Mỗi không gian đều có một trung tâm, để tìm ra nơi này, tất nhiên phải thử.
Trung tâm giống như một mắt trận, chỉ mở ra 3 tiếng.
Trong ba tiếng này, nhất định phải cứu được Hoàng Tử Vi.
Nếu không, sẽ cùng chết trong không gian ẩn.
Dạ Phàm Linh quyết định tìm Hoàng Tử Vi.
Bằng bất cứ giá nào, cũng phải tìm thấy cô ấy.
Trước khi tìm, Vu bà bà cần lập một trận pháp.
Đầu tiên là phải đảm bảo có thể nhìn thấy vị trị của trung tâm.
Hai thì có hơi chút mê tín:
Phàm là trước khi làm bất cứ chuyện gì, cần phải đảm bảo an toàn.
Vu bà bà ở trong rừng núi Kỳ Lân bố trí pháp trận.
Lần này cách làm có hơi khác trước.
Trên bàn có ba nén nhang, một chén nước bùa.
Vu bà bà đốt nhang, chắp các ngón tay vào nhau để hành lễ tạo thế.
Tay bà cầm một lá bùa vàng đốt nó, rồi bỏ vào trong chén nước.
Nước liền thay đổi màu sắc, từ đỏ biến thành vàng.
Vu bà bà vẽ một "con mắt" lên lá bùa.
Cách làm này gọi là: mở thiên nhãn.
Trong thời gian mở thiên nhãn, ở giữa núi Kỳ Lân sẽ xuất hiện một con mắt.
Con mắt đó chính là "Thiên Nhãn".
Thiên nhãn soi sáng không gian ẩn, để nhìn thấy trung tâm.
Thời hạn 3 tiếng.
Thiên nhãn chỉ có thể mở một lần.
Bởi vì tiêu hao rất nhiều pháp lực, nên sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Sau 3 tiếng, thiên nhãn sẽ biến mất, không gian ẩn cũng không nhìn thấy nữa.
Vu bà bà trước pháp đàn niệm chú, trên trời liền tối sầm.
Đen như được phủ một lớp vải màu đen.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì, kể cả người.
Vu bà bà chấm nước trong chén, vẽ một con mắt trên trời.
Không mất nhiều thời gian, bầu trời đen thui xuất hiện một con mắt.
Con mắt lấp đầy cả bầu trời.
Nó sâu thẳm đến mức khiến người ta khó hiểu, như có thể nhìn thấu trái tim của mọi người.
Con mắt đó có con ngươi màu xanh sẫm.
Trong con ngươi chiếu ra một màu vàng mờ nhạt, bao phủ toàn bộ núi Kỳ Lân.
Vu bà bà chỉ tay lên trời, thiên nhãn liền soi sáng tất cả ngóc ngách ở núi Kỳ Lân.
Phương vị: 24 độ phía đông nam núi Kỳ Lân.
Những gì họ thấy, có một không gian ẩn, bên trong có một người đang nằm.
Người đó chính là Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi nằm dưới một thân cây, không còn sức để đứng dậy.
Khuôn mặt vô cùng tiều tụy, đầu tóc rối bù khiến người ta đau lòng.
Mọi người nhìn về phương vị đó, có một con đường mòn hiện ra ở trong rừng trên núi Kỳ Lân.
Con đường phủ đầy ánh sao.
Phía cuối đường là một không gian khác.
Dạ Phàm Linh đi về phía ánh sáng.
Vu bà bà nói với nàng, trong vòng 3 tiếng, nhất định phải đưa Hoàng Tử Vi ra.
Dạ Phàm Linh gật đầu, đi về phía trước.
Vừa bước vào, nàng liền cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều.
Càng đi về trước, con đường phía sau cũng dần dần biến mất.
Chỉ có thể tiến tới, chứ không còn đường quay đầu.
Gió lạnh thổi tới, Dạ Phàm Linh thấy lạnh cả sống lưng.
Nó giống như con đường dưới hoàng tuyền, vắng vẻ không một bóng người.
Đến cuối đường, con đường biến mất hoàn toàn.
Dạ Phàm Linh bị kéo vào một không gian tối.
Bên trong tối om, chỉ toàn cây cối.
Hoàng Tử Vi ở đâu?
Chỉ có thể dựa vào trực giác để tìm.
Lúc này, trong lòng nàng vang lên một giọng nói:
Cô ở đâu? Tôi nhất định phải tìm thấy cô.
Dạ Phàm Linh đi sâu vào trong, dưới ánh nắng gay gắt, đầu nàng có chút đau.
Nhịn đau, từng bước một đi tìm bóng dáng Hoàng Tử Vi.
30 phút trôi qua, Dạ Phàm Linh vẫn chưa tìm thấy Hoàng Tử Vi.
Trong lòng có chút sốt ruột, bước nhanh hơn.
Nàng sợ, nếu chậm một giây, Hoàng Tử Vi sẽ gặp nguy hiểm.
Dạ Phàm Linh siết chặt tay nói: "Tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện."
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nén đau đầu, mở to đôi mắt, tìm kiếm Hoàng Tử Vi.
Toàn bộ không gian chỉ toàn cây là cây, làm Dạ Phàm Linh có chút đau mắt.
Giữa muôn trùng cây cối, nàng cứ đi tới đi lui một chỗ.
Sau khi hiểu ra, Dạ Phàm Linh bắt đầu tìm kiếm những con đường khác.
Phía trước là ngã ba, chia thành ba đường.
Dạ Phàm Linh dừng lại.
Nàng suy nghĩ:
Cô cũng từng đứng đây lựa chọn những con đường phải không? Cô sẽ chọn đường nào?
Trước đó một khoảng thời gian.
Hoàng Tử Vi đã từng đứng đây, tự hỏi liệu Dạ Phàm Linh có ở đây hay không.
Em ấy có ở đây không.
Em ấy sẽ đi hướng nào?
Dạ Phàm Linh nhìn ba con đường, lựa chọn con đường ở giữa.
Con đường này có chút hẹp, Dạ Phàm Linh càng đi về trước càng cảm thấy khó thở.
Đây là cảm giác gì?
Dạ Phàm Linh muốn duy trì tỉnh táo, nên đã bấu vào tay của mình.
Đau đớn có thể giúp nàng tỉnh táo, không được ngủ.
Nếu như nàng ngủ, nàng cũng sẽ chết ở đây.
Không thể chết, tự nhủ với bản thân, không thể chết.
Đầu óc choáng váng đến muốn ngất đi, mắt cũng không thể mở nổi.
Dạ Phàm Linh quyết định.
Nàng rút ra một con dao găm.
Dùng dao cắt lên cổ tay mình, cảm giác đau, tỉnh táo lại.
Nàng dùng cách này để bản thân không được ngủ, nàng còn phải tìm Hoàng Tử Vi.
Cả một đoạn đường, vì để duy trì tỉnh táo, nàng đã cắt vào tay mình không biết bao nhiêu lần.
Phải tìm Hoàng Tử Vi.
Nhìn máu chảy trên tay, bước chân Dạ Phàm Linh ngày càng chậm.
Nàng cảm giác sắp chịu không nổi, lại cắt vào tay một dao.
Máu cứ chảy như nước, Dạ Phàm Linh cắn môi.
Nàng quỳ trên mặt đất, cắn răng, bò từng bước.
Dạ Phàm Linh tự nói với bản thân: không tìm thấy cô, tôi sẽ không yên tâm.
Mỗi một bước, dưới đất đều có máu.
Máu từ cổ tay nàng nhỏ xuống.
Siết chặt vết thương, đau, lại tỉnh táo.
Nàng bò khoảng 1 tiếng, thấy một người nằm dưới một gốc cây lớn.
Dạ Phàm Linh bị mất máu quá nhiều, nhưng nàng vẫn cắn răng bò về phía trước.
Khi bò đến gần cái cây, nàng đã nhìn thấy Hoàng Tử Vi.
Dạ Phàm Linh vuốt ve mặt Hoàng Tử Vi, nói: "Cuối cùng đã tìm thấy cô."
Hoàng Tử Vi lúc này đã hôn mê, Dạ Phàm Linh lấy từ trong túi ra một chai nước.
Nàng đưa nước lên miệng Hoàng Tử Vi, Hoàng Tử Vi sau khi nuốt xuống liền ho.
Một đôi môi lạnh lẽo áp vào môi cô, cảm giác hơi lạnh.
Khi Hoàng Tử Vi tỉnh lại, thì tay của Dạ Phàm Linh đã buông xuống.
Trước khi mất ý thức, vẫn có thể nhìn thấy cô.
Thật tốt khi được nhìn thấy cô, thật tốt.
Thật sự, thế này...tôi rất vui.
Yêu cô, trái tim cứ như bị mắc cạn.
Nếu không thể dùng lời nói để biểu đạt, thì tôi đồng ý dùng tính mạng để chứng minh.
Dạ Phàm Linh nhắm mắt, ngã xuống.
Trên tay nàng toàn là máu, phía dưới cũng có vết máu kéo theo.
Nàng không trụ được lâu hơn nữa.
Hoàng tử Vi ôm đầu, nói: "Sao mình lại ở đây?"
Ký ức của nàng dừng lại trong lúc đi tìm Dạ Phàm Linh, rồi ngất xỉu.
Ngay lập tức.
Nàng nhìn thấy Dạ Phàm Linh ngã lên bả vai của mình.
Cứ như đã rất lâu chưa nhìn thấy nhau.
Nếu không còn gặp được em, thì tôi phải làm gì đây.
Hoàng Tử Vi thấy máu ở khắp nơi, tay nàng chạm vào tay Dạ Phàm Linh, cũng là máu.
Rất nhiều máu, Hoàng Tử Vi lay Dạ Phàm Linh: "Tỉnh lại, Phàm Linh, Phàm Linh...."
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy em, tại sao ở đâu cũng toàn là máu?
Tôi không muốn thấy em chết, không được chết!!
Hoàng Tử Vi cõng Dạ Phàm Linh, tìm lối thoát.
Nàng nhất định phải ra ngoài, phải đưa Dạ Phàm Linh ra ngoài.
Hoàng Tử Vi cõng Dạ Phàm Linh, chạy.
Thời gian cứ dần trôi qua, đại diện cho sinh mệnh Dạ Phàm Linh gặp nguy hiểm.
2 tiếng 34 phút.
Hoàng Tử Vi không dám dừng bước, hoàn toàn không để ý mồ hôi đầy người.
Trước mắt nàng đều là cây, nàng phải đi đâu?
Theo trí nhớ của mình, nàng cố gắng đi về nơi mà lần đầu tiên nàng bước vào.
Nhìn thấy ngã ba, Hoàng Tử Vi tiếp tục đi về phía trước.
Dù mệt đến cỡ nào, nàng chỉ biết nếu như mất đi cô, nàng không biết sẽ trở thành dạng gì.
Mãi đến khi Hoàng Tử Vi thấy có nơi phát sáng.
Hình như là một con đường.
Con đường như được lát bằng đá phát sáng, là đường đi tới một thế giới khác sao?
Đặt Dạ Phàm Linh xuống, sắc mặt cô đã trắng bệch.
Nàng muốn khóc, thế nhưng lại tự nhủ: không được khóc, tranh thủ thời gian.
Phải nhanh đi ra ngoài, nó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hoàng Tử Vi suy nghĩ, dù con đường đó dẫn đến đâu, cũng phải thử.
Lần nữa cõng Dạ Phàm Linh lên.
Khi nàng bước vào con đường đó, phía trước càng lúc càng rõ ràng.
Nó đưa Hoàng Tử Vi tiến về trước, khi ra khỏi, một ánh bình minh chiếu vào họ.
2 tiếng 58 phút, hai người ngất xỉu ở núi Kỳ Lân.
Thiên nhãn mất hiệu lực, bầu trời lại trở về như cũ.
Ba người tìm thấy họ, xem ra đều hôn mê sâu.
Trên người Dạ Phàm Linh thì toàn máu, Hoàng Tử Vi thì quá mệt.
Dạ Phàm Linh lúc này như một huyết nhân, từ đầu tới chân đều một màu đỏ của máu.
Hoàng Tử Vi tỉnh lại trước, Dạ Phàm Linh vẫn còn nằm.
Dạ Phàm Linh đã hôn mê 3 ngày 3 đêm.
Dù uống rất nhiều thuốc, nàng vẫn không tỉnh.
Nàng lúc này cứ như một người thực vật.
Vẫn có ý thức và suy nghĩ, thế nhưng tay chân như bị đóng băng.
Không nói được, không nghe được.
Vậy có khác gì người chết?
Sự khác biệt lớn nhất là vẫn còn thở.
Hơi thở Dạ Phàm Linh rất yếu, trong người còn có cổ trùng.
Cổ trùng vẫn nằm im trong cơ thể nàng, nhưng lúc nào cũng có thể phát tác.
Bị thương quá nặng.
Bởi vì có đèn Thất Tinh Tục Mạng, nên Dạ Phàm Linh tạm thời chưa chết.
Hỏi Vu bà bà về thương thế của Dạ Phàm Linh, Vu bà bà lắc đầu: "Cô ấy bị thương quá nặng, nếu tỉnh lại thì may, còn phải xem ý chí của cô ấy."
Họ không biết Dạ Phàm Linh sẽ vượt qua thế nào.
Khi Vu bà bà kiểm tra, thì thấy toàn thân cô đều là vết thương.
Cô bất chấp tất cả, cũng phải tìm thấy Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi sau khi nghe Vu bà bà nói, nước mắt đã rưng rưng.
Nàng vuốt ve khuôn mặt Dạ Phàm Linh nói: "Sao em lại ngốc như vậy, không quan tâm tính mạng chỉ vì muốn cứu tôi?"