Lúc Vân phi nghe Thạch hoàng hậu nói đừng làm vạn tuế quá buồn lại quá vui, ngẩng đầu nhìn Thạch hoàng hậu đầy thâm ý, sau đó liếc mắt nhìn sang Tĩnh tần cùng viện ở bên cạnh.
Phụ thân Tĩnh tần chính là thủ hạ của Tôn tướng quân, vừa nhìn thấy ánh mắt của Vân phi nhìn sang đây, lập tức ngầm hiểu, ra vẻ khó hiểu nói: “Bệ hạ là người ái tài, khiến người ta kính phục, chỉ là ta từng nghe nói, Hoài Dương vương kia tính tình kiêu ngạo khó thuần, cũng không kính cẩn nghe theo bệ hạ, tại sao bệ hạ thương tâm đến thế?… Có điều, ta nghe nói Vương phi Hoài Dương vương mới cưới là người quen cũ của vạn tuế…”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thạch hoàng hậu ngẩng khuôn mặt bụ bẫm lên, mặt vô cảm nói: “Lời này của Tĩnh tần có chút quá phận, nếu giám quan ở đây sẽ trị ngươi tội châm ngòi ly gián quân thần, bổn cung thân là hoàng hậu, không quản tốt miệng của phi tần cũng là đức hạnh không tốt, ngày sau tất sẽ chép kinh Phật tự phạt… Người đâu, đưa Tĩnh tần xuống vả miệng hai mươi cái, đánh tới khi nàng ta rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói mới thôi.”
Lời này nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Thạch hoàng hậu ở trong cung sống như phật Di Lặc, có ăn có uống nhưng không quản nhiều chuyện. Đối xử với các phi tần cũng rất khách khí, chưa từng ra vẻ mình là hoàng hậu, trông dáng vẻ không khôn khéo lắm.
Cũng chính vì vậy, Tĩnh tần mới châm ngòi lộ liễu đến thế. Nào ngờ, hôm nay Thạch hoàng hậu muốn ra oai phủ đầu, vừa hay lấy Tĩnh tần ra giết gà dọa khỉ.
Hoàng hậu muốn phạt một tần nho nhỏ, hơn nữa lấy lý do hậu cung can thiệp triều chính, ai cũng không tiện mở miệng ngăn cản. Chốc sau nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng tát thanh thúy và tiếng Tĩnh tần kêu rên.
Vân phi liếc nhanh qua Thạch hoàng hậu, Thạch hoàng hậu đang nhàn rỗi uống trà ngọt, hết sức chăm chú, giống như ngày thường có được món ngon là ăn luôn miệng…
Tôn Vân Nương âm thầm vê khăn lụa. Nàng ta tin chắc rằng, chắc hẳn lúc thị tẩm Thạch hoàng hậu cũng nghe thấy hoàng đế gọi “Miên Đường”.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lần này nàng ta xúi giục Tĩnh tần ra mặt, đơn giản là muốn khơi dậy lòng đố kị của Thạch hoàng hậu. Thế nhưng không ngờ nữ nhân béo trước đây có quan hệ rất tốt với nàng ta, thoạt nhìn thô lỗ nhưng thực tế lại là người đầy tâm cơ. Vả mặt Tĩnh tần như thế chẳng phải là không chừa mặt mũi cho nàng ta?
Đúng lúc này, cuối cùng Thạch hoàng hậu cũng đặt chung trà xuống, nói với Tôn Vân Nương: “Vân phi, lại nói, ngươi cũng làm bạn bên cạnh vạn tuế một thời gian dài rồi, hẳn biết vạn tuế chí tình chí nghĩa, sao để tần trong viện ngươi không phân nặng nhẹ, khua môi múa mép như phụ nhân chợ búa thế?”
Vân phi vội quỳ xuống, nói là mình không quản được lời nói, chọc cho Tĩnh tần nói chuyện không biết nặng nhẹ.
Thạch hoàng hậu khoát tay nói: “Các ngươi đều lui xuống đi, đợi vạn tuế khỏe lại thì thỉnh an…”
Nói xong, Thạch hoàng hậu đứng dậy đi đến tẩm cung vạn tuế, vấn an Lưu Dục.
Vân phi im lặng nhìn bóng lưng Thạch hoàng hậu, trong lòng thầm cười lạnh. Mặc dù hôm nay Thạch hoàng hậu ra uy, đúng là có tác dụng nhưng không tới.
Trong lòng trượng phu mình có ánh trăng khác, hàng đêm nhớ nhung, đến mơ cũng thương nhớ không thôi, nàng ta không tin nữ nhân béo này có thể nhịn được?
Không đề cập tới đám phi tần đấu đá nhau trong hoàng cung. Việc Hoài Dương vương vào kinh mà không mất một sợi tóc nào đã chấn động triều dã*.
*Triều đình và dân chúng.
Lúc vạn tuế tuyên triệu phu thê Hoài Dương vương vào cung, nhóm quần thần mới biết chuyện rối rắm bên trong. Có người ra tay hại Hoài Dương vương là sự thật không thể chối cãi.
Người đó là ai, người hơi tinh mắt đều đoán được.
Thái hoàng Thái hậu gọi Tuy Vương vào trong hoàng cung, nhắc nhở gã không nên đi quá xa: “Hiện giờ Hoài Dương vương chính là Nhạc Phi của Đại Yến, dốc hết sức chống lại Man nhân, lấy được lòng dân, nếu tin Tuy Vương con ám hại hắn đồn ra ngoài, ảnh hưởng không ít đến danh dự của con đâu!”
Sau khi Tuy Vương nghe nói Hoài Dương vương bình an vào kinh, mây đen giăng giữa mày: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu lần này hắn chết thật, thanh danh là cái thá gì? Mẫu hậu người quá trọng danh dự mới để tiểu tử Lưu Dục thừa cơ chui vào.”
Thái hoàng thái Hậu không tán thành lời này, nói: “Ai gia biết con sốt ruột nhưng con thấy Lưu Dục ngồi chỗ đó có yên không? Nếu không phải nhạc phụ gã có vài thủ đoạn, trong tay nắm giữ quân quyền ngoài kinh thành thì gã đã bị hất xuống từ lâu. Hiện tại gã vẫn còn tính là thành thật, ai gia nói, gã không thể không nghe. Nhìn gã cũng không phải là người trường thọ. Con kiên nhẫn chút, thể nào cũng danh chính ngôn thuận lên ngai vị… Ai gia lớn tuổi rồi mới có được con, lại thấy quá nhiều hoàng tử qua đời, cho nên không thể để con xảy ra chút sơ xuất nào.”
Nói đến đây, bà tạm ngừng, lại nói: “Ngay cả Thôi Hành Chu, hắn chỉ là một phương phiên vương khác họ, cho dù có nhiều quân công đến đâu cũng khó lấy lại chỗ đứng trong triều. Giờ hoàng đế gạt hết các ý kiến của quần thần, để hắn vào Binh tư làm Thái uý. Người không phục không ít, Thôi Hành Chu giống với tân đế kia, đều ngồi trên bụi gai. Con cho rằng rong ruổi trên chiến trường giống với mưu mô triều đình ư? Hắn ấy à, ở trên triều vẫn còn non lắm… Con cần gì phải nóng lòng đi hạ thấp mình?”
Tuy Vương biết, đối với chính sự mẫu hậu rất thông thấu, lần này mình quá nóng vội, may mắn thủ hạ làm việc khá sạch sẽ, không để lại nhược điểm chí mạng, dù Hoài Dương vương có tra cũng không tra đến mình.
Chẳng qua có một điều có thể mẫu hậu không biết, gã và Hoài Dương vương thù mới hận cũ quá nhiều, thậm chí Tuy Vương cảm thấy, giết chết Thôi Hành Chu là mục tiêu nửa đời người của gã.
Đáng tiếc, mệnh thằng nhãi Thôi Hành Chu tốt quá. Thế mà có thể ở trên sông Luyện, im hơi lặng tiếng rời thuyền chuyển sang đi đường bộ.
Mặc dù ở trên triều Thôi Hành Chu nói là do hắn lo cho thê tử có thai và gia tỷ đang mang thai. Nhưng Tuy Vương lại cho rằng hẳn là Thôi Hành Chu nghe thấy động tĩnh nên có phòng bị trước.
Nhất thời lòng Tuy Vương tràn đầy lửa giận.
Thôi Hành Chu, nếu ngươi thuận lợi vào kinh, vậy thì kế tiếp, bổn vương phải chơi đùa với ngươi cho ra trò, xem coi tên mãng phu trên chiến trường như người có thể múa may gì trên triều ở kinh thành?
Bởi vì giữa đường gặp trở ngại nên Hoài Dương vương vào kinh chậm trễ, trì hoãn thời gian bàn giao, ban đầu vì Thái uý bệnh nặng, vẫn còn tĩnh dưỡng ở quê, mấy chuyện bàn giao này do quan lại phía dưới làm.
Lúc đến Binh tư đối chiếu sổ sách binh mã, toàn bộ quan lại Binh tư cố tình đều bận đến không có thời gian chú ý xung quanh. Quan phụ trách bàn giao thỉnh tội với Hoài Dương vương, nói nếu không tính toán đống sổ sách này trước sẽ làm chậm trễ quân lương dự toán năm sau, ngàn vạn binh lính bị cắt lương và thức ăn, thật sự quá tội, thỉnh Thái uý tùy tiện, đợi bọn họ làm xong việc rồi sẽ bàn giao.
Vì thế Thái úy tân nhiệm Hoài Dương vương đến Binh tư nhậm chức mà không có người dâng trà, vô cùng vắng lạnh.
Vốn bàn đầu mọi việc lớn nhỏ trong Binh tư đều báo cáo cho Mã thượng thư định đoạt. Thôi Hành Chu ở Binh tư một ngày, nhàn nhã uống trà xanh hết một buổi sáng.
Nếu là Thôi Hành Chu thời trẻ, sợ là không chấp nhận được việc này, nổi giận lôi đình, ra oai phủ đầu với mọi người trên dưới Binh tư.
Có điều bây giờ hắn vô tri vô giác bị lão bà mình thay đổi suy nghĩ, nhớ lại lúc rời phủ, Miên Đường nhỏ nhẹ dặn dò hắn: “Vương gia, giờ chúng ta đã tới kinh thành, ở đây nhiều miếu nhiều thần. Dù chàng không sợ nhưng cũng không được nóng vội quá, mọi chuyện từ từ giải quyết, đợi hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi làm cũng không muộn, trước đó, đừng ngại lĩnh mấy tháng quân lương, đôi khi không làm chính là làm, làm ngược lại thành sai.”
Chẳng lẽ khi Miên Đường làm Vương phi trong phủ Hoài Dương vương cũng hành sự như vậy à? Đẩy hết mọi việc lên đầu tỷ tỷ Thôi Phù ư?
Lúc Thôi Hành Chu nghe nàng nói lời này, hắn còn cười Miên Đường rằng nàng bảo hắn mang chuyện trong nội trạch đến Binh tư.
Thôi Hành Chu ngồi trong thư phòng Thái úy ở Binh tư nhìn mặt bàn lạnh lẽo, chậm rãi rót cho mình một chung trà, cảm thấy lời của Miên Đường không phải không có lý. Đã có người cố tình bỏ mặc cho hắn cảm giác không có quyền thế gì, thế hắn cũng không vội, lãnh chút quân lương rồi nói sau.
Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu đứng dậy, mắt sụp xuống, nhàm chán đến buồn ngủ, hắn nói với Mạc Như: “Hôm nay nắng đẹp, đi lấy ghế dài lại đây, chúng ta ra ngoài phơi nắng.”
Mạc Như nghe vậy “A” một tiếng, nửa ngày sau mới phản ứng lại, mang ghế dài đi theo Vương gia đi phơi nắng.
Hôm ấy, Thôi Hành Chu về rất sớm.
Miên Đường đang kiểm tra hành lý được chuyển đến ở trong phủ. Bởi vì thuyền bị đắm, rất nhiều kiện đồ lớn không được chuyển đến, cần mua bổ sung. Trong phủ cũng có chút lộn xộn, cần từ từ sắp xếp ngay ngắn.
Nàng không ngờ ngày đầu tiên Vương gia nhậm chức lại về sớm đến vậy, vội vàng đứng dậy tháo mũ quan xuống cho hắn, nói: “Chắc Vương gia đói bụng rồi, dưới bếp vẫn chưa nhóm lửa nấu cơm… Để ta đi gọi bọn họ…”
Thôi Hành Chu cười nói: “Nàng đừng gấp, ta chưa đói…”
Nói xong, hắn xoay người đi thư phòng. Miên Đường thấy hắn không được vui lập tức hỏi Mạc Như hôm nay Vương gia bàn giao có thuận lợi không.
Mạc Như ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cũng không có gì không thuận lợi, hôm nay Vương gia không có xử lý công vụ gì cả, ngồi ở trong phòng ở phủ nha cắn hạt dưa cả buổi trưa…”
Miên Đường nghe mà sửng sốt, nhìn chằm chằm Mạc Như nói: “Ngươi nói cái gì?”
Mạc Như nói rõ ràng hơn: “Giống như ngài may giày ở phố Bắc lúc trước, Vương gia ngồi trước cổng phủ nha phơi nắng, nói đông nói tây, hàn huyên với mấy phu xe gác cổng cả một buổi trưa…”
Miên Đường hơi há miệng, rồi chậm rãi khép lại, xoay người nói với Bích Thảo: “Ăn hạt dưa cũng không đói lắm, ngươi dặn phòng bếp mau nấu cơm đi.”
Thật ra Mạc Như không nói, trong lòng Miên Đường cũng có thể đoán được, quan viên ở nơi khác đến kinh thành giống Thôi Hành Chu, khó tránh khỏi bị xa lánh làm khó.
Ở đất phong vương Chân Châu của hắn, hắn nói một không hai. Nhưng đến kinh thành, có nhiều quan viên có địa vị hơn hắn nhiều.
Đối với đồng liêu, cho dù hắn có nắm nhiều binh mã trong tay thì liệu dùng đao kiếm uy hiếp họ hết lần này đến lần khác sẽ khiến họ phục sao? Vậy nên, có thể nói là uy thế lúc trước của Hoài Dương vương chẳng còn sót lại chút gì trên quan trường ở kinh thành.
Hắn muốn thể hiện uy quyền ở Binh tư nhưng giờ tay chân bị ràng buộc, từ từ thích ứng khí hậu ở đây.
Nếu không quen với không khí nơi đây thì tất nhiên phải chịu chút khổ.
Nghĩ vậy, Miên Đường đích thân mang cơm canh qua, trước khi vào thư phòng, nàng gõ cửa.
Thôi Hành Chu nhìn lướt qua song cửa sổ thấy nàng tới, mở miệng nói: “Tiến vào đi, giờ nàng còn biết phép tắc gõ cửa trước cơ đấy.”
Miên Đường nâng gót sen nhẹ nhàng đi tới bên cạnh án thư, thấy Thôi Hành Chu đang luyện chữ, bút lực mạnh mẽ như Cầu Long*, viết vô cùng sắc sảo, khiến người ta phải thán phục tán dương.
*Rồng có sừng.
Có điều… Hắn đang viết cái quái gì vậy?
Nhìn thế nào cũng giống như là mấy chuyện bát quái thị phi chẳng liên quan gì?