Mục lục
Kiều Tàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ nhị gia bị sự xinh đẹp sáng chói của Miên Đường làm ngây người, không khỏi cau mày lại, lên giọng nói: “Thôi phu nhân, sao Thôi chưởng quầy không đích thân đến, chẳng lẽ là trách thương hội đưa thiếp mời trễ quá, cảm thấy không hài lòng ư?”


 


Khi còn bé Miên Đường được mẫu thân đưa về nhà mẹ đẻ. Nàng đã từng chính mắt nhìn thấy ông ngoại và cữu cữu* đi thăm bến tàu ―― đội ngũ hai bên ai ai cũng cao lớn hung dữ, cãi nhau kịch liệt, trong lời nói ẩn chứa đao kiếm, bên hông còn đeo đao. Tình cảnh đó không làm nàng sợ mà ngược lại nàng còn cảm thấy rất thú vị!


 


*Cữu cữu: Cậu.


 


Vốn nàng tưởng mình không có duyên với phong vân giang hồ, không ngờ mấy con gà ốm yếu buôn đồ sứ tụm lại một chỗ mà kiểu cách làm cao, dẫm đạp lên người thấp hơn.


 


Nghe ra thì ý tứ của Hạ hội trưởng này là đang xem thường nữ tử như nàng thay phu quân nhà mình gia nhập thương hội!


 


Nhìn thấy ánh mắt xem thường của Hạ hội trưởng, Liễu Miên Đường giảm bớt lễ phép lễ nghĩa, hất cằm nhìn quanh đọc điều luật thương hội treo vách phòng bằng đôi mắt to của mình.


 


Sau đó có lẽ là sợ mình đọc không kỹ, vì thế nàng chậm rãi bước qua lần lượt từng cái nhìn thật kỹ.


 


Hạ nhị gia nói chuyện nhưng không thấy Thôi phu nhân trả lời, chỉ là một phụ nhân thế mà thản nhiên đi dạo trong sảnh không coi ai ra gì…


 


Nhất thời gã không vui, trầm mặt xuống, bên cạnh lập tức có chưởng quỹ nịnh nọt mở miệng nói thay hắn: “Thôi phu nhân, Hạ hội trưởng hỏi chuyện sao phu nhân không đáp? Chẳng lẽ tai bị điếc?”


 


Lúc này Liễu Miên Đường mới chậm rãi xoay người lại nói: “Nghe Hạ hội trưởng nói, mới biết hóa ra tiểu phụ nhân ta tới đây là Thôi gia thất lễ ý của chư vị thương hội. Ta mới đọc lướt qua điều lệ của thương hội xem xem có điều khoản nữ tử không được vào không, tránh phạm vào kiêng kị của thương hội.”


 

Mặc dù Liễu Miên Đường ở giữa một đám nam tử mặc quần là áo lụa nhưng giọng điệu rõ ràng, cộng thêm dáng người thẳng tắp, cách ăn nói tự nhiên hào phóng, không hề có dáng vẻ khiếp đảm của phụ nhân bình thường chưa trải đời.


 


Khi nói chuyện nàng hơi nhướng mày, mặc dù ngữ điệu bình thản nhưng mười phần có ý nhạo báng, làm chưởng quầy hầm hừ chất vấn nhất thời cứng họng, không nói nên lời.


 


Tuy trước đây Hạ nhị gia không đánh giá cao cửa tiệm của người ở thôn quê đến như Thôi gia nhưng lúc này không thế không đánh giá lại vị Thôi phu nhân này.


 


Nhưng các thương nhân đang ngồi ở đây, ở nhà đều được thê thiếp nịnh nọt, làm gì chịu được lời lẽ như thế của một nữ tử nhà quê?


 


Lập tức có người tiên phong nói đỡ giúp Hạ nhị gia, quái gỡ châm chọc: “Mặc dù thương hội không có quy định cấm nữ tử vào nhưng ở đây toàn là lão gia các nhà, ngươi chỉ là một nữ tử, e là có nhiều bất tiện nhỉ?”


 


Miên Đường đi một vòng, mắt cá chân có hơi đau nên chọn một chiếc ghế bành ngồi xuống nói chuyện: “Đây chẳng phải ngày đầu tiên Ngọc Thiêu sứ phường bọn ta buôn bán ở trên phố Linh Tuyền này, ai chẳng biết phu quân nhà ta cầu học bên ngoài, việc vặt trong nhà đều do phụ đạo như ta đảm đương. Vốn tưởng rằng đích thân nô gia ta đến mới là phải lễ phải phép, nếu sớm biết chư vị có tật xấu không tiện nói chuyện với nữ tử thì ta đã sai tiểu nhị quét sân đổ nước cơm ở cửa tiệm đến bái yết chư vị!”


 


Lúc nói những lời này, khóe miệng của Miên Đường hơi nhếch lên, nhìn thương nhân mập kia đang làm ầm lên giống như cục phân lừa bên đường.


 


Mánh khóe ra oai phủ đầu đều do mấy cữu cữu trong nhà truyền lại, dù hôm nay Liễu Miên Đường nàng có bị thương tay chân đi nữa nhưng vẫn còn cái lưỡi đó. Nếu còn không biết phải trái, nàng sẽ mắng cho bọn họ không tìm được cửa về nhà luôn!


 


Thương nhân mập kia bị Thôi nương tử sỉ nhục đến mặt đỏ hết cả lên, lúc vỗ bàn định tiếp tục gây khó dễ thì bên cửa hông vang lên giọng nói lớn: “Nghe Thôi phu nhân nói kìa, cửa tiệm trong địa phận Giang Nam chúng ta từ trước đến nay nữ tử hay nam nhân đều có năng lực như nhau, sao có ý xem thường Thôi phu nhân được?”


 


Miên Đường nâng mắt lên thì nhìn thấy một nữ tử đầu cài trâm ngọc bích quý giá dẫn theo hai nha hoàn, mỉm cười cởi mở bước vào.


 


Miên Đường nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, ngồi vững trên ghế không đáp lời. Còn đại ma ma của vương phủ là Lý ma ma thì đen mặt lại, nhìn vạn vật sinh linh và tất cả mọi thứ trong sảnh như nhìn rác rưởi.


 


Từ chủ đến hầu đều mang dáng vẻ cao cao tại thượng, thật là khiến mấy lão gia ngồi ở đây thầm nghiến răng ken két.


 


Có điều vị cô nương vừa vào kia thì khẽ mỉm cười chủ động chào hỏi Thôi nương tử.


 


Theo nguyên tắc duỗi tay không đánh mặt cười, Miên Đường cũng bắt đầu khách sáo, sau vài câu đối đáp với nàng ta, lúc này mới biết nàng ta là nữ nhi thứ ba của Hạ nhị gia, tên là Hạ Trân.


 


Vị Hạ Trân này mới mười tám xuân xanh, xấp xỉ tuổi Liễu Miên Đường, không biết sao, mãi vẫn chưa thể xuất giá. Nhưng rất khôn khéo được việc, không thua gì huynh đệ, là người giúp đỡ Hạ nhị gia. Hơn phân nửa sổ sách của cửa tiệm cũ của Hạ gia đều phải qua tay nàng ta.


 


Hạ cô nương này rất lanh lẹ, nhìn cũng khá hiền lành, sau khi đánh giá Miên Đường từ trên xuống dưới, không câu nệ kéo tay nàng bắt chuyện, vài ba câu đã làm không khí trong thính đường ôn hòa đi.


 


Đến nỗi chẳng ai nhắc lại chuyện mới vừa thất lễ, tiện hay không tiện.


 


Dù sao thì hỏi thăm chút là biết hết về Thôi gia, nam nhân gia chủ nhà đó chỉ là gối thêu hoa, chỉ biết đánh cờ chơi chim, toàn dựa vào nữ nhân gồng gánh cửa tiệm!


 


Bởi vì hôm nay các chưởng quầy tập trung lại một chỗ để thảo luận về việc đảm nhận các đồ sứ ngự cống theo yêu cầu của hoàng thất và các hào môn quý phủ, cho nên các chưởng quầy thật sự có rất nhiều chính sự phải làm.


 


Liễu Miên Đường theo nguyên tắc ít nói nghe nhiều, chỉ ở một bên lẳng lặng lắng nghe, lúc này mới biết lý do chưởng quỹ các cửa tiệm nịnh nọt Hạ nhị gia.


 


Thì ra Hạ gia bao trọn ngự cống hoàng thất nên không làm được nhiều đơn hàng đồ sứ của các quý phủ kinh thành. Không ăn được thịt Hạ gia, các nhà cũng phải đến chia một ít canh, cho nên thương hội trấn Linh Tuyền trông có vẻ hòa thuận vui vẻ.


 


Có điều các lão thương gia ở trấn Linh Tuyền đều có canh uống, còn những người từ ngoài đến giống như Ngọc Thiêu sứ phường chỉ có thể ngửi mùi canh thịt thơm lừng. Căn bản không ai quan tâm.


 


Không biết tại sao thương hội này phải phát thiếp mời mời nàng tới, chẳng lẽ tới xem bọn họ ăn canh? Đây không phải là ép người ta đau mắt sao?


 


Chẳng qua Miên Đường cũng không phải đến đây xin đồ tốt cho nên không thèm.


 


Nàng ngồi yên trong góc, nhìn một đám các lão gia vắt hết óc vây quanh cha con Hạ gia nịnh hót, muốn kiếm được nhiều đơn hàng hơn, nàng cảm thấy cảnh này còn hay ho hơn xem xiếc khỉ ở Thanh Châu nữa.


 


Nàng xem vui vẻ, thuận tiện chọn mấy đĩa trái cây nhìn thuận mắt, uống trà, sau đó bảo Lý ma ma mang giấy bút tới.


 


Nàng vừa ăn trái cây vừa cầm bút vẽ vời lên giấy.


 


Hạ Trân vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên này của Thôi nương tử, thấy nàng viết gì đó lập tức mượn cớ thư giãn tay chân, đi đến trước bàn nàng.


 


Miên Đường cũng không kiêng dè, để mặc Hạ tam tiểu thư xem. Dù sao thì nàng vẽ chẳng khác gì bùa quỷ, Hạ tam tiểu thư nhìn nửa ngày vẫn không nhìn ra gì.


 


Đợi đến khi “Canh thịt” của thương hội chia đều, các chưởng quỹ rất hài lòng, chỉ có một mình Ngọc Thiêu sứ phường bị Hạ gia cố tình phớt lờ, đến cả miếng lót thêm màu sắc cho chén trà cũng không có.


 


Có một vài chưởng quầy cảm thấy nữ tử này không biết điều, đắc tội với Hạ nhị gia giờ đã bị báo ứng, tay vuốt chòm râu liếc nhìn Thôi nương tử cười gian trá.


 


Thôi nương tử ở bên này phủi vụn bánh ngọt trên người rồi cáo từ với các vị chưởng quầy, đi về nhà ăn cơm không buồn ngoảnh đầu lại.


 


Đợi sau khi Miên Đường đi, Hạ Trân và phụ thân cũng ra khỏi thương hội.


 


Khi lên xe ngựa, Hạ nhị gia nghĩ đến lời mỉa mai của Thôi nương tử vừa rồi, trong lòng vẫn còn tức giận, bất mãn nói với nữ nhi: “Tại sao vừa rồi con ôn hòa với nữ tử nhà quê kia thế? Nên để cho nàng ta biết tay, để nàng ta biết trấn Linh Tuyền không có chỗ cho người ở nơi khác đến như nàng… Vẽ được mấy cái tượng, có chút tên tuổi mà không để Hạ gia chúng ta vào mắt…”


 


Hạ Trân thì nghiêm túc hỏi lại: “Phụ thân có từng để ý Thôi nương tử thoa phấn nước gì không?”


 


Hạ nhị gia sửng sốt, nói: “Ta không biết mấy thứ phấn nước của nữ tử, không để ý?”


 


Hạ Trân trịnh trọng nói: “Mùi hương đặc biệt đó chính là hương phấn đặc biệt của Hàm Hương Trai ở Giang Nam, màu sắc đẹp mắt, mùi hương cực kỳ thơm, vô cùng được yêu thích. Bởi vì số lượng không nhiều, mỗi năm đều bị các phu nhân vương phủ, Hầu gia tranh mua hết, người như thương nhân không với tới vật hiếm này. Loại Thôi nương tử dùng chính là loại này, sợ rằng môn đạo nàng không rõ ràng, không biết bối cảnh có chỗ dựa thế nào. Phụ thân không biết rõ tình hình, không cần phải nói lời đắc tội nàng.”


 


Thấy phụ thân vẫn xem thường như cũ, Hạ Trân còn nói thêm: “Ngoài điều này ra, phụ thân có biết Thôi nương tử còn có quan hệ với một cọc kỳ án ở trấn Linh Tuyền không?”


 


Điều này khiến cho Hạ nhị gia tò mò, hỏi: “Có liên quan đến vụ án gì?”


 


Hạ Trân vén rèm xe lên, thò đầu ra nhìn bên ngoài, thấy không có người liên quan mới nói: “Phụ thân, phụ thân có biết đã hơn tháng nay chất nhi* lêu lỏng của quan trấn thủ đi đâu mất. Nương tử của gã khóc đến sắp chết ngất, phụ thân gã đến thủ bị** xin giúp đỡ. Phụ thân đoán xem thế nào? Sau khi thủ bị điều tra nghe ngóng một hồi thì mắng chửi ông ta một trận đuổi ra khỏi phủ thủ bị. Sau đó mới biết được là chất nhi của quan trấn thủ bị sung quân đi ba ngàn dặm, do quân doanh trực tiếp áp giải đi. Mà không lâu trước đó có người từng nhìn thấy chất nhi của quan trấn thủ cãi nhau với Thôi nương tử trên đường lớn. Phụ thân ngẫm nghĩ kỹ lại đi, gộp hai chuyện này lại, không điều tra rõ về Thôi nương tử, làm sao dám đắc tội nàng?”


 


*Cháu trai.


 


**Thủ bị là chức võ quan phụ trách giữ 1 tòa thành hay 1 tòa bảo, không có phẩm cấp, không đặt cố định, chỉ là một loại quân chức kiêm nhiệm.


 


Hạ nhị gia không ngờ còn mấy ẩn tình đầu đường cuối ngõ này, nhất thời im lặng, trong lòng thầm kêu một tiếng xấu hổ.


 


Con gái gã luôn hiểu rõ mấy đạo lý đối nhân xử thế này, quan sát cũng tỉ mỉ tinh tế, nếu con gái thấy Thôi nương tử không đơn giản vậy thì chắc chắc Thôi nương tử kia có chỗ hơn người. Gã lập tức dặn dò con gái cẩn thận điều tra lai lịch của Thôi nương tử.


 


Hiện giờ Ngọc Thiêu sứ phường nắm giữ kỹ thuật vẽ và tô màu tốt hơn cửa tiệm lâu đời Hạ gia, nếu thật sự giống như suy đoán của nữ nhi thì lai lịch của Ngọc Thiêu sứ phường không tầm thường, chẳng phải là muốn từ từ làm lớn, vượt phận thay thế Hạ gia bọn họ ngự cống hoàng thất?


 


Cho nên mọi chuyện đều phải cẩn thận mới giữ được bát cơm hoàng thất của Hạ gia, để lại mấy đời vinh hoa phú quý…


 


Nói đến Liễu Miên Đường, nàng cũng không biết vì một hộp phấn mặt phu quân tặng mình mà khiến cho tam tiểu thư Hạ gia sinh lòng nghi ngờ, nghi ngờ nàng có quý nhân chống lưng.


 


Sau khi rời khỏi thương hội, Miên Đường đi dạo đến cầu đá bên bờ sông trấn Linh Tuyền, càng nghĩ trong lòng càng thấy tự tin, bất giác tâm trạng thoải mái, bất tri bất giác ngâm nga đôi câu.


 


Lý ma ma là thuộc lão làng trong vương phủ, hầu hạ gia quyến vương phủ có người nào không nghiêm chỉnh đâu? Tất nhiên không quen tính tình tùy hứng của Liễu nương tử, nhịn không được lên tiếng sửa: “Phu nhân, ở ngoài đường mà tùy hứng như thế… Không tốt lắm…”



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK