Đó là một nụ hôn dịu dàng.
Thiếu niên tỉnh lại từ trong mộng, trong miệng đều là dư vị ngọt ngào. Khoé miệng hắn cong cong, mở mắt ra đã thấy hiện thực đẹp đẽ.
Người trước mặt đứng ngược chiều nắng, dung mạo mơ hồ không rõ, giọng nói mang theo ý cười: “Thích không?”
“Ăn ngon lắm. Khanh ca ca, đây là cái gì nha?” Chép miệng một cái, thiếu niên gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, lo lắng nhìn hai bên, “Cha đâu? Chẳng may để cha nhìn thấy, người sẽ không vui.”
“Sư phụ ra ngoài làm việc rồi.” Thẩm Lan Khanh ngồi bên giường, nhặt tóc tán loạn trên mặt Bạch Tuyết Kỳ vén ra sau tai, cười nói, “Lần đầu tiên ta làm bánh ngó sen, xem ra cũng không tệ lắm. Ăn thêm nhé?”
“Vâng.” Bạch Tuyết Kỳ bỏ xuống băn khoăn, cười híp mắt ôm cổ Thẩm Lan Khanh, nhẹ nhàng cọ má đối phương, nhỏ giọng nói, “Còn phải như vậy…”
Trước mặt Bạch Tuyết Kỳ là một màu đen kịt. Hắn cảm thấy trên người chẳng có chỗ nào là không đau, còn có thứ gì đè ép lên hắn, hắn thở không nổi.
“Há miệng!” Có người lạnh lùng ra lệnh.
Bạch Tuyết Kỳ liều mạng lắc đầu.
Không nhìn thấy là ai, không nhìn thấy có bao nhiêu người, hắn mở to hai mắt, chỉ thấy một khoảng hư vô.
Cơn ác mộng này hắn đã gặp qua cả trăm ngàn lần, chuyện xảy ra kế tiếp rõ như lòng bàn tay. Dù biết mình đang mơ nhưng cũng không cách nào tỉnh lại.
Phẫn nộ và khuất nhục làm cho hắn run rẩy, sợ hãi khiến hắn không thể nhúc nhích. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là cắn môi, phòng ngừa mình khóc thành tiếng.
Thật là kỳ quái, tại sao vẫn cảm thấy sợ? Bạch Tuyết Kỳ run lên lẩy bẩy, trong lòng suy nghĩ miên man. Bọn chúng đều chết rồi, ta cũng không còn là ta ban đầu, bây giờ ta là…
“Triệu Thất!”
Triệu Thất theo tiếng gọi bật dậy, chỉ cảm thấy trán đau đớn, ngã oành trở lại.
“Ôi, đau chết ta rồi.” Triệu Thất đau đến nổ đom đóm mắt, thấy Nhạc Thính Tùng như người không liên quan nằm nhoài chỗ này, trán cũng chẳng đỏ hồng, hắn tức giận nói, “Khá lắm, hoá ra đầu ngươi làm từ cục đá, chẳng trách ngốc …”
Nhạc Thính Tùng đưa tay xoa trán cho hắn, hỏi: “Ngươi gặp ác mộng gì thế?”
“Cái gì?” Triệu Thất phẫn nộ nói, “Bị ngươi đập như thế thì làm sao ta nhớ được ác mộng hay mộng đẹp gì, chỉ thấy đau thôi.”
Nhạc Thính Tùng do dự một chút, vài lần muốn nói lại thôi, rốt cục mở miệng: “Vừa rồi ngươi gọi ‘Tùng ca ca’…”
“Có đúng không?” Cái mặt già của Triệu Thất đỏ ửng, cười ha hả, “Xem ra ở trong mơ chúng ta cũng rất nỗ lực nhỉ?”
“Người ngươi gọi không phải ta.” Nhạc Thính Tùng bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt vốn sáng như sao giờ lại tối tăm thâm trầm, Triệu Thất nhìn thấy mà hoảng sợ.
“Lần đầu tiên cùng ta… lúc đó, ngươi gọi ‘Tùng ca ca’, hay là ‘Khanh ca ca’?” Nhạc Thính Tùng hỏi.
(*) Trong tiếng bông thì ‘Tùng’ với ‘Khanh’ có cách viết khác nhau nhưng đều đọc là ‘Jing’ nhé.
Triệu Thất không lý giải được, chớp mắt mấy cái, cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: “Hình như vừa rồi ngươi nói một từ hai lần…”
Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nhắm mắt. Ép vận công bình phục lại tâm tình, sau đó thở dài.
Triệu Thất lại càng không lý giải được, lo lắng sờ trán Nhạc Thính Tùng, cau mày nói: “Nói cái gì mà không đầu không đuôi, không phải ngươi tẩu hỏa nhập ma chứ?”
“Có lẽ…” Nhạc Thính Tùng nghiêng đầu nghĩ một chút, “Bây giờ tâm trạng của ta rất kỳ quái… Nếu như vừa rồi người ngươi gọi trong mơ không phải ta, có lẽ ta sẽ tức giận hơn.”
“Cái gì?” Triệu Thất nhanh chóng bưng kín mông, “Bây giờ ta không làm chuyện xấu, ngươi cũng không được đánh ta nha.”
“À. Cái này không chỉ là tức giận, rất giống lần trước tẩu hỏa nhập ma. Mà hình như cũng không giống nhau lắm.” Nhạc Thính Tùng nghi hoặc nói, “Ta muốn làm chuyện xấu, dù biết rõ sẽ khiến ngươi thương tâm nhưng vẫn không nhịn được. Thậm chí có chút sợ sệt… Giống như lúv trước luyện công đến bước ngoặt, sư phụ nói không sống cũng chết.”
Triệu Thất nghe xong liền rơi vào sương mù, Nhạc Thính Tùng thấy hắn như vậy, nhẹ giọng, vươn mình xuống giường: “Thôi, để cậu ta tự đến nói cho ngươi đi.”
“Cậu ta?”
Triệu Thất đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy người đang đứng trong phòng, kinh ngạc kêu lên: “Văn Diễm!”