• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ninh Tiểu Miêu là dựa vào thính giác mà phát hiện Mèo Lớn tỉnh lại, bé đã cố gắng giãy dụa một phen mới nhịn đau ngước đầu ra khỏi chén cơm chan nước canh sườn bắp ngô nhìn qua góc phòng.
Dù đã nhìn mấy lần rồi, nhưng trong đôi mắt mèo to tròn xanh biếc đó của bé vẫn không dấu nổi sự vui vẻ.
Mèo Lớn gầy yếu cả thân từ đầu đến đuôi chỉ thấy toàn băng gạc, nghiêm trọng nhất vẫn là ở phần đầu và bốn chân.
Về phần Mèo Lớn, cả tâm trí nó lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng, cho đến thời điểm bây giờ nó vẫn chưa tiếp thu được sự tồn tại cái nơ bướm trên chân nó.
Nếu để đám thuộc hạ kia nhìn thấy tình trạng này của nó, nó còn mặt mũi nào nhìn người khác chứ?
Nó cứng nhắc di di phần đầu, sau đó, nhạy cảm phát hiện ra phía trên đỉnh đầu có thứ gì đó khả nghi cũng lung lay theo động tác của nó.
Trong nháy mắt có thể thấy được Mèo Lớn đã chết máy, chẳng biết tại sao, nó lại có linh cảm không lành.
Nó cố gắng nhích nhích một chút, cái đầu to cúi xuống thấp một chút, đem sức lực nâng chân trước khều khều một cái, thứ đồ vật đang ngự trên đỉnh đầu cũng lập tức vung vẫy theo động tác của nó, sau đó rất nhanh lại trở về vị trí ban đầu.
Cái thứ đó không xa lạ gì nữa chính là phiên bảng nơ bướm to hơn cái trên chân nó nhiều chút.
Mèo Lớn cảm thấy toàn bộ thân thể nó đều không tốt một chút nào, đại não của nó không thể loading được nữa, thân thể cứng đơ nữa ngày không buồn nhúc nhích.
Trong đáy mắt Ninh Tiểu Miêu toàn là ý cười, hai cái chân nhỏ trên ghế đong đưa lúc ẩn lúc hiện, là dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng tâm trạng.

Mèo Lớn rốt cục hoàn hồn, đưa mắt qua nhìn lại, từ lúc phát hiện bản thân đang nằm trong lồ ng lớn được đặt ở góc phòng khách nó liền biết mình đang ở địa phương nào, thêm việc đối phương băng bó thay thuốc cho nó, đây là người tốt.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nó hoàn toàn thả lỏng mà không lộ ra sự cảnh giác phản kháng.
Đương nhiên thêm một phần nguyên nhân là nó không hề biết bản thân sẽ bị cột nơ bướm, còn về vấn đề khác....
Ninh Tiểu Miêu đang ngồi cách phòng khách trộm liếc nhìn bị Mèo Lớn ngẩn đầu lên bắt gặp, đứa bé bị phát hiện nhìn trộm lập tức quay mặt đi, làm bộ đang lơ đẵng nhìn.
Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt mèo lớn vẫn thấy rõ đôi con ngươi màu xanh biển của đứa bé kia, như màu của nước biển, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì nó đã vô số lần nhìn thấy đôi mắt xanh biếc giống như vậy qua gương, lạ lẫm là giờ phút này đôi mắt đó lại xuất hiện trên khuông mặt non nớt của một đứa bé.
Tuy nhiên nhìn kỹ vẫn là thấy sự khác biệt, màu sắc con ngươi của đứa bé là màu xanh biển nhạt, mà của nó thì là màu xanh sẫm.

Màu xanh nhạt như vậy chỉ xuất hiện khi nó hoá thân về hình dáng con người.
Mèo Lớn không nghĩ tới nó cùng người nhà này lại có duyên đến vậy, đứa nhỏ của nhà này lại có màu sắc đôi mắt giống nó, nhưng ngẫm lại cũng không ngạc nhiên lắm, khắp nơi trên tinh tế này người có màu sắc con ngươi như vậy cũng không ít.
Ninh Vân Dập ngay lúc Mèo Lớn vừa tỉnh lại đã phát hiện, chỉ là y không để ý.
Ninh Tiểu Miêu liên tiếp nhìn trộm y cũng không để ý, trẻ con yêu thích mấy loại động vật có lông xù xù là bình thường, dù sao...!Y lớn như vậy cũng rất thích nha.
Lông xù ai lại không thích chứ?
Chẳng qua y là người đã sống được hai đời, mặc kệ trong tâm trí có yêu thích thế nào, bên ngoài y vẫn phải tỏ ra hết sức điềm tĩnh, sở thích trẻ con như vậy phải âm thầm lặng lẽ duy trì, dù sao cũng chẳng ai biết được.
Ninh Vân Dập tập trung ăn xong phần cơm của mình, chờ Ninh Tiểu Miêu ăn xong liền thu dọn gọn gàng rồi mới nắm tay Ninh Tiểu Miêu tiến về hướng chiếc lồ ng.
Mèo Lớn nhìn thấy một lớn một nhỏ đang tiến tới liền cố gắng nâng nữa người dậy, dù hai người này cho nó cảm giác dịu dàng ngoan ngoãn mà lương thiện nhưng bản năng động vật vẫn có lòng cảnh giác, đương nhiên nó cũng rõ ràng tình trạng bản thân bây giờ chính là cá đã nằm trên thớt mặc người chém giết.
Sau khi nghĩ thông suốt, Mèo Lớn lại lần nữa nằm xuống, mùi hương đồ ăn vươn vấn quanh mũi, nó phải dựa vào tự chủ mạnh mẽ đã luyện tập nhiều lần mới có thể khắc chế không mất lý trí.

Lúc trước nó cho rằng thịt Lạc Lạc thú bị chôn dưới đất đã rất ngon, ai ngờ đâu còn có nhiều thứ hấp dẫn hơn như vậy.
Những mùi vị lạ lẫm này ôm lấy vị giác nó, làm nó chìm đắm trong đó.

Ninh Vân Dập đi đến trước chiếc lồ ng, cúi người nhìn chằm chằm con vật ở trong: "Xem ra có thể sống sót rồi."
Âm thanh Ninh Vân Dập vừa vang lên, Mèo Lớn liền nâng đôi mắt thú lên, con ngươi màu xám lẳng lặng nhìn y.
Ninh Vân Dập đứng thẳng dậy, tay sờ sờ cằm suy nghĩ sâu xa, đúng như y dự đoán, Mèo Lớn này quả nhiên đã trãi qua huấn luyện, ít ra từ phản ứng mới vừa rồi mà suy ra được Mèo Lớn này có thể nghe hiểu y nói gì.
Nếu đã như vậy, nuôi cho bé con nhà y làm bạn chơi cùng sau này cũng tốt.
Chăm sóc tốt về sau giá trị vũ lực cũng không thấp, xem như có thêm tầng bảo hộ.
Chỉ có một vấn đề là....!To lớn như vậy, ăn uống nhất định cũng nhiều.
Đồng thời Ninh Vân Dập rất rõ ràng một chuyện, nếu như y không nuôi nó, chắc chắn Mèo Lớn sẽ bị bắt đem đi thuần hoá lần nữa hoặc sẽ trở thành món ăn trên mâm của người khác.

Ninh Vân Dập vừa suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm Mèo Lớn đầy vết thương trên người, vì trốn thoát mà bị thương nặng tới như vậy, nó chắc chắn không muốn bị thuần hoá.

Sau khi đã có quyết định, Ninh Vân Dập trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Mày là thuần thú từ đâu chạy tới đây?"
Mèo Lớn ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại nó đã triệt để phong ấn tinh thần lực, không có cách nào hoá thân thành con người, hiện tại nó chẳng khác thú bình thường là bao.
Mèo Lớn thả lỏng tầm mắt, không có lên tiếng, nhưng phản ứng này cũng thể hiện rằng nó nghe hiểu.
Ninh Vân Dập cũng không gấp gáp, y quay người đi đến bên cạnh bàn, bưng hai chậu thức ăn quay trở lại, thấy mùi hương thơm quanh quẩn nãy giờ đang đến gần trước mắt, cả người Mèo Lớn đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Đặt hai chậu thức ăn xuống đất, Ninh Vân Dập dùng âm thanh lạnh nhạt nói: "Nếu đã nghe hiểu được, ta cũng không nói dài dòng.


Nhà ta thiếu một chân canh cổng, nếu mày tình nguyện ở lại nơi này, vây thì tiêu chuẩn cơm canh sau này sẽ như thế này, tương tự, mày nếu chọn ở lại phải tuyệt đối trung thành và nghe lời; Đương nhiên, nếu mày không đồng ý, ăn xong có thể tự động rời đi."
Đôi mắt của Mèo Lớn hoàn toàn bị hai chậu thức ăn bên ngoài chiếc lồ ng hấp dẫn chú ý, nó sững sờ nhìn hai cái chậu lớn, mỗi chậu đều có 5 loại thức ăn, hai chậu đều đầy tràn, loại dưới cùng là thứ đồ ăn trắng bóng mà nó không biết là gì.
Nhưng mùi thơm ngập tràn cứ xông vào mũi nó, khiến nó vô thức cứ nuốt nước miếng...một chút.
Loại mùi hương xa lạ làm bụng nó không thể kìm chế được kêu lên ục ục, hai mắt của nó thậm chí còn không thể dời ra chỗ khác, chỉ có thể như vậy mà nhìn chằm chằm.
Một chậu khác bên trong cũng chứa những đồ vật nó chưa thấy qua bao giờ, nhưng lại tản ra mùi hương thức ăn cùng mùi trái cây thuần tuý trong trẻo, khác với loại trái cây mà nó đã ngửi qua chỉ thấy vị chua chua chát chát.
Mèo Lớn rốt cục cũng dời được tầm mắt, nâng mặt lên thể hiện bản thân nó hiểu lời người này đang nói.

Nhưng nghĩ tới căn bệnh bạo động tinh thần của mình, nó rủ mắt xuống miễn cưỡng nhìn qua chỗ khác, cuối cùng gác đầu nằm trên hai chân trước, đầu to khẽ quay sang chỗ khác.
Đối phương đã cứu nó, nó không thể lấy oán trả ơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK