khi bà cầm lấy chổi trước cửa đánh đuổi nhóm người đánh cô bé, thì cô bé đã chết ngay bức tường.
Máu bắn lên tường, nhuộm đỏ cả bức tường.
Vu bà bà đi khắp nơi hỏi thăm cô bé này là con nhà ai, thế nhưng không có tin tức.
Ba tháng sau, Vu bà bà chỉ đành đưa thi thể cô bé đi an táng.
Vu bà bà cảm thấy...điều bà ân hận nhất chính là chuyện này: nếu bà ngăn cản sớm hơn, thì cô bé sẽ không chết!
Khi Lương Xảo Xảo kể đến đây, trời đã tối.
Cô bé cười nói: "Em rất yêu bà, ở trong lòng em bà là người thân thiết nhất."
Khi nói ra lời này, Lương Xảo Xảo cảm thấy bất an.
Trong nụ cười của cô bé có chút đau khổ, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.
Biết cha mẹ ở ngoài làm việc cực khổ, mỗi tháng đều gửi tiền về cho cô bé đi học.
Cha mẹ không có nhiều thời gian để quan tâm đến thành tích, hay cuộc sống của cô bé như thế nào.
Chỉ có Vu bà bà luôn dạy cô bé những đạo lý làm người. Lương Xảo Xảo có thể hiểu được nhiều điều, mà ở trong trường không dạy.
Cô bé biết ơn Vu bà bà, đã xem cô bé như cháu ruột.
Lương Xảo Xảo nghĩ: khi lớn lên, phải cố gắng báo đáp Vu bà bà.
Những buổi sáng cuối tuần, Lương Xảo Xảo hay nắm tay Vu bà bà, đến tản bộ trong công viên.
Hình bóng hai người thật gầy yếu. Vu bà bà dùng cơ thể gầy gò của mình che chở Lương Xảo Xảo, để cô bé không bị gió sớm thổi lạnh.
Lúc này, trong lòng Lương Xảo Xảo tràn đầy cảm kích đối với Vu bà bà.
Lương Xảo Xảo nói: "Bà, nếu sau này bà không đi được nữa, cháu sẽ chăm sóc bà giống như bây giờ."
Vu bà bà: "Đứa nhỏ ngốc, cháu sẽ có chuyện cần làm, sao có thể ở cùng bà đây?"
Lương Xảo Xảo: "Bà, cháu nói thật, so với trân châu còn thật hơn."
Vu bà bà cười: "Xảo Xảo, chúng ta đến chỗ kia một chút đi....."
Lương Xảo Xảo nghĩ đến Vu bà bà, có chút thương cảm.
Ai rồi cũng sẽ già, Vu bà bà cũng sẽ rời bỏ cô bé, phải không?
Cô bé từng ngày lớn lên, bà lại từng ngày già hơn.....
Vạn Hiểu Sương sau khi nghe có chút không hiểu, hỏi Lương Xảo Xảo: "Xảo Xảo, nhưng Lưu Loan Đao không phải họ Vu?"
Lương Xảo Xảo nói: "Nghe bà nói, trong tộc của bà có rất nhiều người từ ngoài đến. Nên có người không cùng họ với người trong Vu Trại."
Lúc này, ngoài cửa có tiếng "binh binh binh" vang lên.
Giọng nói của Vu bà bà vang lên bên ngoài: "Xảo Xảo, cháu đang nói chuyện với ai vậy? Mau mở cửa cho bà."
Lương Xảo Xảo nghe là giọng của bà, liền đến mở cửa.
Cửa mở, Vu bà bà nhìn thấy người trong nhà, có chút nghi ngờ hỏi: "Xảo Xảo, họ là ai?"
Lương Xảo Xảo: "Bà, mấy chị đây đến tìm bà có việc. Mấy chị chơi với cháu, bà giúp họ đi."
Vu bà bà đi vào, chào hỏi với họ: "Mấy cô tìm Vu bà bà tôi có chuyện gì?"
