• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ninh Vân Dập nhìn theo tầm mắt của Clay.
Đoàn người trừ bỏ nam tử đi đầu tất cả đều mặc trường bào màu vàng nhạt hoa lệ, làm bổi bậc nam tử một thân trang phục màu đỏ son viền hoa văn chìm màu bạc đi đầu.
Nam tử một đầu tóc đen ngắn, mặt mày ôn hòa, khóe môi treo lên nụ cười tươi rói, làn da trắng nõn, nhưng thân hình lại cao lớn vai rộng chân dài, có một loại cảm giác tự phụ.
Ấn tượng đầu tiên là là rực rỡ chói mắt kinh diễm làm cho người khác không dời ánh mắt ra được.
Ấn tượng thứ hai là nụ cười của nam tử, lại làm cho người khác thấy không được tự nhiên.
Rõ ràng là hắn đang cười, sâu trong ánh mắt lại lương bạc âm chí, đem hai bộ phận riêng biệt trên cùng khuông mặt hình thành hai cung bậc cảm xúc khác biệt.
Thế cho nên lúc mới nhìn thì kinh diễm, càng nhìn lâu càng không thoải mái.
Clay bên cạnh nhìn thấy người kia đầu tiên là nhìn qua một bên, trộm dịch ra phía sau Ninh Vân Dập trốn tránh.
Chân hắn vừa dịch chuyển vừa phe phẩy cái quạt xếp ra hiệu chi Ninh Vân Dập hướng bên cạnh mà đi qua.
Nhưng nam tử kia đã đi qua hướng bên này, thậm chí chắp tay hướng Clay khách khách khí khí hành lễ: " Clay điện hạ, thật trùng hợp, lại gặp mặt."
Clay nghe âm thanh trầm thấp ôn hoà không thiếu phần chân thành của nam tử, nghĩ tới đối phương cũng dùng giọng điệu như vậy cười tươi hạ mệnh lệnh, tại chỗ máu bắn xa ba thước.
Clay da gà cả người đều nổi lên: "Thì ra là Vưu Tư thiếu gia chủ."
Ninh Vân Dập từ khi đối phương đi tới đã lẳng lặng đứng ở phía sau Clay rũ mắt.
Tuy không nhìn lên nhưng y cảm giác được ánh mắt của đối phương đang dừng trên người mình, đang tỉ mỉ đánh giá.
Vưu Tư vẫn như cũ vẫn là nụ cười dễ ở chung: " Điện hạ cũng đến sảnh yến tiệc? Không bằng chúng ta cùng đi?"
Clay bộ dáng không vui, phẩy cây quạt hừ mọit tiếng: "Bổn điện hạ không thích nhiều người, tự chúng ta đi."
Vưu Tư lại làm như không nghe câu này, vẫn như cũ cười khanh khách nhìn Clay, liền như vậy bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
Clay không biết phải làm sao, hắn tính không quan tâm đ ến kẻ kia trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Một âm thanh đồng dạng ôn nhuận lại tạo cho người ta cảm giác có cảm tình vang lên: "Clay, Vưu Tư, các ngươi tới rồi?"
Ninh Vân Dập nhìn lại, lại là đoàn người từ một hướng khác đang tiến đến.
Dẫn đầu là một nam tử ngồi xe lăn, đầu nam tử ngồi ở trên xe lăn, một thân hoa phục màu vàng tươi sáng, mái tóc cũng là màu vàng kim loá mắt, đôi mắt hắn màu xanh da trời.
Ôn hòa cười rộ lên, làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân mát mẻ.
Clay thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Ninh Vân Dập tiến lên hành lễ: "Thái Tử điện hạ, chúng ta đang muốn đi sảnh yến hội."
Người tới đúng là Hoàng Thái Tử, như đã quen với tính tình cổ quái của hai người này, xua xua tay, để cung nhân đẩy hắn đi lên phía trước: "Vậy cùng nhau đi thôi."
Vì thế, nguyên một đoạn đường kế tiếp là không khí á lệ kỳ quái.
Hoàng Thái Tử là người yên tĩnh không nói nhiều, hắn mang theo tuỳ tùng đi phía trước, theo sau là nhóm Vưu Tư.

Cố ý đi chậm mấy bước phía sau cùng chính là hai người Ninh Vân Dập cùng Clay.
Ninh Vân Dập nghi hoặc đưa mắt nhìn Hòng Thái Tử đang ngồi trên xe lăn, y không nghe nói chân cẳng Hòng Thái Tử có vấn đề, là ký ức của y sai xót gì sao?
Clay nhìn ra nghi hoặc của y, hạ giọng dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: " Thời gian trước Hoàng Thái Tử đi cưỡi ngựa, không cẩn thận té xuống, bị thương ở chân, yêu cầu phải tĩnh dưỡng một thời gian."
Ninh Vân Dập đã hiểu, vậy trách không được.
Không phải đại thương, không truyền ra tới, bên ngoài cũng cũng không ai biết.
Nhưng một Hoàng Thái Tử cưỡi ngựa thế sao lại sảy ra chuyện té ngã? Là thật sự không cẩn thận, hay là trong này có âm mưu gì chưa tra ra?
Ninh Vân Dập dọc theo đường đi từ đầu tới đuôi cũng không mở miệng, trừ bỏ vị thiếu gia chủ ban đầu còn nhìn chằm chằm y xem xét vài lần, còn lại người đó chỉ xem y như tuỳ tùng của Clay công tước.
Tới sảnh yến hội, Clay lập tức lôi kéo Ninh Vân Dập đi qua một góc.
Mãi đến khi Clay không nhìn thấy Vưu Tư nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Vân Dập tò mò: "Hắn thật sự đáng sợ như vậy?"
Clay tấm tắc một tiếng: "Đúng là đáng sợ, bộ dạng hắn cười khanh khách vậy thôi, quay đầu là có thể thọc ngươi một dao, không cần lý do chỉ xem tâm tình.

Vốn dĩ không thể nói, nhưng ta phải nhắc ngươi một chút, ngươi biết hắn lên làm gia chủ việc đầu tiên hắn làm là gì không?"
Ninh Vân Dập: "Là cái gì?"
Clay thanh âm ép xuống càng thấp: "Ngày hắn làm nghi thức tiếp nhận vị trí gia chủ, trước mặt toàn bộ tộc nhân gia tộc Hermann, đem tất cả người hầu trong lâu đài gọi lại, thậm chí còn gọi mấy vãn bối là tộc nhân ở xa của dòng họ Hermann.

Sau đó hắn làm trò trước mặt bọn họ, đem mấy người này..." Clay làm ra biểu tình kh ủng bố.
Ninh Vân Dập nhíu mày: "Đều xử trí?"
Clay run run cả người dựng thẳng lông tơ: " Chết như vậy vẫn còn quá thoải mái, hắn ra lệnh cho người hầu tra tấn từng tên một, lúc ấy máu chảy nhuộm đỏ cả một miếng đất, cuối cùng tất cả đám họ hàng anh em kia đều bị phế đi, sống không bằng chết."
"Nguyên nhân gì?"
"Bởi vì những người này ngay lúc hắn vừa mới trở về Hermann đã khi dễ hắn." Clay cũng cảm thấy những người đó đáng đời, nhưng vẫn như cũ thấy thủ đoạn lúc đó của Vưu Tư quá doạ người, đặc biệt là trong suốt quá trình trên mặt đối phương đều nở nụ cười tủm tỉm, như đang hưởng thụ khung cảnh đó vậy.
Hơn nữa sau đó lại phát sinh chuyện, khiến cho Clay này bên ngoài biểu hiện lúc nào cũng giương nanh múa vuốt giả dạng lão hổ mà cũng sợ, thì chắc là sự thật.
Ninh Vân Dập nhướng mày: "Vì cái gì? Hắn không phải là con trai của lão gia chủ sao?"
Clay ừ một tiếng: "Việc này lại nói tiếp cũng là thủ đoạn bồi dưỡng người thừa kế xưa nay của gia tộc Hermann, sau khi người thừa kế chân chính sinh hạ, lão gia chủ sẽ đem hắn ra khỏi gia tộc Hermann."
"Trước đó sẽ không cho bất luận kẻ nào đến nhìn dù chỉ một lần, chờ cho tới tuổi trở về, đồng cũng đem theo mấy hài tử tuổi tương đồng, thậm chí mấy hài tử này cũng không biết rốt cuộc ai mới là người thừa kế chân chính."
"Trước khi trưởng thành mấy hài tử này đều sẽ được nuôi dưỡng như người thừa kế chân chính ở Hermann, mộe bên dựa theo phương pháp huấn luyện ma quỷ của Bán thú nhân huấn luyện bọn họ.

Nếu ai không đủ mạnh sẽ bị từ bỏ, vì sống sót, sẽ phải đi tranh đi đoạt đi chém giết."
Ninh Vân Dập nhíu mày: "Lão gia chủ sẽ không sợ người thừa kế chân chính sẽ chết?"
Clay nhún vai, cũng là sắc mặt không tốt lắm: "Lão gia chủ chính là bị dưỡng ra như vậy, đã sớm vô tình không có lương tâm.

Cho nên, nếu có thể sống sót, chỉ còn lại có một người, cho dù không phải người thừa kế chân chính, chỉ cần lão gia chủ không nói, ai mà biết không phải sao?"
Ninh Vân Dập đoán được một ít: "Trừ cái này ra vì muốn bọn họ trở nên cường đại nên khai phá tiềm năng, làm chính gia tộc Hermann trở thành mạnh nhất, nên trước tiên là phải đủ tàn nhẫn?"
Nếu như vậy, quá trình trong đó chỉ sợ còn tàn bạo huyết tinh chém giết hơn, cũng có nghĩ là vì sống sót, chỉ có thể vứt bỏ lương tri, nhân tính, cùng với thiệt tình.
Clay gật đầu: "Đây đúng là mục đích của lão gia chủ, mà trước khi Vưu Tư thành niên, hắn chính là một trong mấy người thừa kế lão gia chủ mang về...đặc điểm không giống ngững người còn lại.

Còn nguyên nhân...lát nữa thấy chuẩn Thái Tử Phi ngươi liền hiểu vì sao."
Rất nhanh chuẩn Thái Tử Phi xuất hiện, một đầu tóc vàng giống với Hoàng Thái Tử, đôi mắt cũng là màu xanh lam thuần tuý, cùng Hoàng Thái Tử đúng chung một chỗ giống nhưng đôi bích nhân.

Ninh Vân Dập: "Lão gia chủ cũng là tóc vàng mắt xanh, lúc trước những người lão gia chủ mang về, chỉ có Vưu Tư là tóc đen mắt đen?"
Clay: "Đúng vậy, chỉ có hắn không giống nhất, nên hắn trở thành một kẻ bị bài trừ trước tiên trong gia tộc, hắn cũng không nhận được giúp đỡ của bất cứ tộc nhân nào.

Nhiều đời gia tộc Hermann con nối dòng đều là tóc vàng mắt xanh, Vưu Tư là tóc đen mắt đen, tất cả hài tử cùng nhau trở về đều là tóc vàng mắt xanh."
Ninh Vân Dập hướng ánh mắt nhìn cách đó không xa, tổng kết: "Cuối cùng Vưu Tư thắng."
Clay ừ một tiếng: "Quá trình chỉ tưởng tượng cũng đủ thảm thiết, sau khi Vưu Tư thắng phải nghiệm chứng quan hệ thân nhân, nếu không phải, hắn phải rời khỏi gia tộc Hermann."
Ninh Vân Dập ngoài ý muốn: "Nhưng vì cái gì hắn cuối cùng vẫn ở lại?"
Clay thở dài một tiếng: "Đại khái là một trò cười, tất cả mọi người trong gia tộc Hermann đều thống nhất cho rằng hắn không phải, cũng không có ai tương trợ, không có người duy trì, ngay cả Vưu Tư cũng cho rằng dòng máu trên người mình không phải máu của gia tộc Hermann."
"Cố tình kết quả đưa ra lại ngược lại, hắn chính là người thừa kế chân chính duy nhất."
"Lão gia chủ lúc này mới đứng ra giải thích, mấy đời trước của gia tộc Hermann có một vị tổ mẫu tóc đen mắt đen, chỉ là hậu đại không có ai di truyền đặc điểm của vị tổ mẫu này, cố tình lại cách mấy đời di truyền lên người Vưu Tư."
Ninh Vân Dập nhíu mày, trong lúc nhất thời không nói chuyện.
Clay thở dài một tiếng: "Cho nên hắn là chính là người nguy hiểm nhất Chủ Tinh.

Ta nghi ngờ hắn bị gia tộc Hermann lấy phương pháp rèn luyện tàn ác như ăn thịt người làm cho tâm lý trở nên bi3n thái."
"Nghe đồn hiện tại hắn mỗi ngày đều lén lút lấy việc tra tấn người khác làm thú vui, chỉ là không lộ ra ngoài."
Cũng không biết thật hay giả.
Tiếp đó, trước khi buổi tiệc bắt đầu, Ninh Vân Dập nghe được không ít bát quái, cũng nhận thức được không ít người.
Cũng là những nhân vật không xuất hiện trong trí nhớ nguyên thân.
Nguyên thân không thích tiếp xúc với người xa lạ, sau xảy ra chuyện lại càng không lộ diện, không nói đến việc chưa từng vào hoàng cung, đối với chuyện của các thế gia cũng không quá hiểu biết
Đêm nay có thể mở mang không ít.
Trừ mấy người này, y vẫn luôn quan sát khắp nơi, cũng không thấy Ninh mẹ xuất hiện.
Thậm chí song thân của Hoàng Thái Tử cũng không có tới.
Ninh Vân Dập hỏi ra trong lòng nghi hoặc: "Bệ hạ cùng Hoàng Hậu không tới tham gia nghi thức đính hôn của Thái Tử sao?"
Clay lắc đầu: "Không biết, trong ba vị hoàng tử thì hai người còn lại cũng chưa đính hôn, Thái Tử là người đầu tiên đính hôn, cho nên ta cũng không rõ lắm Bệ Hạ có thể xuất hiện ở trường hợp này hay không."
Hơn nữa chỉ là đính hôn, có lẽ bệ hạ sợ làm ra động tĩnh quá lớn nên không tới?
Hoặc là, bệ hạ đối với hôn sự này cũng không vừa lòng?
Ninh Vân Dập thất vọng không thôi, xem ra mục đích đêm nay không đạt được.
Đúng lúc này, Ninh Vân Dập cảm nhận được một ánh mắt đầy địch ý dừng trên người mình, y cau mày, ngay từ đầu cũng không có để ý tới, nhưng đối phương lại nhìn chằm chằm, y không thể không ngoái đầu nhìn lại.
Đối phương cách đó không xa, đang đứng bên cạnh Mục gia chủ nhìn về phía y bên này, là Mục Gia Dật.

Không chỉ có Mục Gia Dật, còn có Tông Linh cùng Tông lão nhị đứng cách vài bước.
Tông gia là gia tộc đứng đầu trong tam đại thế gia, trong mấy trường hợp như vậy có sự xuất hiện của Tông gia cũng có thể hiểu được, nhưng sao người tới lại là Tông Linh cùng cha hắn, đại gia chủ Y Kỳ đâu?
Ninh Vân Dập đối đầu ánh mắt của Mục Gia Dật, hắn không chỉ không thu hồi tầm mắt mà còn hướng đến y khiêu khích, nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Mục Gia Dật tâm tình nhìn có vẻ rất tốt, thậm chí còn bưng lên một miếng bánh kem mô phỏng xắn một miếng, đưa vào trong miệng, thưởng thức.
Ninh Vân Dập không hiện bất cứ cảm xúc gì lên mặt nhưng trong lòng lại có một dự cảm xấu.
Mục Gia Dật đắc ý như vậy, đêm nay sợ là Tông gia cùng Mục gia có hậu chiêu.
Việc Y Kỳ xuất hiện trước nghi thức tiếp nhận vị trí gia chủ làm cho hai nhà này trở tay không kịp.

Sau Y Kỳ lại trở thành đại gia chủ.

Ninh Vân Dập cảm thấy trong trường hợp đặc biệt này Mục Gia Dật sẽ không thiết kế âm mưu đối phó với một tên tép riu như y, sợ mục đích chính là nhằm vào Y Kỳ.
Y Kỳ không chỉ là đại gia chủ, hắn còn là quan chỉ huy.
Vị trí đại gia chủ cũng là Tông nguyên soái tự mình bàn giao, bọn họ dám đối với Y Kỳ xuống tay, không sợ Tông nguyên soái xong việc sẽ tính sổ sao?
Hoặc là, bọn họ từ nơi nào đó nhận được tin tức Nguyên sói ốc còn không mang nổi mình ốc, cảm thấy không cứu được Y Kỳ?
Chẳng lẽ hai ngày này Tông nguyên soái lại đã xảy ra chuyện?
Mục Gia Dật thực mau thu tầm mắt, hắn khống chế không được, dù sao hai ngày này nhận được tin tức làm tâm tình hắn rất thoải mái.
Hắn đã cho rằng cả bàn cờ cực khổ thiết kế ra đã thất bại, ai ngờ quanh co một vòng...!thậm chí lúc nhìn Tông Linh hắn cũng không kiềm được bộ dáng tươi cười.
Tông Linh lạnh lùng quay đầu nhìn lại, liếc mắt bực bội nhìn Mục Gia Dật.
Mục Gia Dật sắc mặt trầm xuống, nhưng nghĩ đến qua đêm nay Tông gia sẽ một lần nữa trở lại trong tay Tông lão nhị, Tông Linh vẫn còn hữu dụng, hắn chỉ có thể tiếp tục nhẫn.
Y Kỳ xuất hiện là lúc buổi tiệc đính hôn sắp kết thúc, sắc mặt hắn không tốt lắm, bộ giáp trên người cũng dính không ít tro bụi, nhưng nhìn tổng thể vẫn còn ổn.
Y Kỳ nhanh chóng tìm Hoàng Thái Tử chúc mừng, cũng đưa lên lễ vật của Tông Nguyên soái.
Hoàng Thái Tử cùng Tông nguyên soái quan hệ tốt, vẻ mặt ôn hoà nở nụ cười tiếp nhận, hắn nghe nói Tông Nguyên soái rất nhanh sẽ trở về Chủ Tinh, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Y Kỳ, Nguyên soái bây giờ vẫn tốt chứ?"
Y Kỳ lập tức đáp: " Bẩm điện hạ, Nguyên soái hết thảy vẫn khoẻ mạnh."
Hoàng Thái Tử cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi, chờ hắn trở về, nhất định phải gọi hắn tiến cung một chuyến, đã mấy tháng chúng ta không cùng chơi cờ.

Chờ hắn trở về, ta sẽ mở yến hội tẩy trần cho hắn một phen."
Y Kỳ như cũ là liên tục vâng dạ.
Đúng lúc này, một âm thanh chậm rãi vang lên, mang theo ác ý rõ ràng: " Điện hạ đừng tin kẻ tiểu nhân này, hắn đang nói dối."
Y Kỳ vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh đều tập trung lên người hắn.
Dù sao trước mắt chỉ nghe nói Y Kỳ là người duy nhất liên hệ được Tông Nguyên soái, có thể từ trên người hắn biết được tin tức cụ thể của Nguyên soái thì sao.
Khi Y Kỳ cùng Hoàng Thái Tử nói chuyện, mọi người cũng vây quanh tập trung vào lỗ tai nghe ngóng.
Vốn dĩ Hoàng Thái Tử cùng Y Kỳ trò chuyện với nhau thật vui, Mục gia chủ vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt:?? Có ý gì? Nói dối? Cái gì đang diễn ra ở đây?
Y Kỳ nhíu mày, không vui nhìn về phía Mục gia chủ: "Ngươi đây là có ý tứ gì? Ta nói dối, ta nói dối cái gì?"
Mục gia chủ chắp tay hướng tới Hoàng Thái Tử cũng đang khó hiểu giải thích: " Điện hạ, việc này vốn dĩ ta không muốn quản, nhưng ta cùng Tông gia dù sao cũng có quan hệ thông gia, lại kính nể Tông Nguyên soái, khó tránh có chút để ý về tin tức của Ngài ấy.
Cho nên ngày đó nhìn thấy Nguyên soái cùng Y Kỳ đại nhân gọi liên tuyến, ta còn lo lắng Nguyên soái chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hơn nữa trong tay ta đúng lúc lại có một viên nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S, nên mang ý tốt tra xét một phen."
Mọi người nghe thế biểu tình liền quái dị, lời này của Mục gia chủ nói ra cũng có thể chấp nhận, nhưng không ai không biết tâm tư của hắn là gì?

Cái gì mà kính nể Tông nguyên soái, còn lo lắng?
Sợ là cảm thấy Y Kỳ lừa gạt chiếm lấy vị trí gia chủ Tông gia cùng với mớ tài sản phú khả địch quốc, cho nên lúc này mới không tiếc trả đại giới vượt mặt đi tra một phen?
Bất quá đám người đứng được ở nơi này đều đã thành tinh cả, sự tình trước mắt vẫn như rơi trong sương mù, ai cũng không muốn đắc tội với bên nào.
Nếu Y Kỳ thật sự nói dối, như vậy nếu đứng bên phía Y Kỳ sẽ đắc tội gia chủ tương lai của Tông gia.
Còn nếu Y Kỳ không nói dối, đứng về phía Mục gia, sẽ đắc tội Tông Nguyên soái.
Cho nên tốt nhất không làm cái gì cũng không nói cái gì, cứ chờ xem diễn là được.
Mục gia chủ căng da đầu tiếp tục nói: "Ta liền mặt dày đi cầu tam hoàng tử, cuối cùng tam hoàng tử cũng lo lắng Tông gia bị lừa, liền đi tra xét một phen, kết quả lúc này mới bày ra trước mắt, Y Kỳ này quả nhiên lớn mật, những gì trước đó hắn nói đều là nói dối, hắn thậm chí còn có tâm tư hãm hại Tông Nguyên soái."
Hoàng Thái Tử cau mày, không vui nhìn Mục gia chủ: "Y Kỳ là tâm phúc của Tông nguyên soái, trung thành một lòng, đi theo Tông Nguyên soái vào sinh ra tử biết bao trận chiến, ngươi nói hắn hãm hại Tông Nguyên soái, ta không tin."
Tam hoàng tử lúc này đứng ra: "Đại ca, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi nếu không tin, vậy ta cũng đem chứng cứ ra cho ngươi nhìn rõ một chút."
Hoàng Thái Tử sắc mặt càng thêm khó coi, cũng không trả lời tam hoàng tử, mà là nhìn về phía Y Kỳ: "Ngươi muốn giải thích một chút không?"
Y Kỳ đứng thẳng thân thể: "Điện hạ, ta không có nói dối, cũng tuyệt không hại nguyên soái, bọn họ đây là bôi nhọ ta."
Hoàng Thái Tử cân nhắc thật lâu sau, vẫn là lựa chọn đứng về phía Y Kỳ: "Lão tam, việc này chờ yến hội kết thúc ta sẽ phái người đi tra, sau đó lại nói tiếp.

Ta tin tưởng nhân phẩm Y Kỳ."
Tam hoàng tử làm sau chịu để chuyện này tra xét sau chứ, vạn nhất lão đại mua chuộc được Y Kỳ thì sao?
Hoặc Y Kỳ chính là người của lão đại, đến lúc đó Tông gia chẳng phải đều là của Thái Tử?
Tam hoàng tử nhe răng nở nụ cười: "Đại ca, ngươi không phải là muốn bao che Y Kỳ chứ? Ngươi cùng Tông nguyên soái quan hệ tốt, hiện giờ Tông nguyên soái bị người làm hại, ngươi ngược lại không tra ra sự thật, cũng quá lạnh nhạt vô tình đi? Nếu Y Kỳ thật sự vô tội, cứ thoải mái để người khác tra, sợ cái gì?"
Y Kỳ cau mày, không nói chuyện.
Tam hoàng tử càng thêm xác định suy đoán của hắn, người này tuyệt đối có chuyện dấu diếm.
Lúc trước video liên kết trực tuyến kia đánh cho bọn họ một cú không kịp trở tay, nhưng sau này ngẫm lại, chưa thấy được người thật thì tất cả có khả năng chỉ là diễn.
Tông lão nhị đúng lúc tiến lên, quỳ xuống, mắt nóng lệ tuông: "Thái Tử điện hạ, lão ngũ bên ngoài sinh tử không rõ, vì sao trước không liên hệ nhị ca là ta ngược lại trước tiên đi liên hệ Y Kỳ.

Y Kỳ là tâm phúc của hắn về mặt tình cảm có thể tha thứ nhưng lão ngũ cho dù không hài lòng cháu trai Tông Linh đảm đương vị trí tân gia chủ, hoặc là không hài lòng người nhị ca này, thì vẫn còn tam ca tứ ca.

Cố tình người đảm đương chức gia chủ lại là một người cùng Tông gia không chung huyết thống thậm chí còn là người ngoài không có bất kỳ quan hệ gì, còn được toàn quyền xử lý sản nghiệp của Tông gia.

Điện hạ, hai ngày nay ta ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu đều là cảnh tượng Lão ngũ bị hãm hại, hơn nữa chúng ta thật sự đã tra ra được vài thứ mới dám đến trước mặt Điện hạ mong ngài làm chủ.

Rốt cuộc lão ngũ chưa nói khi nào mới trở về Chủ Tinh, nếu thời gian quá lâu, đại gia chủ này...cũng có thể sẽ trở thành gia chủ thật sự.

Tông gia về sau chỉ sợ sẽ thành nơi của Y Kỳ."
Tông lão nhị một phen tuông hết khả năng diễn xuất lẫn độc tấu bi thiết nhất của mình, tuy rằng đa số mọi người đều cảm thấy Tông lão nhị mục đích chỉ vì vị trí gia chủ Tông gia.

Nhưng xác thật cũng có chỗ đáng nghi ngờ, Tông Nguyên soái đột nhiên chỉ định Y Kỳ làm đại gia chủ, mọit người ngoài lại được toàn quyền xử lý, đúng là có điều cần cân nhắc.
Hoàng Thái Tử đến lúc này cũng không thể thiên vị, chỉ có thể nhìn về phía Y Kỳ vẫn luôn trầm mặc không nói: "Ngươi có thể giải thích một chút nguyên nhân không?"
Y Kỳ rũ mắt, nghĩ nghĩ nói ra một lời giải thích: "Tông Nguyên soái không tín nhiệm những người này của Tông gia, nên mới để ta tạm thay ngài ấy xử lý."
Tông lão nhị vành mắt đỏ ửng ra vẻ bi phẫn: "Điện hạ, lý do này có thể tin được sao? Cho dù không tin tưởng ta, chẳng lẽ hắn không tin được tất cả mọi người trong Tông gia?"
Tam hoàng tử lúc này chậm rì rì tiến lên mở miệng: "Nếu không đại ca trước tiên nhìn xem những chứng cứ chúng ta tra được rồi nói sau."
Hoàng Thái Tử cuối cùng thở dài một tiếng: "Lấy đến đây đi."
Tam hoàng tử lập tức hướng Mục gia chủ liếc mắt, Mục gia chủ nhanh chóng mở ra vòng tay, lập tức hiện lên không ít đồ vật bọn họ tra được.
"Điều thứ nhất chính là ngày Tông nguyên soái cùng Y Kỳ ở hiện trường gọi video liên kết trực tuyến, xong chúng ta dùng biện pháp đặc thù tra xét một phen, phát hiện một chuyện rất kỳ quái, ngày đó trên toàn bộ khu vực Chủ Tinh không có phát hiện ra tín hiệu ID của Tông Nguyên soái tiến hành đăng nhập và thực hiện cuộc gọi."
Mọi người nghe hiểu, xoát một chút xem qua, biện pháp đặc thù này chỉ có cấp bậc cao nhất mới có thể sử dụng điều tra, xem ra tam hoàng tử đã tiêu tốn một số lớn mới tra ra được.
Y Kỳ nhấp môi, trong lúc nhất thời không nói chuyện.
Tông nguyên soái ID đương nhiên không có vào, dù sao vòng tay của Tông nguyên soái hiện tại đang ở trong tay hắn, cùng ngày ID liên kết gọi trực tuyến cũng không phải của Nguyên soái.
Nhưng lời này hắn không có biện pháp giải thích.
Y Kỳ trầm mặc làm mọi người ở đây liếc nhau, Hoàng Thái Tử cũng nhăn chặt mày.
Mục gia chủ tâm tình càng tốt, thực mau triển lãm chứng cứ thứ hai: "Bởi vì ID thân phận của Tông nguyên soái là cấp bậc tối cao, hơn nữa căn cứ vào điều thứ nhất lo lắng an nguy của Tông nguyên soái, liền xin tra xét một chút ID Tông nguyên soái, ngoài ý muốn phát hiện giờ phút này ID thân phận của Tông nguyên soái đang ở Chủ tinh."
"Cái gì?" Hoàng Thái Tử lần này cũng ngoài ý muốn giương mắt, "Lời này thật sự? Nguyên soái đã trở về Chủ tinh?"
Mục gia chủ lại làm ra bộ mặt bi thương lắc đầu: "Điện hạ, không có.

Hoặc là nói, từ đầu tới đuôi vòng tay của Tông nguyên soái đều ở trong tay Y Kỳ.

Chúng ta tra xét hành tung của hắn, không lâu trước đây hắn rời đi Chủ tinh, cùng ngày trở về, ID thân phận của Tông Nguyên soái đúng là có xuất hiện trong thời gian chớp mắt.

Nhưng chúng ta tra qua lúc đó chỉ có một mình Y Kỳ quay trở về, cũng không hề có sự có tồn tại của Tông Nguyên soái."
Lời này vừa nói ra, mọi người nháy mắt choáng váng.
Không thể nào, bọn họ chỉ là xem một vỡ diễn, thế nhưng thật sự xem ra khả năng Y Kỳ hại Tông nguyên soái? Thậm chí hắn còn lấy được ID thân phận của Tông nguyên soái?
Y Kỳ sắc mặt phát trầm: "Mục gia chủ, ngươi có biết tự mình điều tra hành tung tướng lãnh cao cấp bậc tướng cùng tin tức cơ mật là phạm tội hay không? Ngươi là ngược gió gây án sao?"
Mục gia chủ thở dài một tiếng: "Ta cũng là vì Tông nguyên soái, nếu có thể vì Tông nguyên soái điều tra rõ chân tướng, ta có bị phạt cũng là cam tâm tình nguyện."
Y Kỳ cười nhạo một tiếng: "Trừ bỏ ngươi, còn có ai nữa? Tông nhị thì sao? Tam hoàng tử đâu, các ngươi đều tham dự, đây thuộc về hành vi cố tình phạm pháp."
Tông lão nhị cười to, chó cùng rứt giậu muốn dùng cái này buộc bọn họ từ bỏ sao?
Nhưng nếu thật sự chứng minh ID thân phận của lão ngũ trong tay Y Kỳ, vậy thì chuyện đối phương hãm hại lão ngũ như ván đã đóng thuyền, đến lúc đó bọn họ lập công lớn.

Có ưu có khuyết, đủ để khai ân.
Tông lão nhị cũng quỳ xuống: "Cầu Thái Tử điện hạ vì Tông nguyên soái làm chủ!"
Đáng tiếc đêm nay muốn đánh bất ngờ Y Kỳ không thành công, nếu không lục soát ra được ID thân phận của Tông nguyên soái, đến lúc đó không còn Y Kỳ, bọn họ có thể khống chế toàn bộ Tông gia.
Y Kỳ này thật là có chút bản lĩnh, vậy mà không bị bắt lại, tự nhiên bọn họ cũng không lấy được ID thân phận.
Hoàng Thái Tử mày nhăn đến càng sâu, hắn nhìn về phía Y Kỳ, lại nhìn về phía Tông lão nhị: "Lúc đó các ngươi xác nhận đã nhìn thấy Tông Nguyên sói xuất hiện ở video trực tuyến."
Tông lão nhị cùng Mục gia chủ sớm có chuẩn bị: "Nhưng nếu ID thân phận của Tông Nguyên soái ở trên người Y Kỳ, như vậy Tông Nguyên soái sao có thể gọi video trực tuyến? Hơn nữa lúc ấy chúng ta đều bị làm cho khiếp sợ, Tông Nguyên soái cũng không lộ thân hình, nói không chừng là tìm một người giống ra giả mạo Tông Nguyên soái lừa gạt bọn ta."
Mọi người nghe thế hít sau một hơi, hảo gia hoả, bọn họ thế nhưng bị Tông lão nhị cùng Mục gia thuyết phục.
Dù sao trừ bỏ mấy người có mặt ngay lúc đó thì không có ai thấy được cuộc gọi trực tuyến đó cả.
Thậm chí bản thân Tông nguyên soái cũng chỉ liên hệ qua Y Kỳ, cũng không hề liên lạc với ai trong mấy người còn lại của Tông gia.
Ninh Vân Dập cau mày sắc mặt không tốt lắm, y tin tưởng Y Kỳ, lúc trước y cùng Tông nguyên soái chính xác đã đối thoại qua, toàn bộ hành trình Tông nguyên soái tuy rằng chỉ lộ đầu, nhưng giao lưu không phải giả.
Huống chi, theo sau đó Y Kỳ còn lấy ra thẻ thông hành của Tông Nguyên soái dẫn y vào căn cứ.
Không thể không nói, Tông lão nhị cùng Mục gia chủ, tam hoàng tử lần này là có chuẩn bị kỹ mà tới, mục đích là đoạt lại Tông gia.
Thậm chí bọn họ còn cho sự thật là như vậy, cảm thấy Tông Nguyên soái thật sự đã xảy ra chuyện.
Hoàng Thái Tử nhìn về phía Y Kỳ: "Ngươi còn có cái gì muốn nói sao? Ngươi nếu có thể giải thích rõ ràng, ta còn nguyện ý tin tưởng ngươi."
Y Kỳ nhấp môi không nói chuyện.
Mục gia chủ cùng Tông lão nhị liếc nhau, càng thêm tin tưởng đối phương á khẩu không trả lời được: "Thái Tử điện hạ, chúng ta mang theo dụng cụ tiến vào, chỉ cần kiểm tra một chút trên người Y Kỳ có hay không hai cái thẻ từ ID thân phận thì chẳng phải sự thật đã rõ rồi sao?"
Cũng là vì nghiệm chứng Y Kỳ có hay không tùy thân mang theo ID của Tông nguyên soái, nếu mang theo, như vậy đừng trách lại tự dâng vào tay bọn họ.
Y Kỳ thần sắc cổ quái hướng bọn họ liếc mắt một cái: "Các ngươi xác định muốn kiểm tra?"
Mấy người Tông lão nhị đương nhiên không muốn từ bỏ, đều đi đến một bước này rồi, chẳng lẽ còn để hắn chạy thoát?
Bọn họ bên này gật đầu, Hoàng Thái Tử thở dài một tiếng, xua xua tay: "Cho người mang vào."
Không bao lâu, người của tam hoàng tử mang đến một bộ dụng cụ, sau khi mở ra, tức khắp toàn bộ sảnh yến hội đều hiện ra vô số điểm đỏ nhỏ.
Một điểm nhỏ tương ứng cho một người.
Mà trên người mỗi người đều được bao trùm một điểm nhỏ màu xanh.
Nếu có hai cái, chứng tỏ trên người đối phương có hai ID thân phận.
Ninh Vân Dập vẫn là lần đầu nhìn thấy thứ đồ chơi công nghệ cao này, y cũng không lo lắng, giờ phút này ID y mang theo trên người chính là Bạch Diễm Vũ.
Còn lại đều đặt ở không gian.
Dụng cụ kiểm tra đo lường này có trâu bò thế nào cũng không tra tới được không gian của y.
Chờ điểm xanh hiện ra xong, Mục gia chủ cùng Tông lão nhị lập tức tìm Y Kỳ.

Đáng tiếc, trên người hắn chỉ có một điểm màu xanh.
Người này vậy mà không đem theo thứ quan trọng như vậy trên người? Rốt cuộc hắn đem vòng tay thân phận của Nguyên soái dấu ở đâu?
Xem ra chờ Y Kỳ bị bắt rồi, lại đi một chuyến đến nơi hắn ở điều tra một phen, khẳng định trước sau gì cũng ở Chủ Tinh.
Tông lão nhị dám đi theo Mục gia chủ làm khó dễ, cũng là cảm thấy lão ngũ là thật sự không còn, cho dù không phải Y Kỳ làm hại, thì cũng không về được.
Nếu không một người đang tồn tại, sao có thể tin tưởng trao vật chứng minh thân phận duy nhất của mình vào trong tay người khác?
Sợ đây là công đạo cuối cùng của lão ngũ với Y Kỳ, Y Kỳ lại sinh ra lòng th@m muốn một mình bá chiếm Tông gia.
Đúng lúc này, không biết âm thanh của ai vang lên, một tiếng này giữa sảnh yến hội im lặng tĩnh mịch lại phá lệ nghe rõ ràng.
Mọi người hướng hắn nhìn lại, phát hiện là một người đứng gần dụng cụ, hắn đẩy mắt kính nhìn đám điểm màu đỏ trên dụng cụ, phát hiện phía sau cây cột trong sảnh yến hội này nhiều ra thêm một người, trên người người đó lại bị màu xanh loé lên bao trùm chớp tắt chớp tắt, chứng tỏ đối phương có vòng tay nhưng không mở ra.
Mọi người cũng đều hướng tới điểm kia nhìn lại, người duy nhất không đi xem chính là Y Kỳ.
Ninh Vân Dập ngay từ đầu nhíu chặt mày lo lắng, khi nhìn đến Y Kỳ thả lỏng thản nhiên chấp nhận kiểm tra, y liền ý thứ được một chuyện.
Y nhìn về phía điểm xanh chớp tắt kia, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ lớn mật.
Trách không được từ đầu đến đuôi Y Kỳ đều lấy ra bộ dạng trầm mặc để ứng phó...Cố ý dẫn dắt Tông lão nhị, Mục gia chủ cùng Tam hoàng tử tiếp tục vỡ kịch.
Ba người này đem ra chứng cứ đều giống mô giống dạng, nhưng tiền đề là, Tông Nguyên soái phải thật sự bị hãm hại.
Nhưng nếu, Tông nguyên soái không chỉ không chết, thậm chí xuất hiện tại sảnh yến hội thì...?
Đến lúc đó tự nhiên những thứ gọi là chứng cứ cùng hoài nghi, bất quá chỉ là một mớ trò cười.
Thậm chí ba người này còn hố chính mình, tội vượt quyền điều tra hành tung tướng lãnh cấp cao, cộng thêm điều tra hành tung cùng ID thân phận Tông Nguyên soái mà chưa có sự cho phép a.
Mọi người nghi hoặc nhìn tới chỗ điểm xanh chớp động, là cây cột đối diện phía sau xe lăn Hoàng Thái Tử.

Theo ánh nhìn của mọi người, một thân hình cao lớn chậm rãi từ sau cây cột đi ra.
Trên mặt mang một chiếc mặt nạ, một thân khôi giáp quân bộ đặc thù trên thân càng thêm ưu việt, đứng ở trên bậc thang, rũ mắt nhìn xuống đám người phía dưới.
Cùng lúc đó, một tia uy áp kh ủng bố thổi tới khiến đám người trong sảnh khiếp sợ không thôi, đám người ở đây lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực áp chế hạ gục trong nháy mắt, thậm chí còn thấy được một tia uy hiếp trong đó.
Ninh Vân Dập tuy rằng đoán được Tông nguyên soái khả năng cao có mặt ở yến hội, giờ phút này cảm nhận được luồng tinh thần lực cường hãn này, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu y chính là y không cảm nhậm được cấp bậc của đối phương, cấp bậc người này cao hơn y rất nhiều?
Ý niệm này vừa nảy ra làm Ninh Vân Dập rũ mắt không dám phóng thích linh lực, sợ bị người kia phát hiện.
Cũng may mục tiêu của Tông nguyên soái là tam hoàng tử, Mục gia chủ, cùng với Tông lão nhị.
Ba người này căn bản vô pháp kháng cự luồng áp chế kh ủng bố này, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Tam hoàng tử thẹn quá thành giận, chờ ý thức được cái gì lại sinh ra sợ hãi, người nọ thế nhưng không chết?
Hắn thế nhưng không chỉ có không chết thậm chí đã sớm trở về Chủ tinh?
Toàn tinh tế chỉ mỗi mình đối phương có tinh thần lực cường hãn kh ủng bố đến trình độ này thôi, một người áp chế toàn bộ cường giả trong sảnh yến hội, cũng chỉ có Tông Nguyên soái có thể làm được.
Tông Hạo lúc này mới thu uy áp tinh thần, đi đến trước người Hoàng Thái Tử đang ngốc ra, chắp tay: "Gặp qua điện hạ."
Hoàng Thái Tử đáy mắt dần dần tràn ra kinh hỉ: "Tốt, Tốt lắm, ngươi rốt cuộc đã trở lại!"
Vành mắt rung động trong nhất thời có chút ửng đỏ, lúc nãy nghe lão tam nói Y Kỳ hại Tông Nguyên soái, hắn thật sự sợ đối phương xảy ra chuyện.
Tông Hạo: "Vốn dĩ muốn trước tiên tới gặp điện hạ, nhưng những lời nói ở Tông gia lúc ấy là sự thật, tinh thần bạo động vẫn chưa hoàn toàn áp chế, sợ sẽ gây thương tổn cho người khác, nên mới tránh ở một chỗ tiếp tục chữa trị.

