Lê Sân đến, khiến cho rất nhiều người chú ý.
Rất nhiều người đều biết La Luân có một em trai nhưng trừ thư kí trước, không có người nào đã gặp qua hắn. Lê gia liên hôn với La gia không phải là giả, nhưng ai cũng không nghĩ đến Lê Sân là vợ La Quân.
Bọn họ đều cảm thấy cô là người của La Luân.
Bởi vì quá nhiều nhân viên nữ muốn bay lên làm phượng hoàng nên Lê Luân cảm thấy rất phiền. Huống hồ La Luân không chỉ là có tài, hơn nữa còn phong hoa chính mậu, dung nhan tuấn mỹ.
Bộ dáng hắn nghiêm túc đã ngăn cản một bộ phận cầu yêu nhưng còn có rất nhiều người người trước đã ngã xuống, người sau vẫn tiếp tục tiến lên, cứ như vậy, La Luân liền chịu không nổi.
Cho nên hắn nghiêm túc nhằm vào những việc này, nếu lại có người không làm việc đàng hoàng, như vậy hắn sẽ đuổi ra khỏi công ty. Hắn có yêu cầu rất cao đối với người yêu, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Đương nhiên, khi đó là hắn thuận miệng nói bừa.
Tiểu thư khuê các, khí chất xuất chúng, có giáo dục, lễ nghi không thể bắt bẻ. Diện mạo và dáng người xuất sắc là cần thiết, tốt nhất là một mỹ nhân cổ điển.
Không nói nơi khác nhưng ít nhất trong công ty toàn bộ, không có ai có thể phù hợp. Cho nên khi nghe thấy tin này, một loạt nhóm nhân viên nữ đều tắt hỏa, thanh thản ổn định làm chuyện của mình.
Những người không tin, đều đã bỏ giỏ xách chạy lấy người, dần dà, cũng không ai nhớ rõ chuyện này.
Cư nhiên hôm nay lại xuất hiện một nữ nhân thật sự như vậy. Hoàn mỹ với các loại yêu cầu đối với người yêu của La Luân, cười nhợt nhạt đứng ở trước sảnh công ty, hỏi muốn gặp La Luân, nàng có cái gì muốn giao cho La Luân.
Hồn bát quái của tiểu thư ở quầy lễ tân ở hừng hực thiêu đốt nhưng cô vẫn kiềm chế ở trong lòng, lễ phép dò hỏi cô:
"Xin hỏi cô có hẹn trước sao?"
Lê Sân mặc váy liền áo màu lam cùng giày cao gót vàng nhạt nổi bật lên cẳng chân thẳng tắp thon dài của cô, làn váy vừa lúc đáp ở chỗ đầu gối ưu nhã.
"Không có, nhưng hy vọng cô có thể báo giúp tôi một tiếng cho La tổng."
Khóe miệng cô treo tươi cười rụt rè, lời nói cũng ôn hòa làm cho người ta không bắt được một lỗi sai nhỏ.
So độ thục nữ, ai có thể có kinh nghiệm phong phú hơn cô!
Tiểu thư quầy tiếp tân thụ sủng nhược kinh* gọi điện thoại cho thư kí.
*Được sủng mà kinh sợ
Sau khi được trả lời, Lê Sân gật đầu với tiểu thư tiếp tân nói cảm ơn xong được người dắt lên trên thang máy.
Tiểu thư quầy tiếp tân than thở một tiếng:
"Đây mới là tiểu thư khuê các chân chính a."
Lời nói của cô được không ít người phụ họa, đương nhiên, Lê Sân hoàn toàn không biết gì cả.
Tới tầng lầu La Luân làm việc , dọc theo đường đi cô đều mặt không đổi sắc ứng phó với đủ loại ánh mắt, thẳng đến đến trước cửa văn phòng La Luân, Triệu Miên ngăn cô lại mới thôi.
Tuy Lê Sân nghi hoặc vì sao cô ấy lại muốn ngăn nàng lại nhưng vẫn duy trì phong độ lễ nghi nên có:
"Chào cô."
Cô hơi mỉm cười, đảo mắt dịu dàng.
Triệu Miên lùn hơn cô nửa cái đầu, hơi ngửa đầu lên nhìn cô:
"Lê tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì sao?"
Cô đẩy đẩy mắt kính, nhỏ giọng nói.
Lê Sân biểu tình bất biến, thanh âm càng thêm mềm nhẹ:
"Tôi có thể đi vào không?"
Triệu Miên nhìn nhìn cửa văn phòng, lại nhìn nhìn cô, nhớ tới La Luân đã từng nói qua, cô kiên định lấy đủ dũng khí.
Tuy rằng La tổng không thích nàng nhưng nàng làm thư kí, có nghĩa vụ ngăn trở những nữ nhân quấy rầy hắn.
"Thực xin lỗi nhưng cô nói cho tôi biết, cô có chuyện gì không?"
Ngữ khí của cô ấy cường ngạnh lên, ngược lại khiến cho Lê Sân không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ là La Luân không cho cô vào, không phải nha, nếu như vậy sao hắn lại gọi mình lên.
Cô sao có thể biết, Triệu Miên bẻ cong lời của La Luân tự chủ trương ngăn cô ở bên ngoài vì muốn "Bảo vệ" sự trong sạch của La Luân.
=====
Tác giả:
Lê Sân vẻ mặt mộng mị: Vì sao tôi không thể vào.
La Luân vẻ mặt mộng mị nốt: Vì sao em còn chưa đến?
Ô hoa đào của La Luân xuất hiện rồi nha. Lê Sân phải nhanh nhanh tóm gọn La Luân thôi.