Nhưng sau khi nghe Phạm Hổ nói xong, Thôi Hành Chu lại có vẻ nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, sau đó mới nói: “Ngươi chỉ cần nói nàng chờ ta, là được?’’
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Còn về chuyện mình sẽ nói gì khi gặp lại nàng, Thôi Hành Chu vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng bọn họ rời xa nhau đột ngột và vội vàng như thế, hắn vẫn luôn cảm thấy mình còn có thể gặp nàng…
Còn trước mắt, Tây Bắc sắp được bình định, ngày hắn chiến thắng trở về không còn xa nữa, đến lúc đó khi đi ngang qua Tây Châu, hắn đã có thể đến thăm nàng.
Chỉ hy vọng đến lúc đó, nàng đừng nổi lên tâm tư muốn tái giá… Thôi Hành Chu cũng không ý thức được rằng bản thân mình đã dùng hai chữ tái giá, như thể nàng đã từng gả cho hắn vậy.
Đúng lúc này, có người đi vào doanh trướng bẩm báo, nói là thủ lĩnh bộ lạc Sát Tích muốn giới thiệu một người cho Hoài Dương vương. Thôi Hành Chu hỏi: “Hắn muốn giới thiệu ai?’’
Thị vệ ngập ngừng nói: “Là… Là một nữ tử che mặt…’’
Hoài Dương vương không ngờ thủ lĩnh Sát Tích lại thích thú với mấy chuyện mai mối này, khẽ nhíu mày nói: “Không gặp!’’
Thị vệ kia nghe xong lập tức đi ra ngoài truyền đạt ý tứ của Vương gia.
Nhưng đúng lúc này, nữ tử bên ngoài cửa lại lớn tiếng nói: “Ta là nữ nhi của Khắc Tư Thiền Vu thuộc bộ lạc Vương Kỳ, đặc biệt đến đây cầu kiến Hoài Dương vương!’’
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Thôi Hành Chu khẽ xao động, Khắc Tư Thiền Vu kia chính là lão Thiền Vu đã bị A Cốt Phiến giết hại.
Nếu hắn còn sống, biên quan nhất định sẽ không có cuộc chiến tranh này.
Nghĩ đến đây, hắn nghiêm nghị nói: “Cho bọn họ vào.’’
Khi thủ lĩnh Sát Tích dẫn một nữ tử che mặt đi vào soái trường, nàng ta cởi khăn trùm đầu xuống, vừa mới ngẩng đầu lên nhìn Thôi Hành Chu, sau đó ngạc nhiên kêu lên: “Tại sao… Lại là ngươi?’’
Hoá ra người đến đúng là Lâm Tư Nguyệt, nàng chính là nữ nhi của lão Thiên Vu đã mất, lần này đến gặp Hoài Dương vương cũng là muốn mưu cầu nghiệp lớn phục hưng bộ tộc.
Nhưng nàng không bao giờ ngờ được rằng, người nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế chủ soái lại là phu quân mà Liễu nương tử đã hoà li - Thôi quân gia!
Thôi Hành Chu cũng sửng sốt giật mình khi nhìn thấy Lâm nương tử, hắn không ngờ nữ nhân thương gia bị tướng công bỏ rơi được Liễu Miên Đường cứu giúp kia lại là nữ nhi của lão Thiền Vu Man tộc!
Hai người nhất thời chăm chú nhìn nhau một lát, khiến thủ lĩnh Sát Tích bên cạnh cảm thấy hơi bối rối.
Nếu là mấy ngày trước, có lẽ hắn sẽ còn mạnh dạn suy đoán Hoài Dương vương nhìn trúng sắc đẹp của nữ vương lão Thiền Vu, nhưng sau khi nghe nói chuyện tiểu cô nương xinh đẹp như hoa lúc trước bị Hoài Dương vương dẫn vào doanh trướng và buộc phải viết chữ suốt cả đêm, thủ lĩnh Sát Tích cảm thấy mình không thể nhìn thấu nam nhân quý tộc người Hán này.
Cuối cùng Thôi Hành Chu vẫn là người mở miệng đầu tiên: “Ngươi nói ngươi là nữ nhi của lão Thiền Vu, có bằng chứng gì không?’’
Lâm Tư Nguyệt sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ra hiệu cho người tuỳ tùng bên cạnh mình dâng tỉ ấn đầu chim ưng của lão Thiền Vu đây, đây chính là con dấu năm xưa Cao Tổ đã ban tặng khi Man tộc qua lại thân thiết với Đại Yến.
Còn bây giờ kẻ soán ngôi đoạt quyền A Cốt Phiến đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thể tìm thấy tỉ ấn này, cho nên hắn chỉ có thể sử dụng con dấu vàng Tư Khắc, không hề danh chính ngôn thuận.
Đây cũng là lý do khiến A Cốt Phiến phẫn nộ tìm kiếm nữ nhi của lão Thiên Vu khắp nơi.
Nhìn thấy tỉ ấn này, cộng với lời giới thiệu của thủ lĩnh bộ lạc lớn Sát Tích của Man tộc, thân phận của Lâm Tư Nguyệt đã vô cùng xác thực. Lúc này Thôi Hành Chu cũng đã hiểu tại sao khi Liễu Miên Đường tìm đến Lâm Tư Nguyệt nhờ giúp đỡ, nàng ta có thể phái nhiều dũng sĩ có năng lực cho Miên Đường sử dụng như thế, cho nên Phạm Hổ đang ẩn náu trong bóng tối bỗng trở nên vô dụng, không có công trạng mà vẫn nhận được tiền công.
Tuy nhiên Lâm Tư Nguyệt lại vô cùng nghi ngờ về thân phận của vị Hoài Dương vương này, nàng trực tiếp hỏi: “Các hạ thật sự là Hoài Dương vương Thôi Hành Chu?’’
Thôi Hành Chu chậm rãi nói: “Bổn vương không bị ai đuổi giết, cần gì phải tìm người giả dạng?’’
Lâm Tư Nguyệt lại nhướn mày nói: “Vậy có nghĩa là các hạ đã đóng giả thành một vị tướng công hoàn hảo, sau khi lừa gạt một tiểu nương tử ở Võ Ninh quan xong lại bội tình bạc nghĩa bỏ rơi nàng ấy?’’
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Thôi Hành Chu bỗng trở nên u ám, mà Mạc Như đứng bên cạnh cũng tức giận nói: “To gia, ngươi dám bôi nhọ Vương gia! Đường đường là Hoài Dương vương đâu có thể tuỳ tiện để mặc người khác xúc phạm?’’
Nhưng trong mắt hắn, vị nữ vương này nói không sai chút nào, mặc dù Vương gia bọn họ đúng là đã lừa gạt tiểu nương tử kia, nhưng hắn chưa bao giờ nói mình sẽ không chịu trách nhiệm mà!
Thủ lĩnh Sát Tích đứng bên cạnh cũng đang lo lắng nháy mắt ra hiệu với Lâm Tư Nguyệt, bọn họ đến đây để thương lượng với Hoài Dương vương, nàng đột nhiên mắng người ta một câu như thế, chẳng phải là uổng phí mọi công sức trước đó sao?
Lâm Tư Nguyệt cũng biết mình không nên hỏi như vậy, nhưng nghĩ đến tình cảnh Liễu nương tử mặt mũi lấm lem vất vả buôn bán vận chuyển hàng hoá trong gió lạnh, nàng không thể không bênh vực kẻ yếu giúp Liễu nương tử.
Tuy nhiên, sắc mặt Thôi Hành Chu cũng chỉ u ám một lúc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói “Nàng ấy và bổn vương chỉ đang giận dỗi… Nhưng vẫn phải cảm ơn nữ vương đã lo lắng cho Miên Đường, phái người bảo vệ nàng đi đến thị trấn Kim Đà một cách an toàn.’’
Nghe Thôi Hành Chu nói vậy, Lâm Tư Nguyệt lại không chắc chắn, nếu hắn có thể biết chuyện Liễu Miên Đường vận chuyển cừu đuôi đen, chẳng lẽ thực sự giống như những gì hắn nói, hai người chỉ là giận dỗi nhất thời, đã làm hoà như trước?
Chỉ là từ nhỏ nàng đã tiếp thu Hán học, biết lễ nghi Trung Nguyên phiền phức, dựa vào xuất thân của Liễu nương tử, tuyệt đối không thể trở thành Vương phi của Hoài Dương vương.
Nhưng vị Vương gia này cũng đối xử quá keo kiệt với ngoại thất của mình rồi, đường đường là chủ soái Tây Bắc lại để ngoại thất của mình mở hiệu thuốc, buôn bán vận chuyển hàng hoá lậu để kiếm tiền nuôi gia đình?
Trong lòng Lâm Tư Nguyệt rất muốn bênh vực lấy lại công bằng cho Liễu Miên Đường, nhưng bây giờ trên vai nàng đang gánh vác sự nghiệp to lớn hồi sinh lại bộ tộc, vì thế nàng chỉ có thể kìm nén lửa giận, rũ mắt xuống, sai người dâng thư trần tình do chính nàng viết lên.
Bởi vì phụ vương nàng đã được Cao Tổ ban tước, còn A Cốt Phiến chỉ là một kẻ soán ngôi đoạt vị, bây giờ A Cốt Phiến đang có dấu hiệu suy tàn, Lâm Tư Nguyệt muốn chớp lấy cơ hội ngàn năm có một này để vực dậy bộ lạc Vương Kỳ.
Thôi Hành Chu đọc qua thư trần tình, đại khái là nữ nhi của lão Thiền Vu muốn nhận được sự sắc phong của triều đình để diệt trừ A Cốt Phiến, đồng thời tránh cho Man tộc chia rẽ nội bộ.
Thực ra trước đó đã từng có người thăm dò ý tứ của Hoài Dương vương, nhưng Hoài Dương vương chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
Đại Yến không có nghĩa vụ phải duy trì sự phồn vinh của Man tộc, hơn nữa bây giờ Hoài Dương vương cũng không cần phải dùng đến ngoại lực để giúp mình đánh bại A Cốt Phiến.
Nếu hôm nay không gặp được Lâm Tư Nguyệt, Thôi Hành Chu nhất định sẽ bỏ qua những yêu cầu như thế này.
Cho nên khi đọc được thư trần tình, đang định mở miệng từ chối thì hắn lại đột nhiên nghĩ đến Liễu Miên Đường.
Tiểu nương tử láu cá này không phải là tấm gương mẫu mực để người khác noi theo. Nhưng thỉnh thoảng Thôi Hành Chu vẫn có thể học được những kinh nghiệm sống từ trên người nàng, ví dụ như nàng thường lải nhải bên tai hắn rằng: “Phải chừa cho người khác một con đường sống, sau này mới có thể gặp lại nhau.’’
Nghĩ kỹ lại, cho dù buôn bán đồ sứ hay dược liệu, Liễu Miên Đường vẫn có thể khai thác tối đa nguồn nhân lực mà mình tích luỹ được trong thời gian ngắn nhất.
Còn nữ nhi của lão Thiền Vu trước mắt hắn đây rõ ràng có danh tiếng không tồi trong Man tộc, lúc này nếu hắn mở miệng từ chối cũng không sao, nhưng đồng thời hắn sẽ đắc tội với các bộ lạc lớn nhỏ trên thảo nguyên.
Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu mím môi khoan vội nói, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: “Ý tứ của nữ vương bổn vương đã hiểu, lão Thiền Vu được tiên đế sắc phong, đức cao vọng trọng, bây giờ nữ vương lại có lòng muốn qua lại thân thiết với Đại Yến một lần nữa, đúng là khó cầu được. Bổn vương sẽ dâng bản trần tình này lên triều đình, chờ Thánh thượng sắc phong lại…’’
Lúc trước Lâm Tư Nguyệt đã phái người đến thử thăm dò ý tứ của Hoài Dương vương nhưng liên tục bị từ chối, hôm nay đến đây cũng không ôm hy vọng quá nhiều. Nhưng không ngờ lần này Thôi Hành Chu lại dễ nói chuyện như thế, thực sự khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Để biểu đạt thành ý của mình, Thôi Hành Chu đã đích thân viết một bức tấu chương dâng lên Hoàng thượng trước mặt nữ vương và thủ lĩnh Sát Tích, đồng thời phái người cưỡi ngựa gửi đi.
Mạc Như đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy dường như Vương gia nhà mình xử lý mọi chuyện chu toàn hơn rất nhiều, bằng cách này, Hoài Dường vương tỏ rõ mình đã làm hết sức mình. Nếu Hoàng thượng từ chối việc này thì cũng không liên quan đến Hoài Dương vương, nhưng nếu đồng ý thì nữ vương tương lai trên thảo nguyên chắc chắn sẽ tràn đầy cảm kích trước ân nghĩa của Thôi Hành Chu.
Quả nhiên, khi Lâm Tư Nguyệt rời đi, sự phản cảm khi nhận ra Hoài Dương vương trước đó đã giản đi rất nhiều, trên mặt cũng lộ ra mấy phần kính trọng.
Nhưng trước khi rời đi, Lâm Tư Nguyệt vẫn không khỏi lo lắng hỏi về tung tích của Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu mặt không đổi sắc nói: “Sau này nếu có thời gian, bổn vương sẽ dẫn Miên Đường đến Vương Kỳ làm khách, thưởng thức rượu sửa chính tông của vùng thảo nguyên.’’
Nghe được giọng điệu chắc chắn của hắn, Lâm Tư Nguyệt cũng yên tâm hơn một chút, vì thế bảo thị vệ đưa miếng thịt bò khô và sữa đặc làm thành từng khối lớn do chính bộ lạc Vương Kỳ đặc chế cũng như các loại thảo mộc xua đuổi khí lạnh chỉ có trên thảo nguyên đến.
“Những thứ này đều là ta chuẩn bị cho Liễu nương tử, nhưng lần đó nàng đi rất vội, ta cũng quên mất, nhờ Vương gia giúp ta đưa cho nàng ấy. Đặc biệt loại thảo dược chỉ mọc trên vách đá của thảo nguyên, năm năm mới kết quả một lần, nghiền vỏ quả làm thuốc sẽ có hiệu quả rất tốt đối với chứng hàn của nàng, đồng thời cũng rất tốt đối với gân cốt bị tổn thương.’’
Thôi Hành Chu ra hiệu cho Mạc Như nhận lấy, nói với Lâm Tư Nguyệt: “Xin nữ vương hãy yên tâm, ta nhất định sẽ đưa chúng cho nàng ấy!’’
Sau đó, tâm trạng của Vương gia hiếm khi trở nên vui vẻ thoải mái, dặn dò Mạc Như nhất định phải bảo quản những vật phẩm và nữ vương giao phó thật tốt.
Thực ra Mạc Như rất muốn hỏi: “Vương gia, có phải cuối cùng ngài cũng tìm được cái cớ để đi tìm Liễu nương tử rồi không?’’
Nhưng nhìn Thôi Hành Chu đang luyện thiết quyền dưới ánh trăng, hắn vẫn rụt rụt cổ, quyết định giả vờ hồ đồ đến cùng.
Trên thảo nguyên, chủ soái đội quân Tây Bắc đã hoàn toàn phát huy sự lắt léo trong kinh doanh của Liễu nương tử lên đến cực điểm.
Nhưng ông tổ của láu cá lắt léo là Liễu Miên Đường lại đang gặp phải một vấn đề không lớn không nhỏ.
Đó chính là trình trạng khó khăn của tiêu cục Thần Uy còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Thực ra những năm qua ngoại tổ phụ tích cóp được không ít của, cho dù trước đó phải giúp phụ thân nàng bồi thường một số tiền lớn nhưng cũng không đến mức rơi vào kết cục phá sản.
Tuy nhiên, lão nhân gia là người trọng tình trọng nghĩa, số lượng lão tiêu sư cần phải hỗ trợ quá nhiều, chuyện làm ăn của tiêu cục lại sa sút không phanh nên dẫn đến tình trạng thu không đủ chi. Mấy năm nay đều dựa vào số tiền mà đại cữu cữu bán mạng kiếm được để chi trả, sau đó Tây Bắc không kiếm tiền được nữa thì phải bán đất đai đồng ruộng để duy trì cuộc sống.
Nhưng lạc đà dù lớn đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể chịu được sức ăn như thế. Nếu thôn trang cuối cùng của ngoại tổ phụ cũng bị bán đi thì của cải của Lục gia sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Miên Đường yêu cầu phòng thu chi sao chép ra một danh sách những lão tiêu sư vẫn đang nhận tiền hỗ trợ sinh hoạt của Lục gia rồi đưa cho nàng.
Người phụ trách quản lý thu chi là người khi còn trẻ đã từng đi theo Lục lão gia tử lang bạt giang hồ, dựa theo bối phận, Liễu Miên Đường phải gọi hắn một tiếng Trương Nhị gia gia.
Vì thế khi nghe thấy Miên Đường muốn danh sách, hắn lập tức ngẩng đầu lên từ cuốn sổ sách dày cộp nhìn Liễu Miên Đường, không hề khách khí nói: “Liễu nha đầu, ngươi muốn nó để làm gì?’’
Liễu Miên Đường bảo Phương Hiết đưa cho nàng một chiếc ghế dài, ngồi bên cạnh chậu than trong phòng thu chi hơ tay nói “Chẳng phải sắp đến cuối năm rồi sao? Ta không trở về Lục gia nhiều năm rồi, bây giờ cũng không còn là một đứa trẻ nữa, lễ tiết là điều không thể thiếu, nhưng lại không muốn làm phiền ngoại tổ phụ, lên đành phải nhờ nhị gia gia giúp ta lập một danh sách, đến lúc đó ta sẽ dựa vào tiền tiêu vặt cao thấp hàng tháng để sắp xếp thứ tự ưu tiên của những thúc thúc đó, lần lượt gửi tặng quà năm mới, cũng coi như thay ngoại tổ phụ thể hiện tình nghĩa.’’
Trương nhị gia gia rất thích nghe câu nói này, nhưng vẫn muốn dựa vào thân phận trưởng bối dặn dò tiểu bối mấy câu: “Những người có thể cùng Lục gia tranh đấu giành thiên hạ đều là người có năng lực và sự kiên định, phân chia thứ hạng ưu tiên làm gì? Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, rượu trái cây gì đó là được rồi, nếu ngươi có tâm, những thúc thúc đó đều sẽ cảm nhận được tâm ý của ngươi.’’
Miên Đường mỉm cười xoa tay: “Chính là đạo lý này, nhưng ta sẽ không như nhị gia gia nói đâu, nếu nhị gia gia bận thì cứ đưa sổ sách chi tiểu thường ngày cho ta, ta tự sao chép một bản cũng được.’’
Đề nghị này rất đúng với suy nghĩ của Trương nhị gia gia, bây giờ hắn tuổi tác đã lớn, không muốn làm những chuyện tỉ mỉ kia nữa, hơn nữa sổ sách chi tiêu hàng tháng cũng không có gì sợ người khác nhìn thấy, vì thế lập tức sai tiểu nhị lấy ba quyển sổ dày cộp đưa cho Phương Hiết.
Sau khi đi ra khỏi phòng thu chi, Liễu Miên Đường tình cờ đi ngang quan tiểu viện của nhị cữu cữu, ngó vào cánh cổng bán nguyệt nhìn một chút, không chỉ giấy dán cửa sổ được đổi mới mà đến cả đèn lồng bên dưới hành lang cũng đã thay toàn bộ, hơn nữa còn là loại đèn lồng bằng vải mỏng với hoạ tiết hoa mai, lúc thắp nến sẽ tạo nên những bóng mai điểm xuyết trên mặt đất dưới hành lang, trông rất tao nhã lịch sự.
Tuy nhiên, giá cả của loại đèn lồng thịnh hành như thế này rất đắt, hơn nữa ở Tây Châu còn không có mà mua!
Liễu Miên Đường nhìn một chút rồi đi thẳng trở về phòng của mình, nàng yêu cầu Phương Hiết mài mục, Bích Thảo châm hương, sau đó trải giấy ra, bắt đầu sao chép sổ sách.
Bích Thảo không hiểu tại sao khi viết chữ nhất định phải châm hương. Thực ra chính Liễu Miên Đường cũng không thể hiểu nổi mình, nhưng trước đây khi còn ở Bắc phố, Thôi Cửu đều phải đốt hương rồi mới tỉ mỉ viết chữ dưới làn khói lượn lờ. Có những thói quen dần dần thay đổi một cách vô thức, cho nên bây giờ Miên Đường đang sao chép sổ sách cũng phải đốt hương.
Bị Bích Thảo nhắc nhở như thế, Miên Đường mới chợt nhận ra rằng mình đang nhiễm thói xấu lãng phí và xa hoa ở trong Vương phủ. Khi trở về Tây Châu, tất cả mọi thứ đều phải tiết kiệm, vì thế chỉ mới viết được một vài dòng, Miên Đường đã bảo Bích Thảo tắt hương đi.
Nhưng không hiểu tại sao, sau khi tắt hương, chữ viết lại không còn được đẹp và ngay ngắn như trước, Miên Đường âm thầm thở dài một tiếng, lại bảo Bích Thảo đốt hương một lần nữa.
Bích Thảo cũng bị tiểu thư nhà mình dày vò, vừa đốt hương vừa nói: “Hương này dùng để đuổi muỗi trong phủ, mặc dù không sặc mùi như thổ hương nhưng cũng không phải là vật quý giá gì lắm, tiểu thư người cứ yên tâm dùng đi, cùng lắm thì ta dùng tiền tiêu vặt của mình mua cho người một hộp, đủ để chép kinh thư rồi.’’
Phương Hiết ở bên cạnh trừng mắt nhìn Bích Thảo: “Lại ba hoa rồi, cẩn thận tiểu thư trừ tiền tiêu vặt của ngươi, để ngươi có thể tỏ ra hào phóng trước mặt chủ tử!’’
Bích Thảo lè lưỡi, vội vàng quỳ xuống bên cạnh bàn, giúp Miên Đường trải những tờ danh sách đã viết xong lên tấm chiếu trên mặt đất, chờ đến khi mực khô rồi thu gom lại.
Miên Đường mất một ngày mới có thể viết xong danh sách những lão tiêu sư do Lục phủ nuôi dưỡng.
Tính sơ qua một chút, còn sống hay không còn sống, có khoảng chừng một trăm sáu mươi hộ.
Khoẻ mạnh đương nhiên không cần phải nói, không còn sống chính là chỉ cô nhi quả phụ ở lại, Lục gia vẫn hỗ trợ tiền hàng tháng để chăm sóc cô nhi.
Sau khi Miên Đường lập danh sách xong, Bích Thảo hỏi: “Tiểu thư, có phải tiếp theo chúng ta sẽ mua một chút trái cây hoặc điểm tâm gì đó không? Trong phòng không có đủ giấy để gói điểm tâm, phải mua thêm nữa…’’
Miên Đường xoa xoa cổ tay mỏi nhử, nói: “Không cần, từ ngày mai, chúng ta sẽ âm thầm đến hỏi thăm từng nhà một.’’
Nghe vậy, hai nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, không biết tiểu thư đang định làm gì?
Nhưng ngày hôm sau, Miên Đường thực sự cải trang ra trận, nàng chải búi tóc phụ nhân một lần nữa, đội mũ trùm đầu có lưỡi che mặt, dẫn theo hai nha hoàn đóng giả làm một thương nhân từ nơi khác đến đây để chọn mua cửa hàng, dựa theo địa chỉ trên danh sách, đến thăm từng nhà một.
Chuyến thăm viếng của Miên Đường chủ yếu dựa vào việc hỏi han, khi mặt trời vừa lên, trên khắp phố lớn ngõ nhỏ sẽ có những nhóm cụ bà phụ nhân gì đó tụm năm tụm ba lại cùng tán gẫu. Miên Đường lấy cớ muốn thuê nhà hoặc mua cửa hàng, lặng lẽ hỏi rõ tình hình của các hàng xóm xung quanh.
Suy cho cùng, kỹ năng tán gẫu và buôn chuyện nàng trau dồi được trên băng ghế ở Phố Bắc Linh Tuyền không phải chỉ là hư danh, chẳng mấy chốc đã dễ dàng tìm hiểu rõ thông tin từ các nhóm bà cụ.
Nhưng kết quả của những cuộc thăm viếng trong mấy ngày qua lại khiến Miên Đường vô cùng bực bội.
Hầu hết nhóm lão tiêu sư nhận tiền hàng tháng đó đều có cuộc sống sung túc.
Chẳng hạn như Tào gia, người được ngoại tổ phụ phân công quản lý vận tải đường thuỷ, mặc dù trước đó có chạy đến Lục gia khóc lóc than vãn rằng thê tử mình mất sớm, một mình nuôi nấng ba đứa con thực sự không dễ dàng gì, cho nên ngoại tổ phụ đã đưa thêm cho hắn hai phần tiền hỗ trợ hàng tháng. Nhưng hắn ta lại nhân lúc chuyện làm ăn của tiêu cục đi xuống mà mở một tiêu cục khác, dựa vào giá cả thấp để thuyết phục những khách hàng cũ của tiêu cục Thần Uy.
Mặc dù ban đầu không đủ vốn liếng cho việc vận tải đường thuỷ, phải phụ thuộc vào tín nhiệm của Lục gia để kiếm miếng ăn, cuối cùng vẫn có thể phát triển chuyện kinh doanh từng chút một. Chỉ là có lẽ sợ Lục gia biết nên hắn ta không dám dùng tên tuổi của mình, thay vào đó là để một người cháu trai ra mặt xử lý. Nhưng người cháu trai này của hắn vốn là một nông dân làm ruộng, đến cả việc nói năng cũng không nhanh nhẹn, bất cứ chuyện gì đều phải xin chỉ thị của thúc thúc.
Hàng xóm thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng vị Tào gia kia vội vã rời đi vừa lẩm bẩm trách móc cháu trai của hắn làm việc không tốt.
Còn có Chiêm gia, người đã từng cùng ngoại tổ phụ xông vào doanh trại của sơn tặc, lúc nào cũng treo chuyện cùng sống cùng chết với ngoại tổ phụ ở bên miệng, đồng thời cũng nhận tiền hỗ trợ hàng tháng cao hơn mọi người, nhưng người ta lại thu mua vô số ruộng đất ở thôn quê. Mặc dù Chiêm gia khá khiêm tốn nhưng lại có một thê tử thích thể hiện. Một lần trong lúc đóng đế giày với mấy người hàng xóm đã vô tình tiết lệ nhà bọn họ đã thuê đến mười mấy tá điền.
Những phú hộ như thế có mặt khắp mọi nơi trong danh sách. Ngoại tổ phụ trọng tình trọng nghĩa, tiêu tốn vô số của cải tiền bạc của mình để nuôi dưỡng nhóm lão tiêu sư kia, nhưng phần lớn trong số họ đã tìm được nghề nghiệp khác, cuộc sống cực kỳ sung túc nhưng vẫn hút máu Lục gia như cũ.
Những người thực sự cần Lục gia giúp đỡ cũng có, nhưng chỉ có khoảng hơn chục nhà mà thôi.
Miên Đường đi một chuyến, trong lòng âm thầm đau lòng thay cho ngoại tổ phụ. Thành thật mà nói, sau khi ngoại tổ phụ ngã bệnh, không còn đủ sức lực nên sẽ có sai sót trong việc quản lý, những người gọi là huynh đệ đồng sinh cộng tử với ngoại tổ phụ đó, hầu hết là một đám bạch nhãn lang, âm thầm cấu kết với nhau bòn rút đến rỗng tuếch tiêu cục từ trong ra ngoài, người nào người nấy làm ăn phát tài, lại còn mặt dày nhận tiền dưỡng lão từ Lục gia.
Khi Miên Đường từ bên ngoài trở về, nàng lập tức gọi đại cữu cữu đến, kể rõ lại những gì nàng đã điều tra được, hỏi đại cữu cữu có biết mấy chuyện đó hay không và tại sao lại không cắt giảm tiền hỗ trợ của những người này.
Lục Tiễn nghe xong, lo lắng đến mức không ngừng xua xua tay: “Tiểu tổ tông của ta ơi, mới lơ là con một chút mà con suýt nữa đã chọc vào tổ ong vò vẽ! Con tuyệt đối không được nhắc đến chuyện cắt giảm tiền hỗ trợ ở trước mặt ngoại tổ phụ con!’’
Hoá ra Lục Tiễn cũng biết rõ mấy chuyện âm thầm của những người kia.
Chỉ là lúc trước khi hắn đề cập đến chuyện cắt giảm tiền hỗ trợ, đám lão tiêu sự kia dường như đã thống nhất với nhau, cả đám quỳ trước của Lục gia khóc lóc kể lể rằng mình đã cống hiến hơn nửa đời người cho tiêu cục Thần Uy, nhưng tiêu cục nói giải tán là giải tán, mặc kệ những người cũ như bọn họ, bây giờ đại gia còn vu khống cho bọn họ tội danh tham nhũng, trăm phương nghìn kế muốn vứt bỏ những người già vô dụng này. Hiện giờ bọn họ cùng lắm là chết ở trước cửa Lục gia, lấy cái chết rửa nỗi oan khuất, cũng coi như tận tuỵ cống hiến cho Lục gia đến chết mới thôi.
Ngoại tổ phụ trong tình trọng nghĩa, không thể nghe lọt tai những lời này, lập tức giận tím mặt, thiếu chút nữa đã đánh chết Lục Tiễn ngay trước nhà mình. Từ đó, trên dưới Lục gia không ai dám nhắc đến mấy chữ “cắt giảm tiền hỗ trợ nữa.’’
Miên Đường nhướn mày, lại hỏi: “Vậy chuyện này, nhị cữu cữu nói như thế nào?’’
Lục Tiễn thở dài một hơi: “Nhị cữu cữu con đúng là giỏi, cũng khuyên ta đừng tính toán với bọn họ, suy cho cùng những người đó cũng đã bán mạng cho tiêu cục, nuôi dưỡng bọn họ là chuyện nên làm, hơn nữa Lục gia không phải không nuôi nổi, hà cớ gì phải đi trêu chọc một đám người đến quỳ trước cửa nhà mình, khiến lão gia mang danh bất nghĩa…’’
Miên Đường khẽ nhíu mày, thật không ngờ nhị cữu cữu vốn cẩn thận trong mọi việc lại đi nói giúp cho người ngoài.
Ngoại tổ mẫu nàng mất sớm, thê tử Thẩm thị của đại cữu cữu là một người trung hậu thật thà, không nhanh nhẹn biết làm việc như nhị cữu mẫu Toàn thị nên bây giờ quyền chưởng sự của Lục gia nằm trong tay Toàn thị, tất cả mọi giấy tờ, kể cả chuyện phát tiền hỗ trợ hàng tháng đều do nhị phòng quản lý.
Mới về nhà chưa được bao lâu, nhưng Miên Đường đã nhìn thấu tất cả mọi thứ. Biểu tỷ Lục Thanh Hà nhà đại cữu cữu đã xuất giá, nghe nói của hồi môn cũng không quá phong phú, lúc đại biểu ca Lục Chi Vinh thành thân cũng không quá phô trương, còn nhị biểu ca Lục Chi Hoa vẫn chưa thành thân, nghe nói đã sớm bỏ học đi theo cữu cữu phía bên Thẩm thị học làm ăn buôn bán.
Nhưng khi đến nhị phòng, quả thực là một luồng khí của sự giàu sang phú quý ập vào mặt, chỉ riêng chi phí ăn mặc thường ngày đã khác với toàn bộ người trong nhà.
Nhưng Toàn thị cũng có lý do rất hợp tình hợp lý, chỉ nói đó là của hồi môn của nàng, nhà mẹ nàng là quan lại, nàng không thể sống một đời vất vả chỉ vì gả vào một thương hộ được!
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Miên Đường đối với nhị cữu mẫu, nàng ấy tuyệt đối không phải là người sẽ lấy vốn liếng riêng của mình trợ cấp cho người trong gia đình chồng. Hơn nữa từ những gì nàng thấy, nhị cữu mẫu luôn ân cần chăm sóc và nghe theo nhị cữu cữu.
Chỉ có những man nhân kiếm được tiền từ bên ngoài mới có thể nói chuyện một cách tự tin và dứt khoát trước thê tử là người thân của quan lại giống như Đại cữu cữu!
Buổi tối hôm đó, bởi vì không phải là giữa tháng nên cả nhà không cần quây quần bên nhau ăn cơm. Miên Đường vẫn ăn cơm cùng ngoại tổ phụ như thường lệ.
Chỉ là khi nhìn ngoại tổ phụ, nàng lại thở dài một hơi. Lục Võ đặt chén canh xuống hỏi nàng tại sao lại thở dài.
Miên Đường thành thật nói: “Con nghe mẫu thân nói, ngoại tổ mẫu là một người vô cùng lợi lại, ngoại tổ phụ hơi sợ nàng, cho nên con nghĩ, nếu ngoại tổ mẫu còn sống thì tốt rồi…’’
Lục Võ thiếu chút nữa đã sặc hết bát canh vừa mới uống, chuyện mình sợ thê tử năm đó lại bị cháu gái biết rõ tường tận, thế là hắn trừng mắt nói: “Tiểu nha đầu này, con muốn ta tức chết sao? Theo ta thấy, con cũng rất giống ngoại tổ mẫu của mình, để xem không biết sau này ai xui xẻo bị con quản thúc!’’
Miên Đường cười hì hì nói: “Chuyện của người khác con không thèm quản! Nhưng chuyện của ngoại tổ phụ, con nhất định phải quản!’’