Liễu Miên Đường nghe xong lông mày dựng đứng, nói: “Cái rắm, gương đã vỡ nát thì cần gì phải hàn gắn lại? Thị thiếp nhà gã đã đi hết hay Cái thị chết rồi? Nếu hai thứ này vẫn còn, có cần phải quay về cái hố khổ kia không? Tỷ tỷ chớ hồ đồ, dù sao đi nữa cũng không được mềm lòng!”
Dưới sự tức giận, Lục đại đương gia quên sạch sẽ lễ nghi vất vả học quanh năm. Tính khí thổ phỉ của Lục đại đương gia bùng nổ, chỉ thiếu mắng mười tám đời tổ tông của phủ Khánh quốc công.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thôi Phù thấy nàng giận, vội vỗ lưng nàng nói: “Bà cô của ta, đã là lúc nào rồi muội còn gân cổ gào, cẩn thận lọt đứa nhỏ ra bây giờ! Yên tâm, cuộc sống hiện tại của ta thoải mái như vậy, sao có thể quay về chịu đựng cơn giận vô cớ của bọn họ chứ? Có điều muội kìa, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không chọc phải người trơ tráo, để ngoài kia đồn ầm Hành Chu nhà ta hung bạo đánh muội!”
Miên Đường thuận theo giọng điệu này, cười khúc khích: “Hả? Giờ vẫn còn có người nói hắn đối xử tệ với ta sao?”
Thôi Phù trừng mắt liếc Miên Đường, nói: “Lâu rồi muội không lộ mặt, tất nhiên là có người rảnh rỗi bịa đặt thị phi cho vương phủ, thậm chí còn có người ăn no rửng mỡ, chuẩn bị cho Hành Chu từ trước… Bỏ đi, mấy lời bàn tán đó không nói cũng thế.”
Không biết vì sao Thôi Phù nói được một nửa thì vội ngậm miệng lại.
Có điều Liễu Miên Đường là người thông minh, lập tức đoán được ngay, nhìn Thôi Phù đôi mắt hỏi: “Sao nào? Có người chọn vợ kế cho Vương gia sẵn rồi?”
Thôi Phù hối hận mình lỡ lời, vội vàng sửa lời: “Toàn là ý riêng của mấy người cậy quyền cậy thế thôi, Hành Chu chẳng để tâm.”
Liễu Miên Đường khâm phục thật đấy, mặc dù nàng biết nam tử cực phẩm đứng đầu kinh thành chưa thành thân khá là đắt hàng, thế nhưng vợ người ta vẫn còn đó mà đã sắp xếp vợ kế sẵn cho người ta, thật là quá đủ rồi!
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nếu Thôi Phù đã lỡ lời, Miên Đường rảnh rỗi không có việc gì làm, hỏi tiếp đến cùng, tất cả toàn là cô nương.
Mấy ngày trước khi Thôi Phù tham gia yến tiệc, liên tục có người đề cử đệ muội tương lai với nàng ta, nàng ta nhớ kỹ không ít tên họ.
Vốn nàng ta không định nói nhưng không chịu nổi đệ muội cao thủ miệng mồm linh tinh, nói qua nói lại không được mấy câu đã bị Miên Đường cạy được miệng.
Nghe Thôi Phù nói, trong lòng Miên Đường có chút giận dỗi, có điều nghe nói gia thế và tài năng của mấy nữ tử chẳng tệ chút nào!
Cho nên đợi khi Thôi Hành Chu hồi phủ, Miên Đường không nhịn được nói kháy: “Quách gia khắt khe với con dâu, không ai dám gả con gái vào phủ Khánh quốc công bọn họ. Sao cái người mưu hại chính thê như chàng lại có người đang chờ sẵn trước đợi chàng tái giá gả cho chàng, không biết là cô nương nhà ai, nghĩ quẩn sao mà lại muốn nhảy vào hố lửa này?”
Thôi Hành Chu ngồi xếp bằng trên giường lò, vừa ăn cơm vừa liếc nhìn nàng nói: “Danh hoa* nghĩ quẩn rất nhiều, đột nhiên quá không nhớ được ai. Nàng chiếm được cái hố này phải biết quý trọng, nếu nghĩ quẩn rời khỏi vị trí thì sẽ có người thay thế nàng ngay.”
*Chỉ các cô gái xinh đẹp, tài năng, nổi tiếng.
Liễu Miên Đường bĩu môi, biết Thôi Hành Chu đang cố tình chọc giận nàng, vì thế nói: “Vậy chàng chuẩn bị nhiều vào, tránh có sai sót, không ai quan tâm cơm áo ấm lạnh của chàng.”
Thôi Hành Chu đã ngẩng đầu lên nhưng khi nghe Liễu Miên Đường nói đến chuyện sống chết, lập tức đặt mạnh chén đũa xuống: “Nói bậy bạ cái gì đấy! Lát nữa niệm một đoạn kinh Phật, thanh tẩy đen đủi xúi quẩy đi!”
Liễu Miên Đường dựa mặt vào vai hắn: “Chàng nói ta khỏe như bò mẹ mà, sợ cái gì?”
Thôi Hành Chu không nói gì, chỉ choàng tay qua ôm nàng.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ đến chuyện phụ nhân sinh con sẽ như thế nào, thế nhưng gần đây đám ruồi nhặng đáng ghét cứ bay vo ve sáp đến ở phía trước. Tuy tất cả đều bị hắn khiển trách không chút lưu tình nhưng trong thâm tâm vẫn ngầm để bụng.
Vì thế hắn mời không dưới sáu bà đỡ, còn danh y về phụ khoa thì mời mấy người ở lại trong phủ.
Hiện tại hắn không thích nghe mấy từ đại loại như khó sinh, ngoài ý muốn, sai sót gì đó. Vậy nên mỗi lần Miên Đường nhắc đến từ cấm đều bị hắn bắt niệm nửa quyển Bát Nhã Tâm Kinh.
Mặc dù hắn không nói gì nhưng qua cánh tay ôm Miên Đường cực kỳ chặt, nàng có thể cảm nhận được hắn lo lắng đến nhường nào.
Nghe tỷ tỷ Thôi Phù nói nữ nhân sắp sinh hay suy nghĩ linh tinh, có chút lo lắng.
Không ngờ ở phủ nàng thì ngược lại, nam nhân này còn căng thẳng hơn nữ tử sắp sinh là nàng nữa.
Xem hắn im lặng mãi, Miên Đường đành phải duỗi tay nắm lấy bàn tay to của hắn, nói: “Chàng tốt như vậy ta sao có thể nhường chàng cho người khác được, ta phải giữ chặt lấy mỹ nam đệ nhất kinh thành!”
Thôi Hành Chu mặt không không biểu cảm nói: “Còn dám nói chữ ‘chết’ thì niệm thêm mấy tờ kinh Phật!”
Miên Đường suy sụp nói: “Chàng bắt ta niệm thêm ta sẽ cạo tóc đi làm ni cô, Triệu hầu gia đã nói cho ta biết rồi, lúc chàng muốn lợi dụng xong ta sẽ đưa ta đến am ni cô tự sinh tự diệt!”
Thôi Hành Chu thấy nàng lôi chuyện cũ ra, có chút chột dạ, vội đổi đề tài, hòa hoãn sắc mặt, vuốt cái bụng to của nàng nói: “Con phải làm đứa trẻ ngoan, đừng làm mẫu thân con chịu khổ, không thôi xem ta có đánh nát mông con không!”
Đúng lúc này, đột nhiên một chỗ trên bụng lồi lên, nhìn kỹ lại thì đó là hình bàn chân nhỏ.
Thôi Hành Chu không nhịn được dán mặt vào, để đứa nhỏ đá mặt cha nó trước.
Miên Đường nhìn vẻ trẻ con hiếm thấy của Thôi Hành Chu, không kiềm được bật cười khúc khích. Bây giờ nàng rất ngóng mong đứa nhỏ trong bụng ra ngoài sớm chút, để cho nàng ôm một cái, hôn một chút.
Có điều nhắc đến chuyện sinh nở của Miên Đường, Thôi Hành Chu nhắc đến một việc là mẫu thân Sở thái phi cũng muốn tới kinh thành.
Lúc trước Thôi Hành Chu không cho mẫu thân theo là vì hắn mới đến kinh thành, chưa biết lành dữ.
Mà nay Hoài Dương Vương đã đứng vững ở Binh bộ, không còn mơ hồ như khi mới tới.
Nỗi nhớ con trai của Sở thái phi ở Chân Châu tích tụ trong lòng nên Thôi Hành Chu định phái người đi đón mẫu thân vào kinh thành ở.
Miên Đường nghe xong cũng rất vui: “Quá được luôn, tính toán thì khi mẫu thân đến vừa đúng lúc ta sinh, bà cứ nhắc mãi sợ không ôm được cháu, lần này không cần lo lắng rồi.”
Tuy nhiên khi Thôi Phù biết mẫu thân muốn tới kinh thành thì có chút phiền lòng.
Bởi vì sợ Sở thái phi lo lắng, nàng ta vẫn chưa nói chuyện mình hòa ly với Quách Dịch cho bà biết, giờ mẫu thân tới kinh thành, giấy không gói được lửa nữa.
Miên Đường khuyên Thôi Phù: “Nếu đệ đệ tỷ đã dốc hết sức xử lý thì mẫu thân có mắng cũng là mắng hắn, tỷ tỷ đừng lo, làm mẹ đều thương yêu con gái mình mà. Nếu mà nghe về cách hành sự của Quách gia thì sao có thể bênh bọn họ được?”
Thôi Phù nói: “Ta không phải sợ mẫu thân mắng ta, chỉ là giải thích thì quá dài dòng, hơn nữa sợ phủ Khánh quốc công đến chỗ mẫu thân đâm thọc…”
Miên Đường cười nói: “Lúc trước tỷ tỷ là con dâu nhà họ phủ Hoài Dương vương chúng ta không hề sợ nhà họ, nào có chuyện bây giờ vì nhà họ mà lo trước lo sau được?”
Lúc hai người nói chuyện, hạ nhân lại tới bẩm báo nói là người phủ Khánh quốc công muốn đón Cẩm Nhi, không chờ Thôi Phù mở miệng, Miên Đường đã phân phó: “Đi nói với người của phủ Khánh quốc công Cẩm Nhi bị bệnh, sợ ra gió, hôm nay không đón đi được, đợi khi nào phủ Hoài Dương vương chúng ta báo với họ là Cẩm Nhi hết bệnh rồi thì bọn họ đến đón sau.”
Cẩm Nhi ăn được uống được, tất nhiên là không bệnh. Nhưng nếu người phủ Khánh quốc công không tu khẩu đức, cái gì cũng nói với trẻ con, thế thì đừng có tới đón.
Người phủ Khánh quốc công đi đón Cẩm Nhi vác đầu đầy bụi, xám xịt quay về bẩm báo.
Khánh quốc công phu nhân Cái thị nghe xong, tức đến ném chung trà trong tay, nói: “Phủ Hoài Dương vương họ ngang ngược thật, chẳng lẽ đã quên mất đây là cháu đích tôn phủ Khánh quốc công chúng ta gửi nuôi ở nhà bọn họ, nào có đạo lý không cho chúng ta gặp?”
Khánh quốc công ở bên cạnh còn tính là hiểu đạo lý, hừ lạnh một tiếng nói: “Trước đây bọn họ đều cho gặp, tại sao bây giờ không cho, bà không nghĩ lại những chuyện mình làm xem, một hai phải đâm chọc trước mặt đứa cháu nhỏ, thế mà dám bảo nó nói với Thôi Phù đừng tái giá! Bà tưởng người ở phủ Hoài Dương vương đều là đồ ngốc à? Cẩm Nhi nói, chắc chắn bọn họ sẽ đoán ra được là bà xúi giục, sao mà không khó chịu?”
Cái thị nghe xong, không phục nói: “Nói đi nói lại thì tất cả đều tại Hoài Dương vương ham mê nữ sắc, cưới nữ thổ phỉ vào nhà. Nhớ trước đó Thôi Phù gả vào nhà chúng ta vẫn rất ngoan ngoãn, thế nhưng sau khi về nhà mẹ đẻ một chuyến, bị nữ thủ lĩnh thổ phỉ xúi giục, quyết hòa ly với con trai chúng ta! Phủ Hoài Dương vương bọn họ không có lão nhân gia đỉnh môn lập hộ* là Quách gia chúng ta chịu thiệt rồi, vậy mà còn không có chỗ nói rõ lí lẽ.”
*Ý nói có người lớn làm chủ nhà.
Khánh quốc công trừng mắt liếc bà ta nói: “Nếu không phải bà thích bắt lỗi khiến cho Thôi Phù sảy thai thì làm sao nhà họ đề nghị hòa ly? Hơn nữa bà nghĩ kỹ đi, hiện tại Hoài Dương vương càng ngồi càng vững ở Binh bộ, vạn tuế nể trọng hắn, cung gia cũng không dám làm gì hắn. Bà đắc tội với Thôi gia thẳng mặt như thế, nhà họ cũng không đối đãi với nhà ta như thông gia. Chọn một ngày nào đó, nhân lúc gặp Thôi Phù, bà phải nhận lỗi với nàng ta, để chuyện này qua đi.”
Cái thị lại không hiểu ý của Khánh quốc công: “Tục ngữ nói một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nàng ta gả vào Quách gia chúng ta lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút lưu luyến nào? Con trai ta tuấn tú lịch sự, không phải là mấy kẻ thô tục. Có lẽ nàng ta cũng hối hận lúc trước xúc động quá, muốn gương vỡ lại lành với con trai chúng ta cũng nên kìa.”
Khánh quốc công hy vọng lần này điều phu nhân mình nói là sự thật.
Bây giờ trên triều đình rơi vào thế chân vạc. Thuộc hạ bên Đông Cung cũ của Vạn tuế, Hoàng Thái Hậu và cung gia thầm chống lưng cho Tuy Vương là một đảng, còn có bè đảng Hoài Dương vương của Chân Châu.
Đáng tiếc phủ Khánh quốc công ông ta không theo phe ai, tiền đồ con trai đen như mực, nếu có thể khôi phục quan hệ thông gia với phủ Hoài Dương vương thì quá tốt.