Editor:SaladRau
Lê Sân nhìn thấy hắn thật trong nháy mắt lòng gợn sóng.
Chẳng lẽ Mạnh Trường Khác cũng tới? Nhưng rõ ràng nàng không nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
Hiện tại Lê Sân không biết nên làm như thế nào, nàng đành kiềm chế tò mò trong lòng như mèo cào, làm bộ vô tình đến gần mấy người đó.
"Mạnh gia, chính là trưởng tử của Mạnh thái phó sao?"
Một quý nữ hỏi.
Làm cô nương kia cười khúc khích:
"Đương nhiên, người họ Mạnh cũng không có mấy người tất nhiên là cùng một nhà rồi."
Vừa dứt lời trong nháy mắt không khí giữa ba người càng náo nhiệt:
"Lúc trước nghe nói công tử Mạnh gia này cái thế vô song nhưng không phải trước đó vài ngày hai chân đều bị người ta phế đi rồi sao?"
"Ta nhìn thấy hắn vẫn bình thường mà, hay đó chỉ là lời đồn đãi."
"Nếu có thể gả cho một người như thế cũng không uổng phí cuộc đời này."
Ba người càng nói càng thú vị, Lê Sân lại nghe thấy chậm rãi lạnh mặt. Nàng nhíu mày liếc mắt quét ba người không quen, nhìn bộ dáng cũng không thành trở ngại gì lớn, trong lòng mới thoải mái hơn một ít.
Nhưng nếu Mạnh Trường Khác đến, nàng không muốn đi trước nữa rồi.
Là phong tục nhưng thật ra là khai sáng đã làm hơn mấy năm nay chơi chút trò chơi phong nhã để tiểu bối trông thấy học tập, không phải không không thể. Mới vừa dùng xong cơm trưa, liền có nha hoàn ở hai nơi cùng vào trong viện đình.
Vừa thấy mặt, đều có chút câu nệ.
Cô nương này đã có chút không dám gặp người, Lê Sân tự nhiên hào phóng, đôi con ngươi thẳng tắp liền dừng ở trên người Mạnh Trường Khác.
Hôm nay hắn mặc cẩm y trúc màu trắng , vấn tóc bằng ngọc quan , da trắng tựa ngọc, mi đen môi đạm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn ở trong đám người.
Đáng tiếc thần sắc không kiên nhẫn hiện ra trên mặt hắn quá rõ ràng, Lê Sân không dám nhìn thẳng.
Tự nhiên, thực nhanh nàng cũng vào trong tầm mắt của Mạnh Trường Khác. Tuy nàng đứng ở vị trí phía sau nhưng dung mạo cực kỳ xuất chúng, đừng nói hắn, vài vị công tử bên người hắn cũng đã nhìn qua.
Tầm mắt hai người giao nhau, đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Trong đình đã dọn xong bàn ghế, hôm nay thiếu nữ hoàng sam là gia chủ, bị ồn ào ngồi cách xa công tử Hàn gia, vừa ngồi xuống, cô nương thẹn thùng này đã nhanh dúi đầu vào trong áo.
Bởi vì Lê Sân ngồi ở phía sau nên trùng hợp cũng ở rất gần chỗ Mạnh Trường Khác.
Sau khi nhìn thấy Lê Sân, biểu tình trên mặt Mạnh Trường Khác biến hóa không ít, đôi mắt như có như không luôn không rời xung quanh Lê Sân.
Chờ đến khi Lê Sân phản ứng lại, đồ đều đã được mang lên.
Mấy cô nương đi đầu dò xét trước. Sau đó thiếu nữ Hoàng sam cầm khăn đi vào, bên kia liền có người đẩy công tử Hàn gia lên.
Lê Sân không có hứng thú gì, cái miệng nhỏ không ngừng nghỉ ăn hạnh nhân uống trà, chỉ đứng xa xa nhìn náo nhiệt, sau đó lại có mấy cô nương tiến lên, trà cũng đã uống xong.
Nàng bĩu môi, muốn xoay người nhìn Mạnh Trường Khác.
Vừa xoay đầu, trên môi mềm nhũn, nàng giật mình phát hiện tên đầu sỏ gây tội kia đã thối lui.
Mạnh Trường Khác nhếch mi, nhìn nàng cười như chuyện gì cũng đã làm được.
Hai má Lê Sân nóng lên,giận hắn liếc hắn một cái:
"Hồ nháo, không sợ bị người khác nhìn thấy sao."
Mạnh Trường Khác lại không để bụng liếm liếm môi, nghiêng mắt liếc nàng:
"Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu."
Hắn nói ngả ngớn nhưng lại cứ làm điệu không thèm đứng dậy, đôi mắt ôn nhu cực mỹ kia nhìn chằm chằm người đang nhìn mình trong chốc lát, hận không thể tước vũ khí đầu hàng.
Lê Sân thừa dịp không ai chú ý, âm thầm véo hắn một nhát.
Dù sao cũng là người của mình, véo một nhát cũng chẳng sao.
=====