Vừa bắt đầu, Nhạc Thính Tùng chỉ cho phép hắn mò phía dưới.
“Ừm…”
Triệu Thất động tình đã lâu, ngón tay vừa mới chạm vào đồ của mình liền không nhịn được híp mắt, thoải mái thở dài.
“Cảm giác thế nào?” Nhạc Thính Tùng nói, “Ngươi miêu tả lại cho ta.”
“Phía dưới tê tê dại dại, có chút nóng, rất sung sướng…” Triệu Thất đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Mà còn chưa đủ.”
Nhạc Thính Tùng hỏi: “Vậy phải làm sao?”
“Ngươi sờ ta, sờ nơi này.” Triệu Thất muốn kéo tay Nhạc Thính Tùng.
Mà Nhạc Thính Tùng lại khoanh tay: “Không được, bây giờ ta còn đang thụ thương, ngươi chỉ có thể tự mình đến. Ngươi bây giờ muốn làm nơi nào?”
Triệu Thất bị gây khó dễ, nhìn y một hồi, chỉ lên đầu nhũ của mình: “Nơi này, nơi này rất ngứa.”
Nhạc Thính Tùng nói: “Vậy cũng tốt, tự ngươi chọn xem bên nào.”
Triệu Thất nhíu mày suy nghĩ một chốc, rồi lè lưỡi liếm ngón tay của mình, xoa đầu nhũ bên phải.
“Thoải mái không?” Nhạc Thính Tùng hỏi.
“Ừm.” Triệu Thất gật đầu, nhớ tới lời y vừa nói, vừa làm vừa miêu tả, “Bóp như vậy… Sẽ hơi đau, nhưng cảm giác càng tốt hơn, so với sờ nhẹ vào còn thoải mái hơn.”
“Ngươi thích đau sao?”
“… Đúng, đúng thế.” Triệu Thất lắp bắp nói, “Hơi, hơi hơi đau một chút, sẽ càng thêm… càng thêm kích thích.”
“Thì ra là vậy, ta nhớ rồi.” Nhạc Thính Tùng suy tư, “Nơi này của ngươi cũng sưng lên rồi, nhìn thật đáng thương.”
Triệu Thất cúi đầu nhìn, đầu nhũ bên phải đã lớn hơn bên trái một vòng, hắn lom lom nhìn Nhạc Thính Tùng, hi vọng y có thể mở lòng từ bi, để cho mình chơi bên khác.
Nhưng mà, Nhạc Thính Tùng thoạt nhìn cũng không có ý định này, y im lặng thưởng thức, cũng không kêu dừng, Triệu Thất chỉ có thể tiếp tục xoa miết đầu nhũ bên phải đã sưng tấy từ lâu.
“Bây giờ còn cảm thấy đau không?”
“Ừ.” Triệu Thất gật đầu như giã tỏi, “Rất đau, không tốt đẹp gì.”
Nhạc Thính Tùng lắc đầu: “Nói dối, nơi này của ngươi sắp bắn tinh.”
Xác thực, dương cụ Triệu Thất không động tới này nghiễm nhiên lại sắp phát hoả, cơ hồ chỉ cần thổi nhẹ, hắn sẽ lập tức bắn ra.
“Này sao có thể tính, ta đều không đụng tới ngươi.” Triệu Thất bất mãn nói nhỏ, “Ta muốn ngươi, coi như chỉ dùng tay cũng được.”
Nguyện vọng thẳng thắn như vậy làm Nhạc Thính Tùng không đành lòng từ chối, y duổi tay ra, cho phép Triệu Thất ở phía trên chà xát. Triệu Thất như nhặt được chí bảo, cầm lấy thả lên người mình.
Ngón tay Nhạc Thính Tùng thon dài mà ấm áp, bởi vì quanh năm luyện võ, lại có chút thô ráp. Triệu Thất mê muội nhìn nó trượt lên trượt xuống phía dưới mình, trong miệng nhỏ giọng phun tiếng thở dốc cực nóng mà ngọt ngào: “A, thoải mái… Ngươi lại nhúc nhích, a…”
Kỳ thực, Nhạc Thính Tùng vốn chẳng có kinh nghiệm gì, thủ pháp ngây ngô mới lạ, chỉ biết vuốt lên vuốt xuống, coi như đổi lại là y cũng sẽ không có khoái cảm gì. Nhưng mà Triệu Thất lại biểu hiện say mê, hồn cũng như bay mất, hai mắt tan rã phủ một tầng nước, lại vẫn mờ mịt không biết như cũ, mặc cho chúng không tiếng động mà trượt xuống hai má.
Bỗng nhiên, hắn hít khí, eo run rẩy, cuối cùng theo suối tóc đen mềm mại lướt xuống giường, cổ họng hắn phát ra một tiếng thở dài tựa như vui sướng lại giống như thống khổ.
Nhạc Thính Tùng nâng tay, tiếp lấy tinh dịch hắn vừa bắn ra, chậm rãi đưa trước mặt hắn.
Triệu Thất vẫn còn ở trong cao trào choáng váng, mờ mịt trợn tròn mắt nhìn một hồi, giọng nói trì độn: “Ai nha… Làm dơ.”
Nhạc Thính Tùng thấy vẻ mặt hắn hoảng hốt, trong lòng hơi động, dịu dàng hỏi: “Vậy nên làm sao bây giờ?”
Triệu Thất nghiêng đầu nghĩ một hồi, giống như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng. Nhưng mà, vẻ mặt của hắn tuy nghiêm túc, động tác lại cực kỳ phóng đãng, ngón tay chấm lên thứ mình vừa bắn ra, cuối cùng giống như nghĩ ra một biện pháp hay, hắn vươn lưỡi, cẩn thận liếm láp bàn tay Nhạc Thính Tùng.
“Ta, ta liếm sạch là được rồi!” Triệu Thất lấy lòng nói, lại như tranh công cầu thưởng.
Nhạc Thính Tùng không nói một từ, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Da Triệu Thất rất trắng, tóc rất đen, lúc không nói chuyện, dáng dấp phiêu nhiên không dính hạt bụi trần, rất mê người. Vậy mà lúc này, da thịt vốn trắng mềm lại đỏ ửng, suối tóc đen như vẩy mực uốn lượn bên trên, cả người bị tình dục làm nổi lên một phần diễm sắc, so với ngày xưa càng thêm dễ nhìn.
Kỳ diệu nhất chính là, vẻ mặt hắn như trẻ con vô hại, lại rũ lông mi nỗ lực liếm hết tinh dịch của mình, thỉnh thoảng còn ngước mắt trộm nhìn y, vẻ mặt này, rất đáng thương.
Nhạc Thính Tùng thấy dáng vẻ hắn như vậy, vốn muốn hỏi cũng cũng không nói ra được, sờ tóc hắn, vươn mình xuống giường, không biết từ đâu tìm đến một cây kim khâu quần áo. Y đặt nó dưới ánh nến hơ nóng một hồi, sau đó dùng nó đâm thủng bong bóng trên lòng bàn chân Triệu Thất, rắc thuốc bột, lại dùng vải sạch băng kỹ, còn giúp hắn nắn lại khớp chân.
Triệu Thất đưa hai cái chân đần độn mà nhìn y bận rộn, đầu óc hỗn độn mơ hồ cảm thấy không đúng.
Là gì chứ?
Hắn không nghĩ ra, chỉ cảm thấy lúc này cực kỳ an tâm.
Ban ngày mệt mỏi, mấy ngày nay chịu kinh hoàng, ngay giờ này đều hóa thành hư không. Hắn hưởng thụ sự lười biếng từ sâu trong cơ thể, cố gắng chống đỡ đến khi Nhạc Thính Tùng bò lên giường, rúc vào người y, dễ dàng ngủ mất.