Hoàng Tử Vi nói rõ mục đích của mình, Vu bà bà đi tới xem mạch cho Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh sắc mặt tái nhợt ngã xuống ghế salong, đường chỉ đen trên cổ tay càng sâu hơn.
Nàng cắn môi chịu đựng.
Vu bà bà suy nghĩ, rồi nói: "Cô gái này bị người ta hạ cổ mất trí nhớ, có một đoạn ký ức trong đầu sẽ bị trùng cổ phong bế."
Hoàng Tử Vi hỏi Vu bà bà: "Bà có cách nào không?"
Vu bà bà cau mày, nói: "Cách thì có, nhưng rất nguy hiểm. Nếu xử lý không tốt, sẽ nguy hại đến tính mạng của cô ấy."
Có nguy hiểm, ảnh hưởng đến tính mạng Dạ Phàm Linh.
Trong lòng Hoàng Tử Vi run lên: phải mạo hiểm sao? Mình có thể đưa ra quyết định này giúp Dạ Phàm Linh không?
Dạ Phàm Linh thấy Hoàng Tử Vi có vẻ lo lắng, nàng nói với Hoàng Tử Vi: "Tổ trưởng, đừng lo, dù có nguy hiểm thì cứ thử đi. Nếu tôi chết, xin cô chăm sóc mẹ của tôi."
Hoàng Tử Vi tức giận: "Dạ Phàm Linh, cô đang nói gì vậy. Cô sẽ không chết, phải tin tôi, tin Vu bà bà."
Lúc này, nàng nắm chặt tay Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Tổ trưởng, đầu tôi đau, để tôi ngủ một chút....."
Dạ Phàm Linh ôm đầu, đau đến không chịu nỗi phải rên lên.
Hoàng Tử Vi lo lắng nói: "Không được, cô không được ngủ."
Nàng sợ cô ngủ sẽ không tỉnh lại nữa, làm ơn cố gắng.
Nếu không còn được nhìn thấy cô, không còn thấy nụ cười của cô, không nghe được cô gọi hai tiếng "tổ trưởng".
Cho dù mất đi cả thế giới, tôi cũng không muốn mất em.
Hoàng Tử Vì vì Dạ Phàm Linh mà lòng rối bời.
Nếu như thử Dạ Phàm Linh sẽ có cơ hội sống sót, nếu từ bỏ Dạ Phàm Linh sẽ chết.
Hoàng Tử Vi đi tới trước mặt Vu bà bà: "Xin bà hãy cứu cô ấy."
Vào lúc này, lần đầu tiên Hoàng Tử Vi bỏ đi thân phận cảnh sát nhân dân tôn nghiêm, lần đầu tiên nàng cầu xin một người.
Tôn nghiêm là gì, nàng không quan tâm. Nàng chỉ biết, không thể mất đi Dạ Phàm Linh.
Mất đi cô, nàng không biết bản thân sẽ trở thành dạng gì, cuộc sống sẽ ra sao.
Có thể trở lại như trước, những ngày tháng một mình điều tra phá án.
Hay trong lòng sẽ đau khổ, cả đêm trằn trọc không ngủ được. Cũng không thể gặp được Dạ Phàm Linh thứ hai.
Trên đời chắc chắn sẽ không xuất hiện người giống nhau, cả tính cách, lẫn giọng nói.
Không đành lòng nhìn cô rời đi như vậy, nàng muốn giữ cô lại.
Vu bà bà vốn lương thiện, nhìn thấy Hoàng Tử Vi cầu xin, trong lòng cũng xúc động.
Với ánh mắt cầu xin, Vu bà bà quyết định cứu Dạ Phàm Linh: "Tôi sẽ cố hết sức."
Tất cả tổ trọng án đều hi vọng Vu bà bà có thể cứu Dạ Phàm Linh, Vạn Hiểu Sương với Võ Tân Nhu lúc này nói với Vu bà bà: "Rất cảm ơn bà."
Vu bà bà xua tay nói: "Mọi người ra ngoài đi, trong vòng 24 giờ đừng đến quấy rầy tôi thi pháp. Thành công hay thất bại chỉ trong lần này thôi."