Y dắt cả Tiểu Mông tới, khi đó Triệu Thất đang ngồi trước án chép sách, thấy bọn họ đi vào, tay đang cầm bút của Triệu Thất run lên vài cái, vội vã ném cây bút lông Hồ Châu vào trong ống.
“Ồ, ngươi đang viết chữ hà? Cho ta xem với, ê, viết cũng không tệ lắm mà.” Tiểu Mông phấn khởi bình luận.
Triệu Thất giật giấy lại không cho nó xem: “Ta viết đẹp là đúng. Nhưng các ngươi chỉ là mấy kẻ lỗ mãng giang hồ, chỉ xứng đáng xem chữ như gà bới thôi.”
Nhạc Thính Tùng ló đầu qua, Triệu Thất đã thu giấy về, thuận miệng nói: “Lão gia nhà ta mấy ngày nữa trở về, hai mươi quyển sách kia ta còn chưa chép xong.”
Nhạc Thính Tùng biết hắn đang nói gì, cười hì hì: “Lần trước ngươi nói văn tự bán đứt sự tình, ta đã tìm người hỏi rõ. Chờ hắn về, ta liền nói với hắn, nhất định phải mang ngươi đi.”
Triệu Thất nhếch miệng, không bình luận gì mà hỏi ngược lại: “Hôm qua ta nhìn thấy Triệu Thập ủ rũ đau khổ, mặt xưng phù như cái đầu heo, có phải do ngươi làm không?”
“Có khi nào cậu ta đi đứng không cẩn thận, tự ngã không?” Nhạc Thính Tùng nghịch cục chặn giấy, nhỏ giọng nói, “… Có lẽ là có người ngứa mắt cậu ta.”
“Tiểu tử kia quả thật làm cho người khác thấy ngứa mắt.” Triệu Thất gật đầu đồng tình, tiện tay đánh đầu Tiểu Mông đang muốn nhìn lén: “Đúng rồi, sư môn các ngươi xảy ra việc gấp gì vậy, đã giải quyết xong chưa?”
Nhạc Thính Tùng do dự một hồi, nói: “Không dối gạt ngươi, ta tới đây là do được người nhờ vả, phải tìm một người.”
“Sư thúc tổ!” Tiểu Mông kêu lên, “Sao người lại nói việc này cho người ngoài biết!”
“Hắn không phải người ngoài.” Nhạc Thính Tùng cau mày, “Nếu ngươi không nghe lời ta sẽ vứt trả ngươi về cho mẹ ngươi.”
Tiểu Mông le lưỡi không nói gì.
“Người ta muốn tìm tên là Bạch Tuyết Kỳ.” Nhạc Thính Tùng nói, “Giờ ta vẫn chưa tìm được gã, không nghĩ tới hôm trước có người công kích sư môn, có một bạch y kiếm khách ra tay giúp đỡ…”
“Khà khà, thực sự là khéo vô cùng.” Tiểu Mông chen vào, “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, người này chính là Bạch Tuyết Kỳ.”
“Quả nhiên rất khéo.” Triệu Thất gật đầu, “Khéo đến kỳ lạ!”
Nhạc Thính Tùng thấy sắc mặt hắn khác thường liền hỏi: “Là sao?”
Triệu Thất suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi tìm Bạch Tuyết Kỳ, có phải là tuyết trắng chơi cờ kỳ?” Thấy Nhạc Thính Tùng gật đầu, hắn lại nói: “Ta cũng biết một người như thế. Người ngươi nói có khả năng đã chết.”
Tiểu Mông đột nhiên ngẩng đầu: “Chết rồi?! Ể…”
“Có lần ta lên trấn Bắc chơi, không cẩn thận lạc đường tới một bãi tha ma, vừa vặn nhìn thấy một tấm bảng gỗ, trên đó viết ‘Bạch Tuyết Kỳ chi mộ’, không biết có phải là người ngươi muốn tìm không?”
“Có thể là cùng họ cùng tên đấy.” Tiểu Mông nháy mắt mấy cái.
Triệu Thất chậm rãi xoay người, mạn bất kinh tâm nói: “Ta cũng chỉ nói như vậy thôi. Vừa đúng lúc các ngươi muốn tìm một người tên Bạch Tuyết Kỳ, một Bạch Tuyết Kỳ đã xuất hiện rồi, một Bạch Tuyết Kỳ đã chết rồi, nhiều chuyện khéo quá.”
Nhạc Thính Tùng nghiêm mặt, y suy nghĩ một hồi, hỏi Triệu Thất: “Ngôi mộ kia… Ngươi có thể dẫn ta đi xem được không?”
Triệu Thất không tình nguyện trả lời: “Nơi kia quỷ quái âm u, hai ngày nay lại cực kỳ lạnh, ta không muốn đi.”
Đang lúc nói chuyện, một trận gió thổi bật tung cửa sổ, giấy bay xuống đất, Triệu Thất vội vàng giấu đi, lại thấy mấy bông tuyết trắng rơi trước án, có tuyết rồi.
“Thời tiết thật kỳ quái, mới tháng mấy mà đã có tuyết rơi.” Tiểu Mông liếc nhìn bên ngoài, líu lưỡi nói, “Ối giời ơi, tuyết lớn dữ!”
Một hồi tuyết xuân đột nhiên đến, bay lả tả khắp trời, không bao lâu, sân viện đã tích đầy một tầng tuyết mỏng.
Triệu Thất há miệng run rẩy, bước nhanh về giường, chui vào trong chăn. Kỳ thực phòng hắn dưới có địa hỏa long, trong phòng có lò sưởi huân hương, cửa sổ còn có một tấm mành che dày, vốn đã ấm áp như xuân, thế nhưng hắn vẫn không vừa lòng, cuộn mình trong lớp lớp chăn dày, nói cái gì mà thế nào cũng không muốn đi ra ngoài.
Nhạc Thính Tùng thấy hắn lạnh như vậy cũng không miễn cưỡng, hỏi đường tự mình đi. Triệu Thất một hồi nói phía đông, một hồi nói phía tây, cuối cùng vỗ đầu một cái, nói mình không nhớ rõ.
“Đều là chuyện của cả năm trước rồi, sao ta nhớ được.” Triệu Thất kêu khổ, “Huống chi chỗ kia ta chỉ đi qua một lần, cũng chẳng biết đường, làm sao có thể nói rõ với ngươi?”
Cứ như vậy cho đến buổi chiều, trận tuyết lớn đột nhiên xuất hiện này mới dừng lại. Triệu Thất ló đầu nhìn ra ngoài, đập vào mắt là nơi nơi trắng tuyết. Chân gốc cây tùng trong viện kết một tầng tuyết dày, tuyết phủ trắng cành, dưới ánh mặt trời như ngọc lưu ly, óng ánh loá mắt, đẹp đẽ vô cùng.
Nhạc Thính Tùng đi ra ngoài, cũng không biết phải làm gì, Triệu Thất và Tiểu Mông chen nhau đứng ở cửa xem cảnh tuyết.
“Nghe đâu lúc Bạch Tuyết Kỳ kia ra đời, trời cũng đổ một trận tuyết lớn.” Tiểu Mông hiểu biết rất rõ mấy lời đồn linh tinh này, lập tức thao thao bất tuyệt khoe khoang, “Cha mẹ của gã đều không bình thường. Cha là đại văn hào Bạch Nghi Thu, mẹ là cô cô của
tiên hoàng, đại trưởng công chúa Phượng Ninh, nghe nói là ái mộ tài hoa của Bạch Nghi Thu nên mới gả cho cho hắn. Hai người đến hơn bốn mươi tuổi mới có một đứa con trai bảo bối, lớn lên như đúc từ ngọc, ôi, khi còn bé chắc gã ta cũng chỉ đáng yêu hơn ta có một chút.”
Triệu Thất cười khúc khích, Tiểu Mông sờ mặt của mình, trừng Triệu Thất một cái, lại nói: “Nghe nói lúc gã khoảng bốn, năm tuổi, một lần có người đến nhà gã làm khách, nhìn thấy tiểu Tuyết Kỳ ngồi ngay ngắn trước án lại tưởng là ngọc chạm khắc, bị gã trừng một cái, người kia sợ đến mức hô lên, không ngừng kêu ‘Người ngọc sống’, thế là từ đó trở thành chuyện vui trong kinh thành, có rất nhiều người muốn tận mắt nhìn xem Bạch Tuyết Kỳ này mắt ngang mày dọc thế nào.”
Triệu Thất trố mắt ngoác mồm nói: “Quá khoa trương rồi, tự dưng bị người ta nhìn thành cục đá, tiểu tử kia lúc lớn lên doạ người thế nào nữa không biết.”
“Ngươi đố kị.” Tiểu Mông khinh thường nói, “Lúc gã lớn lên rất thanh tú, tiên đế cực kỳ sủng ái gã, cố ý cho gã chi phí ăn mặc gấp ba lần so với các hoàng tử khác. Nghe đồn ý mà, mỗi ngày gã đều dùng đầu nhũ trâu để tắm…”
“Ý là gã ta một thân mùi sữa ấy hả?”Triệu Thất kinh ngạc nói, “Đùa chứ lớn như vậy còn không cai sữa sao?”
Tiểu Mông bị cái vấn đề này làm khó, gãi đầu một cái, liều mạng nói tiếp: “Đặc biệt là gã tài hoa tuyệt luân, mười lăm tuổi đã viết sách luận trị thuỷ, tên là “Chận sơ bàn luận”…”
“Cái này thì ta từng nghe nói qua.” Triệu Thất gật đầu, “Chính là rắm chó không kêu, suýt chút nữa hại rất nhiều người bị nước cuốn trôi.”
“Ai, đó là có người muốn làm gã vui lòng nên mới làm.” Tiểu Mông giải thích thay cho Bạch Tuyết Kỳ. Kỳ thực đây là một công án rất nổi danh, đại đa số người ở thần quốc đều biết, đơn giản là quan địa phương muốn nịnh cấp trên, dùng phương pháp không đúng để trị thuỷ, cuối cùng suýt nữa gây ra đại họa.
Bất quá, bản sách luận này xuất phát từ tay Bạch Tuyết Kỳ mười lăm tuổi cho nên có rất ít người biết.
“Nói chung đây là một người rất cao quý rất tôn nghiêm, tính ra, hoàng đế bây giờ còn phải gọi gã một câu biểu thúc đấy.” Như nhớ ra cái gì đó, Tiểu Mông thở dài, “Khó trách ta thấy vị Tuyết Kỳ ca ca kia khí độ siêu nhiên, phong độ nhẹ nhàng. Gã là nhân vật trong truyền thuyết, như thế cũng chẳng lạ chút nào.”
Triệu Thất ngạc nhiên nói: “Nói đi nói lại, nhân vật xuất sắc như thế tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Cái này… Ta cũng không biết.” Tiểu Mông ấp úng, “Nhưng mà ta nghe nói, thật ra gã không phải con trai ruột của công chúa mà là đứa trẻ được nhặt về từ bên ngoài…”
Triệu Thất cười nhạo: “Ngươi còn nhỏ, nói câu nào chẳng đáng tin câu ấy, mới vừa rồi còn bảo lúc gã ta sinh ra trời đổ một trận tuyết lớn đấy.”
Tiểu Mông ấm ức: “Đều là tin đồn trên phố, làm sao ta biết là thật hay giả?”
“Cái gì thật hay giả?” Nhạc Thính Tùng đi vào, trong tay cầm một chiếc áo khoác trắng.
“À, chúng ta đang bàn về thói đời, thật giả hỗn tạp, thực sự là hỏng bét rồi!” Triệu Thất nhìn thấy áo khoác da trắng sáng bóng loáng, một chút sắc hỗn tạp cũng không có, hâm mộ nói: “Nhưng mà ngươi vừa nhìn thì đã biết là thật rồi, đồ tốt như thế, chà chà, sợ là có tiền cũng không thể mua được đây.”
“Đây là áo hồi trước ta đặt, ngày hôm đó khí trời chuyển lạnh, ta liền bảo người làm kiện xiêm y cho ngươi.” Nhạc Thính Tùng khoác áo lên người hắn, bọc lại như trái cầu, “Đi, đi với ta ra nghĩa trang.”
Triệu Thất bĩu môi, sờ áo lông mềm mại bóng loáng trên người, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.