Tuy La Luân vui vẻ, nhưng không đại biểu một người khác cũng như vậy.
Lê Sân liếc Triệu Miên đang niết chặt chiếc đũa, trên mặt cười giả mang theo vài phần ghét bỏ:
"Thư ký Triệu, tôi làm rất nhiều, cô có muốn ăn cùng không?"
Cô nói liền tiến lên, hai hộp cơm hộp tự nhiên ánh vào mi mắt cô, Lê Sân hơi kinh ngạc nói:
"Thì ra hai người đã ăn rồi,"
Cô xin lỗi, nhìn rất ngượng ngùng:
"Tôi đã làm việc thừa rồi, xin lỗi xin lỗi."
Triệu Miên còn chưa nói cái gì, La Luân liền giành trước mở miệng:
"Không sao, anh không quen ăn cái này."
Đối với La Luân mà nói, thư ký của hắn làm việc cho hắn là danh chính ngôn thuận. Hắn cũng không đối đãi đặc biệt với Triệu Miên cho nên cũng không cho rằng cô ta sẽ bởi vậy mà thương tâm khổ sở. Hắn chỉ theo thói quen nghĩ rằng cô ấy giống như thư ký nam trước kia, nói chuyện cũng không cố kỵ.
Hắn không biết những lời này, đã đâm thật sâu vào tâm bị thương của Triệu Miên.
Lê Sân mẫn cảm bắt giữ oán giận chợt lóe qua của cô ấy, trong lòng cười lạnh nhưng bên ngoài lại không biến hóa chút nào:
"Nói như thế nào cũng là thư ký Triệu mua nhưng chỉ ăn cái này không tốt cho súc khỏe, thư ký Triệu gầy như vậy, phải cần bồi bổ thật tốt."
Ai sẽ không khách sáo? Ai sẽ không ôn nhu?
Lê Sân không quen nhìn Triệu Miên ra vẻ ta đây, nếu cô ấy có thể thẳng thắn nói ra, quang minh chính đại cùng cô tuyên chiến, nói không chừng cô sẽ còn xem trọng cô ta một phen.
Nhưng Triệu Miên rõ ràng để ý La Luân muốn chết nhưng cái gì cũng không nói cũng liền thôi, còn thích dùng cái loại ánh mắt "Cô đoạt đàn ông thuộc về tôi" này nhìn cô, làm cô thực không thoải mái.
Cô không có được, Triệu Miên cũng đừng nghĩ sẽ có được.
Lúc này cô không chút khách khí đặt cơm hộp qua một bên, lấy hộp tiện lợi của mình ra, bày đầy một bàn.
Cái chiêu này cô đã từng dùng qua với Oanh Ca, bây giờ đối với Triệu Miên vẫn rất hữu hiệu.
Cô vừa lòng nhìn Triệu Miên xấu hổ cắn chặt môi, thu thập toàn bộ cơm hộp trên bàn, vùi đầu xuống thấp:
"La tổng, Lê tiểu thư, hai người ăn trước đi, tôi ăn cơm hộp là được."
Cô ta nói xong, cũng không đợi phản ứng của hai người,mặt đầy ủy khuất chạy ra ngoài.
Lê Sân nhăn nhăn mày, lo lắng nói:
"Thư ký Triệu sao vậy?"
La Luân không để ý chút nào lắc đầu:
"Không sao, không cần để ý tới."
Lê Sân nghĩ thầm những lời này nếu như bị Triệu Miên nghe được, chỉ sợ tâm sẽ vỡ thành pha lê mất.
Nhưng mà cô thấy vui vẻ là được.
Triệu Miên đi rồi, La Luân đóng cửa, ngăn cách hai người trong một thế giới nhỏ. Không gian rộng mở tràn ngập mùi đồ ăn, thức ăn trên bàn màu sắc đa dạng phong phú, La Luân nhận lấy chiếc đũa, gắp một con tôm bóc vỏ đưa vào trong miệng.
Mặt Lê Sân chờ mong nhìn hắn, đôi mắt hạnh trừng trừng giống như bọc một lớp đường màu mật ong:
"Thế nào, ăn ngon không?"
La Luân khép miệng lại chầm chậm nhai, một cỗ vị mỹ diệu liền từ đầu bốc lên, con tôm bóc vỏ tươi mới ngon miệng, ở giữa răng dai ngon mềm mại.
Hai mắt hắn sáng ngời, dùng sức gật gật đầu.
Không ngờ cô không chỉ pha cà phê tuyệt nhất mà nấu ăn cũng ngon như vậy.
Nhớ lại lời nói khi đó của Lê Sân, hắn không khỏi liên tưởng đến nàng làm hết thảy điều này đều là vì La Quân, lập tức trong miệng chua xót lan rộng.
"Không ngon sao?"
Lê Sân cảm thấy hắn suy sút , mở miệng nghi vấn nói.
La Luân nâng mắt, khẽ lắc đầu:
"Ngon lắm."
Chỉ tiếc, đây là tâm ý cô dành cho người khác.
La Luân là một người sẽ để tâm vào những chuyện vụn vặt, hắn rõ ràng đã cảm thấy được cảm tình của mình đối với Lê Sân có chút không giống bình thường , lại buộc mình không được nghĩ đến cô.
Hắn để ý rành rành như thế, lại càng muốn giả bộ không sao cả. Hắn cảm thấy giữa hắn và Lê Sân có một bức tường không bước qua được, nếu hắn vẫn tùy ý đi có khả năng sẽ không thể vãn hồi được nữa.
Cho nên hắn một nhẫn lại nhẫn.
Nhưng La Luân không biết tích góp như vậy, cuối cùng đều sẽ bộc phát ra .
=====
Mẹ tác giả :
Biết các bạn chờ thịt chờ đến cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi ~ lập tức liền tới rồi ~ vũ hội chương tiếp~ Triệu Miên chuẩn bị biến thân ~