Cuối cùng Lý Lãng vẫn đi, Triệu Miên mất đi tôn nghiêm cuối cùng, cũng mất đi một người đàn ông thật tình thích cô.
Cô đờ đẫn mặc quần áo, nhìn người phụ nữ trong gương giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong tình, khóe miệng hơi liệt.
Đúng vậy, cô chính là dâm phụ.
----
Chờ đến khi phòng không còn ai, La Luân mới lôi kéo Lê Sân đi ra.
Ở bên trong tủ quần áo nghẹn lâu lắm rồi, chợt ngửi được không khí mới mẻ bên ngoài, hai người đều sinh ra một loại ảo giác.
Nhưng tình cảnh hiện tại của bọn họ, quá khiến người xấu hổ.
Tuy Lê Sân hận không thể để La Luân chạy nhanh phác gục cô, nhưng do hạn định nhân vật trước mắt, cô không thể nhanh như vậy làm nhân vật chuyển biến. Cho nên cô chỉ có thể cúi đầu, hơi tránh La Luân nắm tay cô.
"Tôi... Tôi vẫn nên đi trước."
Cô cắn môi, ánh mắt dao động không ngừng.
Tay La Luân run rẩy, lý trí nói cho hắn biết hết thảy chuyện này đều là bị rượu làm cho đầu óc mê muội, thả Lê Sân đi, sau đó ngày mai tỉnh lại, quan hệ của bọn họ vẫn giữ nguyên như vậy.
Chờ Lê Sân ly hôn cùng La Quân, hắn liền đưa cô về nhà, sau đó hy sinh La Quân giành được hảo cảm của Lê gia. Từ đây về sau, bọn họ không cần gặp nhau. Hắn hẳn là nên cưới một người phụ nữ môn đăng hộ, sinh dưỡng đời sau.
Đây rõ ràng đều là kế hoạch sinh hoạt tốt của hắn, ở thời khắc này, ở trong đầu hắn xuất hiện vô cùng rõ ràng. Từng cái từng cái, đều cảnh giác hắn, buông Lê Sân ra, sinh hoạt của hắn mới có thể tiếp tục hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Từ nhỏ, hắn đã được bồi dưỡng coi như người thừa kế, tất cả mọi người nói cho hắn, cậu cần phải làm như vậy, bởi vì cậu đại biểu cho La gia.
Hắn tưởng, lúc này nếu buông tay, chính là lựa chọn tốt nhất đi...
...Chó má!
Một tay La Luân ôm ngang Lê Sân lên, cô sợ tới mức kinh hoảng ôm cổ hắn.
Hắn làm lơ nghi vấn của Lê Sân, đẩy cửa phòng ra đi nhanh ra ngoài. Mục tiêu của hắn thực chính xác, khách sạn có phòng chuyên dùng của hắn, hôm nay hắn cũng không muốn quản cái gì nữa.
Hắn nhịn lâu lắm rồi, hắn không muốn còn theo khuôn phép cũ áp xuống. Áp lực tình cảm, áp lực phẫn nộ, áp lực thất tình lục dục con người nên có.
"La Luân, anh muốn --"
Khi nói chuyện, La Luân liền đi vào bên trong phòng, Lê Sân khó khăn lắm mới kịp nói nửa câu, đã bị hắn ném lên trên giường mềm trong phòng.
...Làm cái gì?
Lê Sân chưa kịp hỏi.
Thân La Luân đã áp xuống, bao phủ Lê Sân ở trong không gian thuộc về hắn, cô ngửi thấy được hơi thở hỗn tạp, nước hoa Cologne, mùi rượu từ trên người hắn.
Chỉ là lúc này hắn chưa say hoàn toàn, cô cũng là thanh tỉnh.
Cặp con ngươi màu lục nùng diễm, như dâng lên tình cảm, nóng cháy khiến tâm người kinh ngạc.
Hô hấp La Luân phất qua gò má cô, hình dáng thâm thúy mà tuấn mỹ lại thêm bóng ma, nhìn qua tăng thêm một phần mị hoặc so với ngày thường.
"Anh... Làm sao vậy?"
Lê Sân ngốc ngốc hỏi.
Tuy rằng mị lực hắn mê người quả thực muốn hòa tan cô, thần thái say chuếnh choáng hoảng hốt cũng gợi cảm không thể tưởng tượng, nhưng cô vẫn muốn sắm vai một phụ nữ tốt nội tâm giãy giụa.
(???) tâm tắc.
"Anh hỏi em,"
La Luân mất tiếng, môi nhuận ửng đỏ, cô đã hưởng qua tư vị mềm mại kia, nhất thời khát vọng nổi lên.
Thật là càng ngày càng say mê.
"Em yêu La Quân không?"
La Luân nhìn con ngươi cô, như muốn nhìn thấu tâm cô.
Lê Sân lại tránh né:
"Anh say rồi."
La Luân cầm cằm cô, cường thế làm cô đối diện cùng mình:
"Nói cho anh."
Hắn không rống to, Lê Sân lại có thể từ trong lời nói xuôi tai của hắn nhìn ra kiên định khiến người ta chìm vào.
=======