Nhạc Thính Tùng nghe mấy lời vừa rồi của hắn, mặt đen như đáy nồi. Lồng vàng này mặc dù tạo hình tinh mỹ, chi phí không ít nhưng về độ to nhỏ lại chỉ đủ cho một nam tử trưởng thành miễn cưỡng cuộn mình trong đó, duỗi người cũng không được. Mà Triệu Thất vừa nói, hắn bị giam trong này hai năm…
“Oành!”
Nhạc Kiệu miễn cưỡng đứng dậy, không để ý đến ‘thi thể’ lồng vàng bị Nhạc Thính Tùng cố ý ném trước mặt, ánh mắt luôn dính trên người Triệu Thất, không thể tin.
“… A Kỳ?”
Triệu Thất lườm gã một cái: “Gọi ai đó, tên khốn kiếp vô liêm sỉ!”
Nhạc Thính Tùng kêu lên: “Hoàng huynh.”
Nhạc Thính Tùng và Triệu Thất đứng cùng một chỗ, mặc dù hai người không có hành động gì đặc biệt nhưng bầu không khí thân mật lại tự nhiên. Nhạc Kiệu thu tất cả vào trong mắt, ánh mắt đột nhiên sâu thêm mấy phần, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng lúc mở miệng, khuôn mặt gã đã khôi phục lại bình thường.
“Ngươi lớn rồi, rất giống mẫu phi của ngươi, đôi mắt lại giống phụ hoàng —— người vẫn luôn nhớ ngươi.” Nhạc Kiệu cười, bình tĩnh hỏi Nhạc Thính Tùng, “Hôm nay ngươi tới lấy mạng trẫm sao?”
“Không, ta tới đòi công —— ”
Nhạc Thính Tùng vẫn chưa nói xong đã bị Triệu Thất cắt ngang: “Hừ, cái mạng này của ngươi làm gì đáng giá đến mức để người ta ngàn dặm xa xôi tới lấy. Nếu thức thời thì mau giao thuốc dẫn giải dược Hoa Tín Đan ra đây, chúng ta đỡ mất công sức ép uổng.”
Tác dụng của Hoa Tín Đan Nhạc Kiệu quá rõ ràng, tầng giấy cuối cùng bị chọc thủng, y cũng không còn cách nào lừa mình dối người, cười khổ một tiếng, ánh mắt đảo giữa hai người.
“Các ngươi… Ở cùng nhau.” Nhạc Kiệu gật đầu, “Chúc mừng.”
Lúc gã nói lời nói này rất bình tĩnh, thế nhưng lời còn chưa dứt, đột nhiên lông mày cau chặt, tay phải che ngực, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Triệu Thất vừa thấy liền kinh hãi: “Ngươi hộc máu!”
Nhạc Kiệu cố nuốt xuống một ngụm máu tươi, nỗ lực gượng cười: “Đừng lo, trẫm còn chống đỡ được.”
Triệu Thất vẫn hoang mang như cũ, đẩy Nhạc Thính Tùng như nhắc nhở, gấp gáp hỏi: “Chúng ta phải cẩn thận. Cái tên này xấu tính xấu nết, nếu còn kéo dài, vạn nhất gã ta thành công chết rồi là nguy cho chúng ta đấy!”
Nhạc Kiệu ngẩn ngơ, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là mình “thành công chết rồi”, nhưng thái độ dửng dưng không cần trong giọng nói của đối phương, gã lại nghe rõ ràng. Nhạc Kiệu thở dài, tay quét trên giường, không biết lấy ở đâu ra một bình thuỷ tinh toàn thân lóng lánh, chậm rãi mở tay về phía Triệu Thất.
“A Kỳ, ta đã từng nói, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ hai tay dâng tặng.” Nhạc Kiệu bình tĩnh nhìn Triệu Thất, ngữ điệu thấp hèn và khẩn thiết, “Chuyện đã đến nước này, ta không cầu ngươi tha thứ cho ta, chỉ hy vọng ngươi có thể cho phép ta nhớ tới ngươi… Ta biết yêu cầu này rất quá đáng, mà thời gian còn lại của ta không nhiều, sẽ không để cho ngươi khổ sở quá lâu.”
Người có quyền thế nhất trong thiên hạ đang nhìn về một nhân vật nhỏ bé, đưa ra một yêu cầu nhỏ bé nực cười. Vẻ mặt gã thậm chí còn sợ sệt, giống như không thể gánh nổi một câu từ chối nhẹ nhàng.
Ngay cả Nhạc Thính Tùng cũng thấy cảm động, không nhịn được nói: “Hoàng huynh, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho hắn vì thế mà khổ sở. Hắn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều rất sung sướng.”
Triệu Thất nhìn sắc mặt tái xanh của Nhạc Kiệu, lại nhớ lúc trước mình cũng bị Nhạc Thính Tùng nói mấy câu ngu ngốc làm cho nghẹn gần chết, vui vẻ vỗ tay cười ha hả: “Lời này không sai. Bây giờ ta rất vui, hàng đêm sướng đến quên cả trời đất, xác thực không còn tâm tư đi để ý tới người ngoài!”
Hắn đi lên vài bước, cầm lấy chiếc lọ trong lòng bàn tay Nhạc Kiệu, vẫn lải nhải: “À, ngươi không cần quan tâm, thích nghĩ gì thì nghĩ, muốn nghĩ thế nào thì tuỳ. Ngày trước ta thường mong ngóng ngươi đi đường ngã chết, uống nước sặc chết, thế nhưng ngươi lại sống đến bây giờ cũng chưa chết, đủ để chứng minh chuyện như vậy là một điểm đều —— ”
Ngay lúc đầu ngón tay Triệu Thất chạm đến thân bình, biến cố nảy sinh!