Ai ngờ...Nguyên lai có thật nhiều người gấp gáp chờ mong ta chết đến vậy."
Tông phụ cùng Mục gia chủ trắng mặt quỳ ở chỗ đó, mới nãy Tông Hạo phát tinh thần lực nhằm vào bọn họ khiến họ bị nội thương, giờ phút này căn bản đứng dậy không được.
Y Kỳ một lần nữa trở lại bên người Tông Nguyên soái, vẫn như cũ không nói một lời, nhưng giờ phút này không một ai dám hoài nghi sự trung thành của hắn.
Tông lão nhị trắng mặt muốn mở miệng giải thích, nhưng đầu cũng không dám ngẩng, hối hận chính mình lúc trước lại nghe lời Mục gia chủ nói, cho rằng Y Kỳ đang nói dối.
Nếu sớm biết lão ngũ căn bản đang ở Chủ tinh, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám mơ ước vị trí gia chủ.
Trước sau gì lão ngũ không thành hôn cũng không có con nối dõi, chỉ cần hắn chịu chờ, sớm muộn gì vị trí gia chủ cũng thuộc về nhị phòng bọn họ.
Sao hắn lại không cố gắng kiên nhẫn tiếp tục cơ chứ?
Tông Hạo bình tĩnh nhìn một màn này: "Hiện giờ đã chứng minh Y Kỳ không có hại ta rồi chứ? Nhị ca, ngươi nói xem."
Tông lão nhị dùng trán chống mặt đất: " Chứng minh rồi chứng minh rồi, là ta nhất thời hồ đồ tin lời người ngoài nói, lão ngũ ta là nhị ca ngươi, thật sự không có tâm tư khác."
Tông Hạo thanh âm trước sau như một lạnh nhạt: "Một khi đã như vậy, ngươi, Mục gia chủ, tam hoàng tử ba người vượt cấp biết sai mà vẫn cố phạm, có nhận tội hay không?"
Tam hoàng tử là người đầu tiên không nhận tội, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thái Tử: " Đại ca, ta cũng chỉ hỗ trợ thôi, ngươi biết là, ta không có ý xấu gì mà."
Hoàng Thái Tử cau mày, ném tay hắn ra: "Tam đệ, việc này chính ngươi gióng trống khua chiêng ở tiệc đính hôn của ta nhất định làm rõ, ngươi muốn ta như thế nào nghĩ ngươi không có ý xấu? Lúc trước ta đã nói, chờ tiệc đính hôn kết thúc ta sẽ cho người điều tra, nhưng ngươi có cho ta cơ hội không? Hiện giờ kết quả trước mắt là do người từng bước ép ra.

Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, việc này ta sẽ bẩm báo Bệ Hạ, theo luật định đoạt."

Tam hoàng tử sắc mặt trắng bệch, há miệng muốn thốt ra lời tàn nhẫn, lại sợ chuyện càng nát hơn, chỉ có thể bày ra bộ dạng uỷ khuất, diễn trọn vẽ vô tội không cam lòng để che giấu.
Mục gia chủ càng là run bần bật, hối hận không thôi: "Nguyên soái, việc này nháo ra, là do chúng ta cảm thấy ngươi bị Y Kỳ hãm hại, sợ về sau Tông gia sẽ rơi vào tay người ngoài, lúc này mới mạo hiểm vạch trần chân tướng, ai biết...Chúng ta cũng là có ý tốt, Tông Nguyên soái có thể niệm tình chúng ta cũng muốn tốt cho ngươi, tha cho chúng ta lần này?"
Tông Hạo: "Thật là tốt cho ta, hay là muốn nâng đỡ con rễ mình thượng vị mới là thật."
Mục gia chủ cắn răng một cái, dứt khoát chơi xấu, nếu hắn thật sự bị giam giữ, vị trí gia chủ của hắn cũng đừng mơ giữ được.
"Nguyên soái, việc này thật sự chỉ là hiểu lầm, nói cho cùng ai mà nghĩ đến Nguyên soái ngươi tình nguyện đem vị trí gia chủ Tông gia giao cho một người ngoài cũng không giao cho huynh đệ ruột trong nhà? Cho nên việc này chỉ xử phạt 50 đại bản được không?"
Việc này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng có thể cứ như vậy cho qua đi.
Nếu Tông nguyên soái thật sự muốn bỏ qua cho bọn họ, chỉ cần nói một câu vui đùa là muốn nháo chút chuyện làm buổi đính hôn của Hoàng Thái Tử thêm náo nhiệt là được, việc này sẽ không có người truy cứu.
Tông Hạo rũ mắt lẳng lặng nhìn hắn, rốt cuộc mở miệng: "Ngươi nói sai rồi."
Mục gia chủ ngẩng đầu: "Sai rồi? Câu nào sai rồi? Là Y Kỳ không phải người ngoài?"
Tông Hạo nặng nề nhìn vào mắt Tông lão nhị: "Huynh đệ ruột là sai rồi."
Không chút để ý mấy chữ vừa nói ra, Tông Hạo tận mắt nhìn thấy bả vai Tông lão nhị run lên một chút, rất nhanh liền khôi phục, nhưng vẫn bị Tông Hạo nhìn thấy.
Nguyên lai, hắn thật sự biết chính mình không phải con ruột của cha.
Mục gia chủ cùng mấy người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại, huynh đệ ruột là sai rồi? Chỗ nào sai? Là ruột sai rồi, hay là huynh đệ sai rồi?
Tông Hạo không để Tông lão nhị khắc chế thân hình xong, đã mở miệng nói tiếp: " Bởi vì kẻ được ta gọi là nhị ca, ta ca, tứ ca gì đó đều không phải con ruột của cha ta, mà là nhận nuôi.

Bọn họ vì động tâm với vị trí gia chủ, cho nên cùng người ngoài cấu kết."
Tông Hạo vừa nói xong, tất cả mọi người ngốc tại tại chỗ, Tông Linh vốn dĩ chính là hoảng hốt đứng nơi đó, vui vẻ lại bất an, vui vẻ là tiểu thúc còn sống, bất an là cha hắn đắc tội tiểu thúc.
Nhưng giờ phút này cục đá lớn nện xuống, hắn toàn bộ đều choáng váng, tiểu thúc...!đang nói cái gì? Cái gì mà không phải ruột thịt?
Cha không phải anh ruột của tiểu thúc? Vậy hắn cũng không phải cháu ruột của tiểu thúc?
Tông phụ rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu: "Lão, lão ngũ, ngươi đang nói cái gì? Ta và ngươi, tam đệ tứ đệ sao có thể không phải ruột thịt được? Ngươi cũng đừng bởi vì tức giận mà cố ý nói như vậy làm ta sợ, nhị ca biết sai rồi còn không được sao? Nhị nói xin lỗi ngươi được không? Chuyện này về nhà chúng ta lại nói, không thể quấy rầy tiệc đính hôn của điện hạ đúng không?"
Tông Hạo lẳng lặng nhìn hắn: "Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng hiển nhiên ngươi không để trong lòng, thậm chí cảm thấy ta khi đó tuổi nhỏ nên không biết việc này?"
"Ngay từ đầu ta không biết, cha bởi vì nghĩa tỷ xảy ra chuyện nên không còn, trong một lần ngẫu nhiên ta nhìn gia phả thấy được quan hệ của ngươi cùng cha, ngươi muốn dấu nhưng dấu không được, trước sau gì ta cũng biết."
Tông lão nhị sắc mặt trắng bệch, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hướng tới Tông Hạo lớn tiếng nói: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"
Tông Hạo lại tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng của hắn: "Trong gia phả Tông thị, nghĩa tỷ cùng cha là quan hệ cha con, là được ghi vào gia phả Tông gia, nàng được Tông gia tán thành, chân chính là con gái của cha.

Mà ba người các ngươi..

chỉ là gia thần*."
(Gia thần: người giúp việc trong nhà quan.

Ngạc nhiên chưa?!)
Hai chữ Gia thần phát ra, mọi người hít hà một hơi, hảo gia hoả, ba tên nhị gia, tam gia, tứ gia lấy danh Tông gia diễu võ dương oai bên ngoài vậy mà chỉ là người hầu?
Chỉ là Tông lão gia tử nhớ tình bạn cũ, hơn nữa nuôi lâu như vậy cũng có tình cha con, không có vạch trần mọi chuyện.
Từ đầu tới đuôi, trên thực tế con nối dõi Tông gia, chỉ có Tông Nguyên soái cùng vị Tông đại tiểu thư quá cố?
Tin tức kình bạo đem đám người ở đây đánh cho tơi bời.
Mục Gia Dật trước mắt càng tối sầm, hắn vậy mà...cùng con trai của gia thần đính hôn?
Hắn thế nhưng chỉ là vị hôn phu của con trai một gia thần?
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, hắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ tinh tế.
Lúc trước tú ân ái bao nhiêu, chân tướng liền có bấy nhiêu tàn nhẫn.
Mục Gia Dật không thừa nhận nổi đả kích này, mắt trợn trắng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, so với đương sự là Tông Linh chịu đã kích còn lớn hơn.
Tông Hạo nhìn cả người Tông lão nhị lắc lư, tàn nhẫn mà lại lạnh nhạt nói: "Trước kia ta nhìn toàn bộ Tông gia chỉ lại mỗi một mình ta, các ngươi là huynh trưởng trên danh nghĩa nhiều năm như vậy, vậy thì cứ tiếp tục trãi qua.

Nhưng các ngươi thừa dịp ta không ở Tông gia, làm ra hành vi bá chiếm Tông gia, không hề nghĩ đến một phần tình cảm huynh đệ, cho nên từ đầu tới đuôi, ai mới là người ngoài?
Ngươi sớm đã biết mình không phải con ruột của cha đi? Để ta đoán thử xem là phát hiện khi nào nhé? Là trước khi khi thân phận của nghĩa tỷ bị bại lộ? Có phải ngươi thấy qua gia phả, nhìn thấy chỉ có tên nghĩa tỷ được ghi vào đó? Cho nên liên hợp với hai người kia lộ ra tin tức, ý đồ đuổi đi nghĩa tỷ, một người có khả năng lớn nối dõi Tông gia, ngươi muốn thay thế sao?"
Tông lão nhị cắn chặt khớp hàm, hai hàm răng ma sát phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, không nói một câu.
Tông Hạo: "Đã là gia thần, vậy thân là gia chủ ta có quyền xử lý các ngươi.

Từ giờ phút này trở đi, ba người các ngươi không còn là người Tông gia, xoá tên không cho phép mang họ Tông, đổi trở về dòng họ vốn có của các ngươi, các ngươi cùng Tông gia không có bất cứ quan hệ gì, bao gồm cả con nối dõi của các ngươi.

Đảm đương thân phận một người bình thường, vượt cấp phạm pháp thì phải chịu tội, tội danh cũng không thấp.

Y Kỳ! Dựa theo cấp bậc hình phạt cao nhất, mang đi!"
Y Kỳ lập tức quỳ một gối xuống đất: "Vâng, nguyên soái!"
Hắn đứng dậy vung tay lên, lập tức tướng sĩ đang ở chỗ tối lập tức tiến lên đem Tông lão nhị, Mục gia chủ chế trụ.
Mục gia chủ bị thảm trạng của Tông lão nhị doạ cho căn bản không dám phản kháng, sợ chính mình cũng bị trực tiếp tước đoạt vị trí gia chủ.
Hảo gia hỏa, tình huynh đệ nhiều năm như vậy mà Tông Nguyên soái một chút cũng không nghĩ tới, nói bắt là bắt.
Tam hoàng tử cũng bị dọa ngốc rồi, nhìn về phía Hoàng Thái Tử: Đại ca cứu ta!
Hoàng Thái Tử xoa giữa mày: "Trước cũng đem đi đi."
Tam hoàng tử vừa định mở miệng, bị Hoàng Thái Tử trừng mắt nhìn, cuối cùng chỉ có thể gục xuống đầu bị mang đi.
Rốt cuộc làm trò trước mặt nhiều người như vậy, đại ca muốn thiên vị cũng không thể có đúng không?
Hết thảy trần ai lạc định, mọi người mới một ngụm th ở dốc, ngay từ đầu chỉ tới tham gia tiệc đính hôn của Hoàng Thái Tử, kết quả cuối cùng lại thành Tông gia thanh tẩy lớn?
Vậy chẳng phải là Tông gia hiện giờ chỉ còn mỗi Tông nguyên soái thôi sao?
Khi mọi người ở đây cho rằng đã kết thúc, Tông Hạo chậm rãi ngẩng đầu, mặt hướng về mọi người, mở miệng: " Giờ phút này mọi người khó có được cơ hội tụ lại một chỗ, vừa vặn ta có chuyện muốn hướng đến chư vị công bố."
Mọi người nghi hoặc xem qua: Còn có bí mật nào của Tông gia chưa vạch trần sao?
Tông Hạo đã mở miệng: "Lúc trước trong một chiến dịch cuối cùng ta bị trọng thương, sau đó thượng tướng Ninh Trạm Phong dưới trướng ta mất tích, không phải do hắn có liên quan đến việc ta bị thương mà phản bội chạy trốn, là hắn đang chấp hành một việc cơ mật ta giao phó.

Bởi vì cơ mật không cho phép bất luận kẻ nào được biết, hắn vô tội bị treo lên bảng truy nã.

Cho nên nhân cơ hội này, ta thay hắn đính chính, tội phạm Ninh Trạm Phong tức khắc giải lệnh truy nã toàn tinh tế, khôi phục chứ vị thượng tướng."
Ninh Trạm Phong chấp hành việc cơ mật trong miệng hắn là giả, nhưng ở chung lâu như vậy hắn nhìn ra Ninh Trạm Phong oan uổng, thậm chí còn có quan hệ với kẻ sau màn làm hắn bị trọng thương.
Nếu kẻ sau màn muốn mượn chuyện hắn bị trọng thương mà làm ra chiêu giá hoạ, hắn vì cái gì không thể mở miệng làm sáng tỏ trả lại trong sạch cho Ninh Trạm Phong?
Đến nỗi chứng cứ? Hắn thân là người bị hại tự mình mở miệng, là chứng cứ tốt nhất.
Ninh Vân Dập vốn dĩ đang rũ đầu, nghe câu nói này xong khó tin ngẩng đầu nhìn lại, đáy mắt lại tràn ra ánh sáng hy vọng chói chang.!
——-
Cuối cùng cũng chờ được tới chương này, hả lòng hả dạ cực kỳ!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK