Sự việc xảy ra hôm nay quá hỗn lạon, Triệu Thất được Nhạc Thính Tùng đặt lên giường, rốt cục dần dần bình tĩnh lại, chỉ là trong lòng vẫn mơ màng như cũ.
“Ngươi đối xử như thế với Bạch Tuyết Kỳ có phải là hơi quá rồi không?” Hắn hỏi, “Hình như gã rất có lai lịch. Hơn nữa, nhỡ đâu gã chính là người ngươi muốn tìm…”
“Hừ, bất luận gã sống chết thế nào. Coi như đứt mất hai chân cũng không liên quan đến ta.” Nhắc đến cái tên này này Nhạc Thính Tùng vẫn còn giận, “Hai lần gã sai người tập kích Thiên môn, còn dám ra tay với ngươi. Ta ladm như vậy vẫn là nhân nhượng cho gã đấy!”
“Ngươi —— làm sao ngươi biết?” Triệu Thất trợn tròn mắt.
Nhạc Thính Tùng bất mãn nhéo mặt hắn: “Ngươi nói ngươi chưa từng thấy gã nhưng lại biết ngay cả cha mình gã cũng không biết. Ta lại không phải người ngu, lẽ nào không suy ra được? Hôm sau ta liền sai người theo dõi gã, quả nhiên phát hiện sơ hở…”
Nói tới chỗ này, vẻ mặt y liền âm u: “Thế nhưng ta vẫn quá bất cẩn. Hôm nay lúc gã tìm, ta vẫn cho là gã ở dưới chân núi, lại không nghĩ rằng… Đều là ta sai.”
Triệu Thất nhớ ra, hình như Bạch Tuyết Kỳ đánh đuổi kẻ tập kích Thiên Môn mới được coi là thượng khách, mơ hồ minh bạch điểm gì. Nhưng nghĩ tới chi tiết nhỏ trong đó, chỉ sợ cũng có liên quan đến bí kíp môn phái của họ, hơn nữa người cũng đã bị bắt, hắn không truy hỏi nữa.
Trong lòng hắn còn chứa chuyện khác, đợi một hồi, thấy Nhạc Thính Tùng không mở miệng như dự định mà lo âu nhìn mình, hắn ấp a ấp úng: “Ngươi… Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
Nhạc Thính Tùng trù trừ một chút, hỏi: “Ngươi, ngươi bây giờ còn đau không? Trên người có ấm không? Ta đến muộn như vậy… Có phải ngươi rất thất vọng không?”
“Híc, ngươi không hỏi chuyện lá thư đó sao?”
“Thư?” Nhạc Thính Tùng chớp chớp mắt.
“Chính là phong thư rất quan trọng với ngươi đó. Bạch Tuyết Kỳ bắt ta lấy trộm, ta liền lấy một phong thư giả đưa cho gã…” Triệu Thất rốt cục kể hết mọi chuyện, “Ta không thấy nội dung bức thư, chỉ dựa theo bên ngoài làm một phong thư giả. Còn lo Long Trảo không giống nên đã sớm làm ướt rồi giả bộ làm rớt xuống nước trước mặt người kia —— hừ, nếu không phải đau tay thì ta đã viết một bức thư chửi gã máu chó đầy đầu, tức chết gã!” Nói tới chỗ này, Triệu Thất vừa đắc ý vừa khổ sở. Đắc ý là lúc đó thành công lừa gạt được người mặc áo đen kia; khổ sở là không nắm lấy cơ hội, miếng ngọc bội này sợ rằng không thể nào lấy về được nữa.
Khi nghe đến thân phận của Bạch Tuyết Kỳ, hắn liền mang trong lòng mối nghi ngờ, lo Nhạc Thính Tùng sẽ bị lừa gạt, lại không có cách nào nói rõ, mới dẫn bọn họ tới nghĩa địa “Bạch Tuyết Kỳ”. Nhưng mà bây giờ, hắn không những không khám phá ra thân phận bí ẩn của Bạch Tuyết Kỳ mà ngọc bội cũng mất, trong lòng càng thêm nghi ngời: Làm sao Bạch Tuyết Kỳ biết miếng ngọc bội ấy quan trọng với mình như vậy? Gã thực sự là con trai Bạch Nghi Thu sao? Còn có “chủ nhân” trong miệng gã áo đen kia rốt cuộc là ai?
Nhạc Thính Tùng không biết mạch nước ngầm mãnh liệt trong lòng Triệu Thất, đau lòng sờ tay hắn, chợt nhớ ra cái gì, mặt hơi đỏ lên: “Kỳ thực, ừ, phong thư kia thâm hậu cực kì, mấy ngày nay trong tủ bị ẩm nước, ta sợ đồng tiền để lâu rỉ sắt nên đệm nó dưới đáy… Cũng thiệt thòi ngươi có thể tìm tới.”
Triệu Thất trợn mắt ngoác mồm: “Đây, đây không phải bí mật có thể đưa ngươi vào chỗ chết sao?”
Nhạc Thính Tùng suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Bạch Tuyết Kỳ nói bậy nói bạ, lá thư đó không lợi hại như vậy. Chẳng qua nếu rơi vào tay kẻ có tâm địa bất lương thì nhất thời ta không thể ứngg phó được —— bất quá, ngày hôm nay ngươi làm như vậy quá mạo hiểm, phải đưa đồ thật cho chúng chứ.”
Triệu Thất càng giật mình: “Đưa cho chúng? Như vậy sao được!”
“Phong thư và giấy viết thư kia đều là đặc chế, hôm nay ngươi gặp may mới lừa được gã. Nếu đổi lại là người tinh thông, chỉ sợ vừa nhìn đã biết không đúng.” Nhạc Thính Tùng nghĩ mà sợ, nắm chặt tay trái lành lặn của Triệu Thất, cau mày nói, “Nếu vật kia rơi vào trong tay người khác thì cùng lắm ta chỉ gặp phải phiền phức; thế nhưng nếu bọn chúng phát hiện thư là giả, nhỡ đâu làm gì nguy hại đến tính mạng của ngươi thì làm sao bây giờ? Ngươi không biết đâu, lúc Bạch Tuyết Kỳ tìm tới ta… Lớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên ta sợ như thế.”
Triệu Thất ngây ngẩn, không nhân cơ hội chế nhạo, thần sắc hắn kỳ quái nhìn y. Sau nửa ngày, mới thăm dò: “Lẽ nào cho dù ta làm ra chuyện gì, kể cả bán ngươi đi, ngươi cũng không trách ta?”
“Nếu như hôm nay thì ngươi mau mau bán ta đi, đừng làm mình bị thương là tốt rồi.” Nhạc Thính Tùng thành thật trả lời, “Nhưng nếu ngươi tiếp tục làm chuyện xấu, ta nhất định phải phạt ngươi, cho ngươi không còn dám làm nữa.”
“Ngươi… Ôi, sao ta lại quen một kẻ ngu ngốc như ngươi vậy?!”
Triệu Thất phát ra tiếng thở dài như vui như buồn, ngoài miệng oán trách, trong lòng lại thầm nghĩ ——
Không giữ lại chút nào như vậy, toàn tâm toàn ý đi yêu như vậy, có thể gặp được người này là chuyện may mắn đến nhường nào.
Đáng tiếc không còn khối ngọc bội thứ hai nào nữa: chân dung khắc xuống, hắn chỉ có thể phác hoạ thiếu niên ở trong lòng. Nhưng chẳng biết vì sao, hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ, thấy thế nào cũng nhìn không rõ.
“Tại sao khóc? Đau lắm hả?” Nhạc Thính Tùng dịu dàng lau đi nước mắt bỗng nhiên tràn ra trong mắt Triệu Thất, “Đều tại ta không tới kịp lúc…”
“Ha, ta mới không cần dưa ngốc như ngươi bảo vệ.” Ngón tay Triệu Thất nhẹ nhàng chặn lên môi Nhạc Thính Tùng, ngăn lại lời tự trách của y, nước mắt trên mặt chưa khô, chợt nhoẻn miệng cười. Nụ cười kia như cầu vồng sau cơn mưa, mù mịt tẫn tán, mặt trời xuất hiện, từ nay về sau chính là vạn trượng trời quang.
“Ta lớn hơn ngươi, cần phải chăm sóc ngươi.”
Nhạc Thính Tùng như nai vàng ngơ ngác, chỉ cảm thấy thời khắc này Triệu Thất cực kỳ dễ nhìn, y không nhịn được đến gần, nhẹ nhàng liếm hai má ướt nhẹp của Triệu Thất.
“Ừ, vậy chúng ta chăm sóc lẫn nhau. Sư phụ nói, hai người cùng làm mới có thể dài lâu.”
“Thật dài thật lâu…” Triệu Thất lặp lại mấy lần, như ăn được một miếng đường quả cực kỳ thơm ngọt không nỡ nuốt xuống, ngậm trong miệng lăn qua đảo lại thưởng thức. Nửa ngày, hắn nhếch miệng nở nụ cười, lời ra đến miệng lại chỉ còn nửa đoạn, “Thính Tùng, ta, ta hỉ —— ”
Hắn ấp úng nửa ngày, cuối cùng nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Thính Tùng, ta thích làm chuyện này với ngươi. Cầu ngươi, bây giờ ngươi chơi ta đi…”
Hô hấp Nhạc Thính Tùng nhanh thêm mấy phần, thái độ vẫn rất kiên quyết: “Tay ngươi mới băng bó tốt, lộn xộn làm lệch xương th làm sao bây giờ?”
“Vậy ngươi dùng tay giúp ta cũng được mà.” Mặt Triệu Thất hơi đỏ lên, lại nhìn vào mắt Nhạc Thính Tùng, “Tối hôm nay ta cố ý đi ra ngoài, ngươi… không phạt ta sao?”