Ngay giữa lúc Tiểu Mông đang trông trước ngóng sau, một bóng người quen thuộc lảo đảo chạy ra khỏi cổng lớn Triệu phủ.
“Tiểu Mông!” Triệu Thất kêu lên, giống như chẳng lo lắng mình sẽ bị phát giác.
Tiểu Mông cảm thấy kỳ quái, Triệu Thất giơ lên một cái bình nhỏ: “Nhanh, vật tới tay rồi!”
Lúc này đang là giữa trưa, trước cổng Triệu phủ người đến người đi, một tiếng này của Triệu Thất làm cho không ít người quay đầu nhìn qua.
Tiểu Mông nhanh chóng hiện thân, thấp giọng nói: “Lớn tiếng như vậy làm gì, ngươi không sợ có người nghe thấy sao?”
Triệu Thất cười một cách quái dị, nhét chiếc lọ vào tay nó, dặn dò: “Ngươi mau đi về, đừng lung tung nhiều lời, cũng đừng nói thuốc này tới từ đâu, nếu có người sinh nghi thì cứ bảo là của một người có thể tin được, nhanh chóng cho Nhạc thiếu hiệp uống là được.” Nói xong, hắn dùng lực đẩy Tiểu Mông một cái: “Đi mau đi.”
Tiểu Mông chần chừ: “Ngươi không đi cùng ta sao?”
“Ôi, tiểu tổ tông, ngươi mau đi nhanh nhanh đi. Ngươi ở nơi này làm lỡ cơ hội, nếu hắn không qua được thì làm sao bây giờ?” Triệu Thất không nhịn được vung tay, “Thiên môn các ngươi quá loạn, ta mới tới chưa được bao lâu mà thương thế đã chồng chất, sáng nay thiếu chút nữa còn bị đánh. Dính dáng tới đám giang hồ các ngươi thì có gì tốt, vất vả lắm ta mới có thể về nhà, đương nhiên sẽ không dại gì quay lại nơi nguy hiểm kia nữa.”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, được rồi được rồi, đừng dông dài nữa.” Triệu Thất nói xong, cắn răng, lại bổ sung, “Nếu như… nếu như hắn hỏi ta, ngươi phải nói ta không muốn ở cùng hắn, bảo hắn tìm người hắn thích rồi mau chóng thành thân đi thôi.”
Tiểu Mông mơ mơ màng màng gật đầu, nắm bình nhỏ trong tay, nghĩ thầm cứu người quan trọng, không quản Triệu Thất nữa, vận khinh công bay vút đi xa.
Triệu Thất đứng tựa vào con sư tử đá trước cổng, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Thất, mau vào đi.” Triệu Lục đi từ trong ra, khoanh tay nhìn hắn, “Lão gia không có mấy kiên nhẫn, ta thấy người lại muốn dùng cách cũ rồi —— ngươi nói, lão gia định cho ngươi cưỡi lừa gỗ hay là chơi đu quay?”
“Cưỡi mẹ mày ý, đu quay cả nhà mày ý!” Triệu Thất mắng một câu nhưng vẫn đàng hoàng theo sau gã, chậm chạp đi vào trong.
Triệu Lục hoàn toàn coi lời Triệu Thất là gió thoảng bên tai, tự lẩm bẩm: “Uây, nói đi nói lại, lão gia đối xử với ngươi xem như không tệ. Ngày trước người luôn đối phó Noãn Hương Các, mới vừa nhận được tin tức, chuyện trong kinh thành cũng không quản đi cả ngày lẫn đêm về, đêm qua mới về tới đây. Ngày hôm nay lại tóm được ngươi trộm đồ, người còn đưa Bách Ưu Bách Khoảng Không Tán cho ngươi…”
“Đó là hắn không cho không được.” Triệu Thất lạnh lùng nói, “Vật này quý giá như thế, chẳng may tin tức truyền ra thì sau này hắn sẽ không thể sống yên ổn. Bây giờ giao cho Thiên môn, nói không chừng còn muốn gắp lửa bỏ tay người, đúng là xấu xa khó dò chẳng tử tế gì.”
Triệu Lục cười bất đắc dĩ: “Bọn họ nói không sai, cho dù đối tốt với ngươi như thế nào…”
“Hế, ngươi rất trung thành với lão gia nhì?” Triệu Thất ngắt lời gã, như phát hiện ra cái gì, “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn lão gia đối với ngươi “tốt” như thế? Thực sự là một phen si tình, đủ để cảm thiên động địa.”
Triệu Lục bị cái ý nghĩ đáng sợ này làm cho rùng mình, lắc đầu một cái, lại mở miệng, có chút thất vọng hiếm thấy: “Lão Thất, ta đến muộn hơn ngươi, thế nhưng lại chiếm hàng trước. Ngươi thật không nhìn ra ý lão gia sao? Lần này lão gia từ kinh thành mang không ít thứ về, chẳng bao lâu nữa, chỉ sợ là chúng ta cũng không hầu hạ được ngươi.”
Triệu Thất không nói tiếng nào. Nội dung câu chuyện của Triệu Lục lại thay đổi, nhưng gã bỗng nhiên bật cười: “Cho nên, lần này các anh em sẽ đối xử thật tốt với ngươi, tuyệt đối làm cho ngươi thoải mái từ đầu đến chân, muốn quên cũng không quên được.”
Tuy Triệu Thất tận lực lề mề nhưng chẳng bao lâu đã đi đến nhà chính. Người trong phòng rất đầy đủ, từ Triệu Tam đến Triệu Thập đều ở đây, thêm vào Triệu Vũ Thành, tổng cộng có bảy người.
“Lão gia.” Triệu Thất rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, hạ giọng nói, “Nô tài đã trở lại.”
Triệu Vũ Thành không lên tiếng, quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, một lúc sau, bật ra tiếng xì khinh bỉ: “Ngóng ngóng theo sát người ta đi ra ngoài, người ta lại chẳng thèm để ý đến ngươi. Cũng đúng, dù sao cũng chỉ là tiện loại chủ động dâng lên, chơi chán xong đương nhiên sẽ chẳng ai cần.”
Triệu Thất cúi đầu. Quần áo trên người hắn bây giờ không vừa, tay phải cũng không được băng gọn, sáng sớm bị người xô đẩy mấy lần, tóc cũng rối. Nghĩ như vậy, một tháng này đại khái là trải qua không tốt, nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm thấy khoảng thời gian này là ký ức vui vẻ nhất của hắn trong mấy năm qua.
Mà Nhạc Thính Tùng, cuộc gặp gỡ ban đầu của hai người nghĩ lại mà kinh, quen biết nhau cũng chỉ một tháng, Triệu Thất rất nhanh đã quên, lúc mới đầu hắn rất ghét tiểu tử kia. Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến tên người này lại cảm thấy vừa ngọt ngào vừa lo lắng.
Không biết bây giờ y thế nào rồi…
“… Thật sự là tiện nhân đút không no.” Giọng nói của Triệu Vũ Thành xông vào màng nhĩ hắn, “Chỉ mới mấy ngày đã không chịu được, tự đưa tới cửa để người đè. Ngươi nói xem, rốt cục phải bao nhiêu người mới thoả mãn được ngươi?”
Triệu Thất hự nửa ngày, thế nhưng mấy lời thấp hèn ngày xưa nay đã không dễ dàng nói ra khỏi miệng. Hắn như con sò bị nhúng nước sôi, sự nhiệt tình của Nhạc Thính Tùng làm cho hắn mở vỏ, bây giờ lại muốn thu về như ban đầu, lại muốn dùng lớp vỏ dày cứng kia bảo vệ mình, vậy nhưng khó đến cực điểm.
Có lẽ Triệu Vũ Thành nói không sai, Triệu Thất thất thần. Ta chính là trời sinh bị coi thường, không xứng để người khác đối xử tốt với ta.