Beta: Rebecca Sugar.
Thôi Hành Chu cả ngày ở trong quân doanh cùng quân đội thao luyện, so với đám công tử tiểu thư ở phủ nha thảnh thơi sống qua ngày khẩu vị không giống nhau.
Trừ bàn bánh bao gạch cua, Liêm Bình Lan còn tỉ mỉ chuẩn bị một chén canh tổ yến và một dĩa chà bông sốt mật ong.
Tuy đều là những món điểm tâm tinh xảo, ngon thì ngon nhưng ăn được mấy ngụm thì chỉ cảm thấy nửa vời, còn không bằng Lý mụ mụ làm món bánh bao củ cải lên men ăn nhanh hơn.
Nhưng mà Thôi Hành Chu vẫn là có lễ để lại một món trong mâm, tỏ vẻ đã ăn no, cũng ôn tồn khen ngợi kĩ năng nấu nướng của biểu muội đã tinh tế hơn nhiều.
Liêm Bình Lan nghe xong, hai má ửng đỏ, chỉ nói: "Nếu còn có cơ hội thì lần sau sẽ làm chút món ăn tinh xảo đem qua cho biểu ca."
Nàng ta không nói cho biểu ca chuyện phụ thân bảo, ngược lại nói về cuộc sống hằng ngày của Thái phi, mắt thấy biểu ta tươi cười có chút ý tứ, liền biết điều đứng dậy cáo từ.
Lúc gần đi, nàng ta nhìn thấy ở bên hông của Thôi Hành Chu treo một túi huân hương đựng tiền đã cũ, liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào, mỉm cười nói: "Cái túi tiền đó Bình Lan thêu còn chưa tốt, làm khổ biểu ca lúc nào cũng mang theo bên mình, ngày khác Bình Lan dành thời gian thêu một túi mới cho biểu ca."
Thôi Hành Chu cong khoé miệng, nhàn nhạt nói: "Ta không thích đổi mới, dùng thuận tay nên không cần thay. Cảm ơn biểu muội dụng tâm."
Cái túi tiền này của hắn, trước khi đính hôn, biểu muội phó thác bà mối đưa tới dùng làm đồ đính hôn.
Nói thật thì, thêu thật sự không tệ, theo như bà mối nói là Liêm tiểu thư tự mình thêu, kiểu dáng u lan trong cốc thật sự thích hợp cho nam tử đeo. Vì thế hắn luôn đeo bên người để thể hiện sự cảm động và nhớ nhung dành cho biểu muội.
Giống như lời của Thôi Hành Chu, hắn không thích dùng người mới, chỉ cần dùng thuận tay thì vẫn sẽ dùng.
Túi tiền như vậy, người cũng như vậy. Đối với thê tử tương lai, hắn không có hy vọng quá lớn, lại càng không trông cậy vào tài thêu thùa của tiểu thư khuê các có tác dụng gì. Thê tử của hắn chỉ cần ôn hoà hiền huệ là được, những việc còn lại đều có nha hoàn làm thay.
Cũng chỉ có hắn là thật sự tin tưởng túi tiền là do Liêm Bình Lan tự tay khâu vá kim chỉ... cho đến khi cứu Liễu Miên Đường.
Liễu Miên Đường chỉ dựa vào túi tiền treo bên người Thôi Hành Chu liền cho rằng hắn chính là vị hôn phu của nàng.
Cũng chỉ có Liễu Miên Đường không giống những tiểu thư khuê cát đam mê hư vinh, nghe hắn hàm súc hỏi túi tiền liền thành thật nói rõ, tuy rằng túi tiền là hồi môn của nàng nhưng lại không phải tự tay nàng làm ra, là nha hoàn sửa sang lại của hồi môn mới phát hiện là thiếu một cái túi tiền, thế là lúc ở trạm dịch nàng liền mua một cái từ tú nương.
Nghe đồn tú nương là được quan gia thỉnh đi làm của hồi môn "Đại châm"[1]. Chỉ có cao môn bách hộ ở Đại Yến ngầm hiểu lẫn nhau về loại nghề nghiệp này.
[1] Giống kiểu thuê người làm thay ấy.
Tuy rằng đám tiểu thư khuê các này, ai cũng tự xưng cầm kỳ thư hoạ không gì không làm được nhưng ngẫu nhiên cũng có khuyết điểm.
Những tú nương vì chức đại châm nơi nào cũng có. Các nàng phần lớn là người du tẩu tha hương, thay các tiểu thư không giỏi thêu thùa làm đồ cưới, cũng không mua danh chuộc tiếng, mỗi nhà đều có một cách thêu, giúp cho các khách hàng tiểu thư có được danh tiếng khéo tay.
Trùng hợp, tú nương đại châm có lẽ là của Liêm gia. Nàng ta vì lười nhác muốn bớt việc, cảm thấy một người thì gả đến kinh thành, người kia thì là viên chân châu ở bản địa, nhất định sẽ không gặp nhau.
Vì thế liền lấy giá cao bán cho Liễu Miên Đường. Đến Liêm gia, để chủ nhà chọn lựa, đồ án u lan cỏ xanh được chọn, tú nương dựa theo kiểu dáng hồ lô chỉnh một cái, liền biến thành tín vật định thân của Liêm Bình Lan.
Mà cũng vì trời xui đất khiến làm cho Liễu Miên Đường nhận định nam nhân mang theo túi tiền cũ chính là phu quân Thôi Cửu của nàng.
Lúc trước Thôi Cửu thấy Liễu Miên Đường nhận túi tiền mà Liêm Bình Lan tặng cho hắn là của nàng, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, hỏi kĩ một chút, Liễu Miên Đường liền thành thật trả lời.
Ngược lại làm Thôi Cửu hiểu rõ tâm tư hư vinh của Liêm biểu muội.
Nhưng việc này cũng không đáng kể, thêu thùa, hắn không để tâm. Khuê các tiểu thư theo đuổi danh vọng, cũng chỉ là chuyện thường tình.
Chính vì vậy nên hôm nay nghe Liêm Bình Lan tự nhận, khiến hắn không khỏi nghĩ lại, đến cùng là tài thêu thùa của biểu muội tốt lên hay là lại mời "đại châm" tú nương đến?
Vốn dĩ tâm tư đang phiền loạn, vừa rồi còn bị anh vợ tương lai chỉ điểm một phen, càng thêm mấy phần chán nản.
Tiễn Liêm gia huynh muội xong, Thôi Hành Chu để Chi Bằng chuẩn bị quần áo mặc hằng ngày, đổi xong liền nhẹ nhàng bước đi, ra bên ngoài quân doanh, tới bờ ruộng giảm bớt tâm sự.
Khi hắn cai quản nơi đây, mới tích được nhiều ruộng đất gieo trồng lúa nước. Ruộng lúa mạ trở nên phổ biến.
Không ít đồng ruộng điều chỉnh lượng nước trong ao để nuôi không ít cua gạch giống Liêm Bình Lan.
"Cua tháng sáu" mặc dù tươi ngon nhưng cũng không thể để quá lâu, đợi tới lúc vỏ cua cứng lại thì hương vị cũng thay đổi.
Tiểu tử Chi Bằng thấy chủ tử nhìn nông phu đang vớt cua trong nước đến xuất thần, lập tức ngầm hiểu, chạy tới chỗ nông phu hỏi giá.
Không bao lâu sau hắn liền mua 2 con cua lớn trở về, hưng phấn hỏi:" Vương gia, bữa trưa hôm nay ngài có muốn ăn cua không, để đầu bếp hấp cho ngài?"
Thôi Cửu nghĩ tới đầu bếp ở quân doanh có phong cách nấu cơm thô queo, cảm thấy nhất định sẽ cô phụ hai con cua tươi ngon, thế là nói: "Trở về gọi xe, bữa trưa đi Linh Tuyền trấn ăn..."