Mục lục
Kiều Tàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chốc sau, cậu nhóc béo đã gặm ướt nhẹp cổ tay của mẫu thân.

Miên Đường biết là cục thịt nhỏ này đói bụng muốn bú sữa, bất chấp thẩm vấn Thôi Hành Chu, vội vàng bế con trai về phòng.

Sau khi cho con trai bú xong, nàng không khỏi nhớ lại cảnh gặp tiểu thư Thạch gia ở bãi săn phía Đông ngày trước.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vị tiểu thư đó đúng là rất xinh đẹp, lúc ấy ánh mắt nhìn Thôi Hành Chu có gì đó không đúng. Khi đó nàng nghĩ là mình suy nghĩ nhiều, giờ xem ra móng heo nhà mình hầm đến chín rục thơm nức mũi, làm gì đám chó khác không thèm nhỏ dãi cho được?

Thôi Hành Chu đi vào theo, thấy dáng vẻ tức giận của Miên Đường, bật cười nói: “Sao vẫn còn giận vậy? Thạch Nghĩa Khoan mang tiền đồ ra uy hiếp ta, đúng là xem tất cả nam tử trên đời này đều là con rể Tử Du của ông ta, nàng cảm thấy ta là người để cho người khác uy hiếp ư?”

Miên Đường dựa đầu vào lòng ngực Thôi Hành Chu, rầu rĩ mà nói: “Người khác thương nhớ chàng, ta không vui.”

Thôi Hành Chu cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng vừa hung dữ lại vừa đáng yêu, lòng mềm nhũn ra, ôm lấy một lớn một nhỏ nói: “Tất cả của bổn vương đều là của nàng, ngày ngày bị nàng ngủ, nào còn có sức mà trêu chọc nữ tử khác?”

Miên Đường bị hắn chọc cười, nói: “Chàng nói giống như ta là quỷ háo sắc vậy, ngày nào cũng phải lăn lộn với chàng, há chẳng phải để mặt mũi chàng trông thiếu ngủ ư?”

Thôi Hành Chu ôm chặt lấy nàng nói: “Đáng tiếc ta phải lĩnh quân xuất phát ngay, phải xuất phát trước nàng một bước, nhân lúc chưa đi nương tử nàng có muốn ngủ nhiều chút không…”

Vừa mới dứt lời, còn chưa kịp vuốt ve, tiểu Dập Nhi ở trong lòng Miên Đường ăn uống no đủ bắt đầu ra oai, dẩu mông nhỏ, bắn nước tiểu nóng hầm hập vào người cha mình.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thôi Hành Chu nhìn trường bào bị ướt của mình, sau lại nhìn con trai thoải mái ngáp một cái rồi rúc vào lòng Miên Đường ngủ, nhất thời trừng mắt muốn ra oai nhưng không biết đi tìm ai.

Miên Đường mỉm cười đưa tiểu Dập Nhi cho hắn: “Ta thấy chàng nhân lúc chưa đi, thay tã cho con trai chàng mới là tốt nhất!”

Thôi Hành Chu ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người tiểu Dập Nhi, cảm thấy không thể tha cho một lớn một nhỏ trước mặt. Đáng tiếc sắp phải xuất phát, không thể trễ nải được nữa.

Thời gian âu yếm không còn nhiều, khi đại đội của Thôi Hành Chu tập kết xong, Thôi Hành Chu, Lý Quang Tài và các thuộc hạ khác bắt đầu xuất phát đến Bắc Hải.

Bởi vì không cử hành nghi thức xuất chinh nên cũng không có nhiều dân chúng đến tiễn đưa.

Chỉ có các đồng liêu quen biết trong triều ở dọc theo đường lớn tặng rượu mà thôi.

Tất nhiên quân quyến như Miên Đường không ít. Một đám người xách bao lớn bao nhỏ, dặn dò ăn mặc hằng ngày.

Có điều Miên Đường thì khác với những gia quyến lưu luyến không rời đó, nàng không quá buồn lo, dẫu sao thì chốc nữa là nàng cũng xuất phát theo sát.

Lo là ảnh hưởng đến sĩ khí, Miên Đường có đưa theo nhóc con luôn miệng ê a khóc nên không thể xuất phát cùng đội quân. Nàng định giống như lần đi Tây Bắc năm ấy, đi cách xa phía sau đội quân một khoảng ngắn là ổn.

Xuất phát cách một ngày là vừa đẹp, vậy nên lúc đưa tiễn trượng phu nàng cũng không quá đau lòng.

Chẳng qua trên đường quay về, Liễu Miên Đường nhìn thấy xe ngựa treo thẻ bài của Thạch phủ dừng ở bên đình nghỉ chân bên hông đường lớn.

Còn vị Thạch Tú Kim tiểu thư thì vành mắt đỏ hoe, bước xuống đình, thật không biết vị thân thích nào trong phủ nàng ta ra chiến trường Bắc Hải.

Trước đây Miên Đường không biết tâm tư của Thạch tiểu thư, thế nhưng giờ nàng đã biết Thạch Nghĩa Khoan vừa đe dọa vừa dụ dỗ phu quân mình cưới cô con gái nhỏ này của ông ta. Bây giờ xem ra vị Thạch tiểu thư này là cố ý tới, ở bên đình mắt đẫm lệ trông mong, dáng vẻ nhi nữ tình trường, lay động đến trái tim người ta.

Nàng lười khách sáo, lạnh lùng liếc Thạch Tú Kim một cái, buông rèm chuẩn bị hồi phủ.

Đúng là hôm nay Thạch Tú Kim tới xem Hoài Dương vương.

Khi phụ thân biết nàng ta chung tình với Hoài Dương vương, mặc dù không nhẹ không nặng khiển trách nàng ta không biết giới hạn nhưng xoay người lập tức chủ động tìm Hoài Dương vương bày tỏ ý muốn liên hôn.

Thạch Nghĩa Khoan là người giỏi đầu cơ, hóa ra ý của ông ta là muốn đưa đích nữ này vào trong cung, lại dệt hoa trên gấm, hai tỷ muội cùng hầu hạ một chồng, củng cố vị thế của Thạch gia.

Dù sao thì thứ nữ lúc trước ông ta gả qua dung mạo bình thường, nếu trong lòng hoàng đế ghét bỏ cũng không sao.

Không thể không gả thêm một đích nữ qua, bày tỏ lòng áy náy của nhạc phụ.

Thế nhưng thứ nữ làm hoàng hậu đó lại mời mẫu thân của Thạch Tú Kim, cũng chính là mẹ kế nàng ta vào trong cung, mặt mày ôn hòa trò chuyện về chuyện nhà, khi đi ngang qua lãnh cung, còn nghe thấy tiếng khóc lóc của Vân phi ở trong lãnh cung.

Thứ nữ này của ông ta nói chuyện ra câu nào câu nấy đều vô cùng khéo léo, nhưng không biết tại sao, đích mẫu bị nàng ta dọa cho sợ tới mức quay về Thạch phủ bị bệnh nặng một trận, nói rõ nếu đưa tiểu nữ nhi vào trong cung thì bà ta sẽ liều mạng với ông ta. Nhất thời náo loạn cho nhà cửa không yên, ông ta phải nạp hai tân thiếp liền mới xem như là diệt được khí thế của phu nhân.

Ầm ĩ một trận, ông ta cũng coi như là hiểu ý tứ của thứ nữ trong cung kia ―― vạn tuế không được khỏe, không được gần nữ sắc nhiều. Dù ông ta có đưa muội muội ruột của nàng ta vào trong cung, nàng ta cũng có bản lĩnh khiến cho muội muội đương tuổi xuân cô độc trong lãnh cung, nửa điên nửa ngốc như Vân phi.

Lúc trước khi lật đổ thế lực Tuy vương, Thạch hoàng hậu ngầm mưu đồ sau lưng Lưu Dục, lòng dạ thâm sâu khiến người ta không thể không kiêng kị.

Thạch Nghĩa Khoan biết rõ cô con gái này lợi hại, nhất thời tâm tư Nga Hoàng Nữ Anh* tan tành, nghĩ phải giăng lưới to, làm nhạc phụ của vài vị anh hào. Tất nhiên là phải xếp Hoài Dương vương vào phe.

*Vua Nghiêu có hai người con gái, người con lớn tên Nga Hoàng, người con nhỏ tên Nữ Anh. Nghe lời tiến cử của Tứ Nhạc ở trong triều về Ngu Thuấn,Vua Nghiêu gả hai con gái của mình cho Thuấn.

Hơn nữa con gái nhỏ thật lòng quý mến hắn, nói đến hôn sự cũng là xuôi gió xuôi nước.

Thạch Nghĩa Khoan căn bản chẳng để tâm đến chính thất vương phủ là Liễu Miên Đường. Mặc dù con gái không so được với sắc đẹp của Liễu thị.

Dẫu sao thì cũng đã cưới về lại sinh con rồi, có nam tử nào mà không có mới nới cũ. Huống chi, so với xuất thân không ra gì của Liễu Miên Đường thì đích nữ nhà ông ta xuất thân trong sạch, lại có thể trợ lực cho Hoài Dương vương.

Nhưng không ngờ Hoài Dương vương thế mà mặt mày u ám, không đợi ông ta nói hết đã đuổi ông ta ra ngoài không chút lưu tình.

Nhất thời mặt mũi Thạch Nghĩa Khoan mất hết, về đến nhà lập tức nổi trận lôi đình một trận, bảo Thạch Tú Kim dẹp cái suy nghĩ này đi.

Vốn Thạch tiểu thư hừng hực hy vọng, nào ngờ thoáng cái vỡ tan tành, tâm tư của cô nương trong một chốc không chấp nhận được.

Hôm nay nàng ta nghe nói nay là ngày binh mã Hoài Dương vương xuất phát, trốn phụ thân, chỉ mang theo thị nữ tùy tùng đi ra đường lớn ngoài thành.

Mới vừa rồi ở bên cạnh đình, nàng ta nhìn thấy Hoài Dương vương người mặc giáo sáng bóng đầu đội kim khôi, hiên ngang khí phách cưỡi trên lưng ngựa, dáng vẻ còn mê người hơn khi mặc khoan bào đeo đai ngọc thường ngày.

Nam tử oai hùng như vậy thế mà không thể trở thành phu quân của nàng ta, làm sao mà không bực tức cho được?

Còn bây giờ, khi nàng ta nhìn thấy Hoài Dương vương phi, đầu nảy lên suy nghĩ tại nữ tử này mà mình mới không thể cùng Hành Chu làm chim liền cành.

Nữ tử này, phàm là nữ tử hiền đức giống trong các vở kịch thì đều sẽ chủ động thể hiện hiền đức, tự nguyện hạ làm thiếp, giúp đỡ tiền đồ cho phu quân, chẳng phải là không đến mức để hắn phải chiến đấu ở Bắc Hải xa xôi hoang vu ư?

Bình thường mọi người đều như vậy, đều nghĩ ở góc độ có lợi cho mình, Thạch Tú Kim nghĩ như thế, cảm thấy quá đúng lý hợp tình, cho rằng Liễu Miên Đường không hiền đức chút nào!

Đưa tiễn gia quyến đi tới đi lui đều ở trên một con đường lớn. Đi trên đường lớn không có vấn đề gì cả, chỉ là xe ngựa trước xe ngựa sau nối đuôi nhau.

Khi đi đến con sông bảo vệ thành cách cổng thành không xa, do trên cầu có lắp một thanh chắn ngang để cho xe ngựa đi chậm lại, tránh cho cầu bị lắc lư. Vậy nên phần lớn gia quyến đều xuống ngựa rồi đi bộ qua cầu. 

Miên Đường cũng xuống ngựa, để thị nữ đỡ qua cầu giống với các nữ quyến phủ khác.

Do đa phần đều là quân quyến, có quen biết nhau nên vừa đi vừa nói chuyện rất nhộn nhịp.

Trong đó có rất nhiều nữ tử quân quyến khi ở Tây Bắc ở cùng một trấn với Miên Đường, toàn bốc thuốc ở hiệu thuốc của nàng.

Chỉ là khi đó chức quan của trượng phu bọn họ không cao lắm, càng không biết Liễu Miên Đường là phòng trong của Hoài Dương vương. Còn bây giờ, đa phần trượng phu bọn họ đều đã thăng chức, thậm chí có vài người là tướng quân, còn bà chủ hiệu thuốc thì càng không phải nói, giờ đã là Hoài Dương vương phi.

Cho tới bây giờ các quân quyến đều không cho rằng Liễu Miên Đường là ngoại thất của vương gia.

Năm đó Liễu nương tử ở trấn nhỏ Tây Bắc giỏi giang đến cỡ nào mọi người rõ như ban ngày, vương gia không chọn những nữ tử nhà hầu môn mà chọn nữ nhân cùng mình đồng sinh cộng tử, đó mới là điều khiến người ta khâm phục nhất!

Chỉ có những người từng trải qua cảnh đồng cam cộng khổ cùng nam nhân, khổ tận cam lai mới thấu hiểu sâu sắc được.

Mặc dù Liễu Miên Đường là vương phi nhưng rất thân thiết với nhóm quân quyến, xưng hô tẩu tử đệ muội, giống như lệ cũ ở Tây Bắc. Tuy đa số các nàng xuất thân thôn quê nhưng trượng phu bọn họ đều là huynh đệ cùng sinh ra tử trên chiến trường với Hoài Dương vương.

Liễu Miên Đường đối xử với bọn họ thân thiết giống như chị em dâu nhà mình khiến cho nhóm nữ quyến vừa rồi lòng đầy thương cảm đưa tiễn trượng phu giờ ấm áp hẳn, cảm thấy phu thê vương gia thật là bình dị gần gũi.

Thạch Tú Kim cũng xuống xe ngựa chuẩn bị qua cầu. Thấy đám nữ tử phía trước nói chuyện lớn tiếng, lại còn nói giọng địa phương quê mùa, bụng đầy xem thường.

Lại thấy Liễu Miên Đường thân thiết với bọn họ, trong lòng càng thêm khinh bỉ ―― đường đường là thế tập vương phi mà cách nói chuyện  giống y mấy phụ nhân nhà quê, thật không hiểu Hoài Dương vương nhìn trúng nàng điểm nào.

Đám tiểu nha hoàn dưới trướng Thạch Tú Kim hiểu được tâm tư uất ức của tiểu thư. Nhìn đám người lộn xộn trước mắt, trong lòng cũng nổi giận.

Một tiểu nha hoàn trong đó rất biết cáo mượn oai hùm, xéo xắt nói: “Một đám người nhìn thấy nữ quyến Thạch gia đi cũng không biết tránh, chẳng lẽ không biết tiểu thư nhà chúng ta là muội muội của Thạch hoàng hậu sao?”

Nếu bàn về việc trút giận thay chủ tử thì Bích Thảo của phủ Hoài Dương vương cũng là nhân tài kiệt xuất.

Nghe nha hoàn Thạch gia ở phía sau ngang ngược như thế, Bích Thảo lập tức cao giọng trả lời: “Hôm nay đại quân Chân Châu xuất phát đi Bắc Hải, người đến tiễn đưa đều là quân quyến các phủ, chúng ta làm sao biết thiên kim Thạch gia cũng đến tiễn đưa, tất nhiên không biết để tránh. Có điều xin hỏi một câu, người tiểu thư các ngươi tiễn đưa là vị biểu ca biểu đệ nào của Thạch phủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK