Hán Nạp là người phụ trách khu Ẩm Thực của Tây Thành Phố Ngầm này.
Hắn nhìn nhìn bảng giá, lại nhìn qua Tân Thành Chủ, lại xem một chút cái thùng to đang đựng xiên thịt dị thú đặt một bên, thân thể hắn nhẹ nhàng lung lay.
Xong rồi, Thành Chủ điên rồi.
Cũng không thể vì sinh ý cửa hàng dịch dinh dưỡng không tốt mà bất chấp như vậy a, cái mớ thịt xiên này chính mắt hắn nhìn thấy mới xiên sáng nay.
Một cân thịt dị thú xiên được năm que, nói cách khác năm que là đi tong một trăm tinh tệ.
Kết quả Thành Chủ hắn lại đòi bán một que một ngàn tinh tệ?
Làm gì có ai xem tinh tệ như rác như vậy?
Cũng làm gì có người nguyện ý mua a?
Dù sao thì dịch dinh dưỡng hương vị cao cấp cũng chỉ một ngàn tinh tệ một ống thôi, nhưng thứ kia lại có hương vị Dâu Tây Cổ Lam Tinh làm chiêu bài, là chủng hiếm có.
Còn thịt dị thú dùng lửa đốt một chút không phải cũng vẫn là thịt dị thú sao?
Hán Nạp phảng phất như thấy trước được cảnh trời tối thu dọn cửa hàng mà thịt dị thú bán không hết vẫn còn tồn một thùng, đây là lỗ nặng mấy trăm vạn tinh tệ a.
Khi hắn cho rằng khâu chuẩn bị đã xong, hắn lại thấy Tân Thành Chủ chậm rì rì lấy ra một miếng giấy nhỏ hơn, lạch cạch dán lên trên cùng.
Hắn cũng nhìn chăm chú tờ giấy xem ghi cái gì thì hỡi ôi, thần kinh hắn lại tê rần thêm lần nữa.
【 Mỗi người giới hạn được năm que 】.
Ninh Vân Dập nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của người phụ trách, y chỉ xem như không thấy.
Hán Nạp hít sâu một hơi, vẫn tính toán khuyên y một câu, đột nhiên ngoài cửa có âm thanh kích động truyền đến: "Di? Bạch tiên sinh! Thật là Bạch tiên sinh!"
Ninh Vân Dập cũng không nghĩ tới còn chưa có bắt đầu nướng thịt mà đã có khách tới mua?
Vừa quay đầu lại, ô hoá ra, là người quen.
"Sao các cậu lại tìm tới nơi này?" Ninh Vân Dập hỏi hai người đang đi tới, là Hách Diễm người đã bảo lãnh cho bọn họ vào Thành Phố Ngầm lúc trước cùng với bạn của hắn.
Lúc trước theo Hách Diễm đến phòng đấu giá, sau vì xung đột với Anselm vì sợ liên luỵ đối phương nên để hai người họ đi trước.
Hách Diễm nhìn thấy Ninh Vân Dập không có việc gì lúc này mới chân chính yên tâm: "Ngày đó Bạch tiên sinh nói chúng tôi đi trước, bởi vì tôi cùng bạn không có tinh thần lực nên mới đi.
Sau lại lo sợ tiên sinh gặp phải phiền toái nên chạy lại đây nhìn một cái."
Vốn còn đang lo lắng hỏi không được tin tức, ai ngờ lại thấy hình dáng của Bạch tiên sinh mang theo đứa nhỏ cùng Mèo Lớn bước ra khỏi phòng đấu giá, vị quản lý kia thái độ cũng cung kính khách khí, làm bọn họ tò mò đi theo đến tận chỗ này.
Do thấy bên đây có người đứng nên muốn đến hỏi một chút.
Không nghĩ tới, Bạch tiên sinh thật sự ở chỗ này.
Nhìn quanh một vòng, lập tức nhìn thấy Bạch Thiếu Chủ đã dọn xong hàng bán, nhìn thấy thịt dị thú tức khắc hiểu ra: "Bạch tiên sinh, đây là cửa hàng của ngươi? Muốn bán...que nướng? Bán cho ta mười que!"
Đây chính là ân nhân cứu mạng, hắn không giúp được cái khác nhưng hắn không thiếu tiền a, coi như duy trì công việc của ân nhân.
Người bạn kia đứng một bên nhìn thấy là thịt dị thú lại nghe đến mười que, lập tức mặt mày xanh mét.
Nhớ tới thảm trạng ăn thịt dị thú nướng không lâu trước đây, cả khuông mặt hắn nhăn nheo, yên lặng bưới lui một bước: "Trước khi tới đây ta uống quá nhiều dịch dinh dưỡng, giờ vẫn còn no căng, ta không bồi ngươi được đâu, haha."
Muốn đánh nhau, hắn có thể, nhưng bảo hắn ăn thịt dị thú, thực xin lỗi, huynh đệ đây không giúp được.
Về giá cả, số tiền này với bọn họ cũng chỉ được xem là tiền trinh, căn bản không tốn kém bao nhiêu.
Hán Nạp thì nghĩ: Ô, thật sự có người coi tiền như rác a.
Hách Diễm trợn mắt liếc bạn mình, nghĩ đến hương vị khó nuốt của thịt dị thú nhưng Bạch tiên sinh là ân nhân, người ta lại mở cửa hàng, không giúp được gì thì ăn một chút cũng không sao: "Một mình ta ăn."
Người bạn mặt mày hớn hở: "Hắc hắc, chờ khi ngươi ăn ta sẽ ở bên cạnh vỗ tay hò hét cỗ vũ cho ngươi."
Cái thể loại chơi mạo hiểm này mà không có nghị lực là ăn không vô đâu nha! Hắc hắc.
Ninh Vân Dập nhìn hai người đấu võ mồm, biết hai người không thiếu tiền nên cũng không ngăn cản, y biết Hách Diễm chỉ muốn báo ân cứu mạng thôi: "Một người chỉ có thể mua năm que."
Người bạn ánh mắt cổ quái nhìn Ninh Vân Dập.
Người khác do bán quá đắt nên mới giới hạn số lượng, còn vị này, có quá tự tin không, chưa bán mà đã chơi marketing bỏ đói?
Mà tiền đề để áp dụng marketing bỏ đói là thứ được bán phải đủ độc lạ, còn ở đây...Thịt dị thú này? Thật sự sẽ có người ăn sao?
Mặc kệ đứa bạn đang nghĩ đông nghĩ tây, Hách Diễm vẫn nhanh tay lấy thẻ ra quét thanh toán 5000 tinh tệ.
Có thể là hội viên của Thành Phố Ngầm đều phải nạp tiền vào thẻ từ, bất quá đa số mọi người đều dùng ở【 Khu Giải Trí 】.
Bạch Thiếu Chủ liếc mắt nhìn Hách Diễm: "Ăn cay được không?"
Hách Diễm một mặt ngơ ngác: "A? Cái gì cay?"
Bạch Thiếu Chủ nhe răng cười, cười tủm tỉm đẩy hủ ớt bột của nhà mình ra triển lãm một chút: "Tổng cộng hai loại khẩu vị, nhưng mà muốn thêm cay phải thu thêm phí, thêm ớt cay phải thanh toán thêm 100 tinh tệ."
Không chỉ có Hách Diễm chưa từng nghe qua, mà người bạn kia cũng ngốc theo, chẳng lẽ là mới đưa ra cái vị gì mới lạ hả?
Hách Diễm chần chờ một chút, lại quét một trăm tinh tệ: "Vậy trước thêm ớt một que."
Bạch Thiếu Chủ hưng phấn một tiếng: "Được rồi." Chỉ hy vọng tên này đừng hối hận, dù sao chính hắn sau khi ăn que nướng cay rồi nên Bạch Thiếu Chủ hắn cảm thấy đây là mỹ vị nhân gian cũng không có nói quá.
Lúc đầu ăn sẽ cảm thấy ăn không được, toàn miệng như bị đốt cháy, nhưng qua một hồi ăn tiếp hắn lại cảm thấy hắn có thể ăn một trăm que cũng được.
Hách Diễm cùng người bạn kia cũng bởi vì quá mức tò mò nên cúi đầu nhìn Bạch Thiếu Chủ cách cửa kính đang bậc lửa đốt cái cục gì đen đen.
Nhưng theo ánh lửa bốc lên lại ngửi ra được mùi vị đặc biệt bay ra.
Hán Nạp cùng Bonnie cũng nhịn không được tò mò, thịt dị thú bọn họ cũng đã thấy qua, nhưng que nướng thì quá mứt mới mẻ.
Nhìn một hàng que nướng được xếp chỉnh tề trên vỉ nướng BBQ, hắn đau lòng, Phó Thành Chủ quá mạo hiểm, vị khách này chỉ mua có 5 que, nhưng ngài ấy lại lấy ra ít nhất 20 que a!
Còn lại mười lăm que bán không được chính là tổn thất a!
Nhưng ngay sau đó, dầu mỡ trơn mượt bị hơi nóng kích ra rơi xuống than gỗ làm bùng lên ngọn lửa đỏ bao trùm lên que thịt dị thú, rõ ràng vẫn là thịt dị thú đã thấy qua, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không giống.
Mà đây mới là bắt đầu, thời điểm que nướng đều đã chín không sai biệt lắm, Bạch Thiếu Chủ xốc xốc mí mắt đắc ý nhìn mấy người Hách Diễm đang dáo dát ngó qua khung kính, phất tay áo một phen: Đến phiên hắn biểu diễn!
Chỉ thấy Bạch Thiếu Chủ một tay khống chế que thịt, một tay khác mở ra vại mật ong.
Trước mấy con mắt của đám quần chúng chưa trãi việc đời, cầm lên bàn chải bắt đầu một loạt hành động quét mật ong.
Lạch cạch, lạch cạch, một chút mật ong nhỏ giọt xuống hộc than đang cháy, hơi nóng cùng dầu mỡ hỗn tạp lại thêm hương mật ong hoà quyện lại với nhau, toát ra một cỗ mùi thơm đặc biệt tràn ra tận ngoài cửa lớn.
Đặc biệt là Hách Diễm cách gần ô cửa sổ nhất, hắn theo bản năng nuốt xuống nước miếng.
Thịt dị thú...!có thể thơm như vậy sao?
Ngay sau đó Bạch Thiếu Chủ cẩn thận khép lại cái nắp mật ong, lại vươn tay chậm rãi mở ra bình nước sốt BBQ.
Một cỗ hương thơm nồng đậm tương đối bá đạo quét đến xoang mũi, tuy chỉ mới là sốt gia vị sơ khai nhưng vẫn đủ sức lực làm bốn gương mặt kia rơi vào mộng bức:? Ngoạ tào? Này là gì? Rõ ràng chưa ngửi qua bao giờ, nhưng lại thơm muốn đoạt mạng a!
Loại hương thơm này chỉ mới ngửi một chút cũng làm toàn thân gân cốt đều tập thể vang lên đói đói đói đói đói...
Mỗi tấc da thịt đều khó chịu!
Bàn chải nhúng vào lọ nước sốt, theo hành động quét quét trên que thịt mà tiếng hít hà ngày một nhiều hơn, tất cả ánh nhìn tập trung hết vào tay Bạch Thiếu Chủ...Que thịt!
Hán Nạp hít khí, không ngừng nuốt nước miếng, hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao Tân Thành Chủ lại muốn bán một ngàn tinh tệ một que và mỗi người chỉ được mua nhiều nhất năm que.
Chỉ là mùi thơm này, cho dù không ăn được thì chỉ mùi hương thôi cũng đủ làm người ta điên cuồng.
Hắn đột nhiên vuốt vuốt thẻ từ trên người, nhảy lên quẹt ngay thanh toán tự động: "Ta cũng muốn năm que!"
Người bạn kia của Hách Diễm bị hành động này làm cho bừng tỉnh, giật mình oán trách người phụ trách, a a cái tên này sao nhanh tay như vậy chứ, lập tức tiến lên tức giận quét ngay 5000 tinh tệ.
Ô ô ô, nơi này có hai mươi que, thật may hắn có thể nằm trong nhóm đầu tiên được ăn.
Bạch Thiếu Chủ cho Hách Diễm một ánh mắt: Ngươi thật tinh mắt!
Ngay sau đó hắn nhìn qua đám người kia với ánh mắt không hề có lỗi gì, nói: "Ngượng ngùng, mớ que này không thể bán cho các ngươi, trừ bỏ năm que cho cho vị này, mười lắm que còn lại chính là của ta.!"
Hắn nướng que vì cái gì? Là vì ăn a!
Hán Nạp cùng người bạn trợn tròn mắt, ngọa tào, còn có thể vừa nướng vừa ăn?
Nhưng thực mau Bạch Thiếu Chủ nói một câu: "Muốn ăn sớm nhanh chóng xếp hàng ha."
Lúc này Hán Nạp kinh với nghiệm tác chiến nhiều năm nhanh nhẹn, tai thính mắt tinh, vèo một cái xếp hàng ngay sau Hách Diễm.
Người bạn kia tức đến nổ phổi theo sát phía sau, nhưng sau đó hắn cũng không rảnh đâu mà lo cái khác.
Hắn liều mạng hít, cái đầu từ sau nách Hách Diễm từ từ ló ra, đăm đăm nhìn những que thịt đã thơm đến ngất ngây kia.
Bước cuối cùng cũng đến! Bột thì là được rải lên, không chỉ riêng Hách Diễm mà mấy người còn lại cũng cảm thấy linh hồn như bị hút ra khỏi cơ thể.
Bạch Thiếu Chủ rốt cuộc vừa lòng, ô ô không phải chỉ mỗi hắn là không trãi việc đời, thì ra cũng có người giống hắn a.
Cuối cùng trong đó một que hai mặt đều được bôi ít bột ớt, lúc này mới run run lấy thêm bốn que không cay, đưa qua cho Hách Diễm.
Thời điểm tiếp nhận tay chân Hách Diễm vẫn đang run rẩy, để càng sát mùi thơm càng nồng, nước miếng càng tuông!
Hắn liều mạng nuốt nước miếng, gấp không chờ nổi há miệng cắn xuống một miếng to.
Nháy mắt, Hách Diễm không biết phải hình dung thế nào, hắn chỉ biết một chuyện chính là hơn hai mươi năm qua, hắn sống uổng phí, cho đến ngày hôm nay hắn chưa ăn qua thứ gì ngon như vậy.
Hương vị này thật khó miêu tả, rõ ràng là thịt dị thú mà trước giờ hắn rất bài xích, nhưng bây giờ lại không thấy chút mùi vị cổ quái khó ngửi.
Que nướng này chỉ có mùi thơm của dầu mỡ cùng thịt nướng trên lửa trộng lẫn hương vị thơm ngọt đặc biệt, cảm nhận được mỹ vị trước mắt nên hắn không còn thấy gì xung quanh nữa, trước mắt chỉ có mấy que thịt.
Cánh tay bỗng nhiên bị lắc mạnh, Hách Diễm đột nhiên thanh tĩnh, ngó qua thì thấy ánh mắt của tên bạn: "Hì Hì, làm bạn bè nhiều năm như vậy? Cậu nỡ lòng nào để tôi nhìn cậu ăn sao? Chờ lát nữa tới lượt tôi cũng chia cho cậu một que, cậu cũng còn que cuối cùng, thật sự....không cho tôi một miếng hay sao?"
Hách Diễm cúi đầu, lúc này mới ý thức được chính mình thế nhưng bất tri bất giác ăn xong bốn que rồi? Hiện giờ trong tay chỉ còn lại có một que có vị cay.
Hắn li3m li3m môi, nhìn nhìn que thịt cuối cùng,
lại nhìn nhìn người bạn, hai tiểu nhân giao chiến trong đầu, cuối cùng dưới lời thề thốt cật lực của người bạn, hắn bịn rịn đưa que thịt cho người kia.
Người bạn kia thấy hắn vừa gật đầu lập tức giật lấy que thịt, gấp đến chờ không nổi cắn một miếng to, lại sợ Hách Diễm hối hận nên hắn nhét hết phần thịt còn lại vào, ngậm một miệng.
Lại giống như muốn nói cái gì nhưng vì đồ ăn đầy quá nên bi ai thay...hắn mắc nghẹn! Rồi hắn lại cảm thấy đã ăn được vào miệng rồi thì cho dù sặc chết hắn cũng không nhổ ra.
Theo cảm giác nóng bỏng ban đầu qua đi, thay vào đó lại là cảm giác mỹ diệu chưa từng thấy.
Bạch Thiếu Chủ thấy một màn như vậy, tâm tình càng thêm sung sướng, quả nhiên là hắn có kinh nghiệm, đối với loại người chưa ăn qua ớt bao giờ, hắn không rải quá nhiều bột ớt.
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận kỳ thật là bởi vì cảm thấy bột ớt quá trân quý không nỡ lòng nào rắc nhiều a.
Bạch Thiếu Chủ bất chấp ánh của người phụ trách, đem mười que thịt không cay đưa cho Ninh Vân Dập: "Thúc, mấy que này là của thúc cùng em họ."
Còn Mèo Lớn, hắc hắc hắc hắn không nhìn thấy, năm que còn lại là của hắn.
Ninh Vân Dập cũng không khách khí cầm lấy, dưới ánh mắt của mấy người còn lại bắt đầu ăn.
Ninh Tiểu Miêu tri kỷ đút cho Mèo Lớn hai que, Mèo Lớn chỉ ăn một que.
Nó liếc Bạch Thiếu Chủ một cái, lắc lắc đuôi, hứ, lòng dạ hẹp hòi, nó cái gì cũng ăn qua, ngươi làm như ta hiếm lạ lắm vậy?
Đúng lúc này, có hai vị khách vừa bước vào cổng Thành.
Vốn là đến Khu Giải Trí vui chơi, nhưng vừa vào Thành đã ngửi được mùi thơm đặc biệt tràn ngập.
Ngửi ngửi thôi mà miệng đã trào nước miếng, hít hít vài cái đã lần theo mùi vị mà đi.
Kết quả càng đi, mùi hương kia càng nồng nàng bá đạo, đợi bọn họ tìm đến nơi phát ra mùi thơm, đã thấy một người trẻ tuổi cùng một đứa trẻ đang cầm mấy que thịt thơm lừng.
Hai người trợn mắt há hốc mồm: "Đây, đây là que nướng mà trên bảng đã ghi?"
Trên bảng hiệu chỉ ghi đơn giản hai chữ: Que nướng.
Cộng thêm hình ảnh một cái que thịt nướng bên cạnh.
Ninh Vân Dập tránh qua một bên nói: "Muốn mua sao? Mỗi người chỉ được năm que."
Hai người liếc nhau, không chút do dự quét thẻ, nói giỡn hả, chỉ mới mùi thôi đã làm người ta thơm chết rồi, còn không ăn thì hôm nay khỏi ngủ luôn.
Người có thể tới nơi này đều là kẻ không thiếu tiền, cho dù khó ăn ít ra cũng đã thử qua.
Ninh Vân Dập sau khi thấy Bạch Thiếu Chủ có thể lo liệu thì dứt khoát mang bé con cùng Mèo Lớn trở về.
Giữa trưa y còn muốn phát trực tiếp, bây giờ phải quay trở về chuẩn bị.
Bên này Hán Nạp cùng bạn Hách Diễm rốt cuộc cũng chờ được nhóm thứ hai ra lò, Hách Diễm được chia cho một que vị cay, chờ ăn vào miệng liền như lạc vào cõi tiên.
Vì thế, tất cả khách ngày hôm nay đến Thành Phố Ngầm chủ yếu là đi Khu Giải Trí, nhưng vừa đến đầu ngõ lại đi không nổi nữa.
Trong không khí hôm nay có một mùi thơm độc lạ, đợi khi lấy lại tinh thần thì thấy không ít người đang xếp hàng, nghi ngờ hỏi người phía trước một câu: "Người anh em, các người đang làm gì vậy? Khu này không phải khu bán Dịch dinh dưỡng sao?"
Người đứng phía trước liền chỉ chỉ bảng hiệu:
"Bán Que nướng đi, mùi hương cũng quá thơm, tôi thấy họ xếp hàng nên tôi cũng xếp hàng."
Người này nghi hoặc: "Ngươi xếp hàng đã bao lâu, có thấy ai cầm đồ vật đó ra không?"
Phía trước lắc đầu: "Không thấy, có mấy người mua được rồi nhưng cũng không thấy đi ra."
Họ nào biết, mấy người xếp hàng mua được que nướng liền chờ không nổi gấp gáp ngồi bên cạnh cửa hàng vừa hít hà vừa ăn ngấu nghiến.
Có người chưa đã thèm quay ngược đi lừa gạt người khác: " Que nướng nghe thì thơm chứ ăn vào cũng thường thôi, như vậy đi, mỗi người chỉ được mua năm que, ngươi mua năm que, ta lấy bốn ngươi một, ta ra tiền trả năm que xem như tặng ngươi miễn phí một que ha, thế nào?"
Người nọ một bộ "Ngươi cho là ta ngốc" nhìn hắn: "Ngươi nghĩ ta ra đường quên mang theo não hả? Nếu ăn bình thường ngươi mẹ nó còn mời ta ăn?"
Hách Diễm cùng người bạn kia gục đầu n lần: Ô ô, sao bây giờ lừa gạt cũng khó khăn như vậy? Hắn cũng đâu có ý xấu gì đâu, hắn chỉ muốn ăn thôi mà.
Hai kẻ ngốc thở dài một tiếng, dựa đầu vào nhau ảo não: "Tính một chút, nếu không sáng mai tới sớm xếp hàng đi."
Hách Diễm hai người lưu luyến không rời đi về, mà một màn này cũng chưa có kết thúc, vòng xoay lừa dối vẫn được mở ra.
Chỉ tiếc mùi kia quá thơm, muốn lừa cũng lừa không được a.
Hand ậnp sáng sớm cho nhân viên chuẩn bị 300 cân thịt dị thú, tổng cộng xiên được 1500 que.
Ngay từ đầu hắn là nghĩ ngày hôm nay bán ra được mười que cũng cảm tạ trời đất rồi.
Kết quả chưa hết buổi sáng vậy mà...!bán sạch?
Hán Nạp nhìn cái thùng đựng que thịt trống không, thông báo cho hàng dài khách đang xếp hàng chờ, nói mãi khuyên mãi mới lưu luyến đi qua các khu khác giải trí.
Mà những người đã được hưởng qua hương vị thịt nướng thì mãi không chịu đi, chăm chăm nhìn người phụ trách: "Buổi chiều còn bán tiếp không?"
Hán Nạp nhìn về phía Bạch Thiếu Chủ: "Có sao?"
Bạch Thiếu Chủ: "Ngươi cảm thấy có sao?" Hảo gia hỏa, hắn tuy rằng là mãnh thỏ, nhưng một buổi sáng nướng hơn một ngàn que thịt, tay hắn cũng muốn tàn phế có được không?
May mắn thúc thúc hắn có chuẩn bị thêm một cái vỉ nướng, sau đông quá trở tay không kịp để Bonnie cùng người phụ trách thay phiên nhau nướng, hắn chỉ việc quét gia vị thôi.
Nếu không nhất định lag nướng không kịp, nướng không kịp thật a.
Chờ khách khứa ngoài cửa rốt cục rời đi hết, người phụ trách hốt hoảng nhìn danh ngạch thu được sáng hôm nay, 160 vạn tinh tệ, trong đó nhiều thêm mấy vạn là do phụ phí que nướng vị cay mà có.
Hán Nạp ở khu mỹ thực ngây người lâu như vậy, lần đầu mới được trãi qua cảm giác một ngày thu được quá ngàn vạn.
Không, phải là trăm vạn! Lại còn trong một buổi sáng?
Khu giải trí lấy phòng đấu gía làm điểm kiếm tiền mạnh nhất, mỗi lẫn đấu giá tinh tệ thu vào cũng là con số khủng, nhưng chi phí mua vật phẩm về đấu gí cũng không thấp, phải trừ đi chi phí nhân lực với hao tổn tìm kiếm các thứ, lợi nhuận thực thu được cũng được mười mấy vạn tinh tệ.
Kết quả! Khu ẩm thực bọn họ cũng có ngày hôm nay, chỉ một buổi sáng trực tiếp thu được tiền lời bằn một buổi đấu giá.
Hán Nạp hốt hoảng chạy đến phòng nghị sự, hắn cảm thấy bây giờ cấp thiết nhất chính là đem mấy gian hàng bán dịch dinh dưỡng còn lại sửa đổi hoàn toàn thành cửa hàng bán thịt dị thú hết.
Ngay lúc hắn vừa đến phòng nghị sự, trùng hợp ở đây đang diễn ra cuộc họp thường kỳ.
Vốn dĩ Tuyên Thành Chủ không muốn tham gia, nhưng sau khi xử lý Anselm lại đề bạt Tân Thành Chủ, ông sợ Bạch tiên sinh ứng phó không quen nên tạm thời đến đây toạ trấn.
Quản Lý của sáu khu vực đều đã có mặt.
Quản Lý khu Giải Trí nhìn thấy hắn liền nói giỡn:
"Lão Hán, khu ẩm thực hôm nay không tồi nha, tôi nghe nói có một gian sửa lại thành cửa hàng bán Que Nướng gì đó, còn rất hot, hấp dẫn không ít người xếp hàng, doanh số bán thế nào a?"
Mấy vị Quản Lý khác cũng nở nụ cười, căn bản không để chuyện này trong lòng.
Mấy khu của bọn họ tuy cũng vắng vẻ nhưng không đến nổi nào, vẫn còn tương đối ổn.
Một buổi sáng này đều ở tại khu Giải Trí hỗ trợ, căn bản không có đi khu Ẩm Thực xem thử, cũng chỉ nghe cấp dưới kể quá.
Rốt cuộc cũng do khách ở các khu khác quá ít, ngày thường không có việc gì hay có việc gì bọn họ cũng ở khu Giải Trí, nếu ngẫu nhiên gặp được chuyện hay ho gì bọn họ cũng sẽ biết đầu tiên.
Tuyên Thành Chủ cũng nói: "Không sao, tình hình thế nào ngươi cứ như vậy mà nói,hôm nay mới là ngày đầu tiên kinh doanh, cũng không cần gây áp lực cho Bạch tiên sinh.
Nếu có hao tổn gì, cứ lấy khoảng bên ta đắp vào, việc này không cần qua làm phiền Bạch tiên sinh."
Mấy người Quản Lý liếc mắt nhìn nhau không dám lên tiếng, rõ ràng đã hiểu Tuyên Thành Chủ chính là ủng hộ vị Bạch tiên sinh này.
Nghe được ý tứ dù có thua lỗ thì cũng từ Tuyên Thành Chủ bù đắp vào, vậy không sao cả.
Ai ngờ vẻ mặt của Hán Nạp lại hoảng hốt, nuốt nước miếng mấy lần mới có thể bình tĩnh sắp xếp câu từ lại được: "Không, không cần."
Người Quản Lý khu Giải Trí nhướng mày, theo bản năng hỏi: "Hay là lấy mánh lới lừa gạt bị người khác vạch trần phải bồi thường?"
Hán Nạp lần này nhìn về phía Quản Lý khu Giải Trí, ưỡn ngực: "Hứ! Cũng không phải, ta muốn đề nghị đem năm gian hàng kia đều chuyển qua bán Que nướng hết!"
Một hơi nói xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, càng nói càng hưng phấn, kích động đến tay chân đều khắc chế không được run rẩy.
Tất cả mọi người sửng sốt: "Cái, cái gì?" Tên này điên rồi? Mới có một buổi sáng đi theo Tân Thành Chủ mà đã điên theo rồi sao?
Tuyên Thành Chủ để ý thấy có chuyện không thích hợp, ông nghĩ nghĩ: " Sáng nay khai trương bán được nhiều ít?"
Từ tin tức báo về, người mua cũng không ít, xếp một hàng dài, hẳn sẽ không tệ.
Thịt dị thú giá cả không tiện nghi, nghe nói mua 300 cân, cho dù bán ra được phân nữa thì cũng thu được mấy vạn tinh tệ.
Hán Nạp nghe thế liền hưng phấn xoa xoa tay, lần đầu giơ lên 1 ngón tay, lần sau giơ lên 7 ngón.
Quản lý khu Giải Trí nhịn không được cười "phụt" một tiếng.
Tuyên Thành Chủ cũng ngó qua.
Thấy đối phương lại khua khua tay: "Xin lỗi ta không nhịn được, lão Hán, không quan trọng, dù sao cũng mới bán được một buổi sáng, khu ẩm thực thu được 1 vạn bảy tinh tệ đã là chuyện trước nay chưa từng có, không tồi."
Nhưng con số này nếu so với khu giải trí thì vẫn chưa bằng phần thu vào của một vật phẩm đấu giá a.
Lấy đi sửa cánh cửa một gian hàng cũng không đủ a.
Hán Nạp lại mân miệng ngây ngô cười: "Không phải một vạn bảy không phải một vạn bảy, là 170 vạn tinh tệ."
Con số cuối cùng được hắn nói ra khỏi miệng, toàn bộ phòng nghị sự đều nhất nhất im lặng.
Mấy người không tin đi qua xác nhận lại, cảm thấy lỗ tai lúc nãy bị ù nghe không rõ: "Ngươi nói lại một lần đi.
Ngươi nói......!nhiêu, bao nhiêu?" Là bọn họ nghe lầm, hay là Hán Nạp bị k1ch thích điên rồi?
Điên rồi đi? 170 vạn, cho hắn khoa trương hắn cũng dám khoa trương như vậy a?
Hán Nạp lại kích động quơ chân múa tay, rốt cuộc khống chế không được, nhiều năm như vậy, khu ẩm thực bọn họ không dám ngẩng cao đầu, hắn ở trước mặt mấy quản lý khác cũng khom lưng cúi đầu.
Nhưng hôm nay!
Thời khắc vinh quang của hắn đã tới!
Hán Nạp hai con mắt đều là sùng bái: "Các ngươi không biết Bạch tiên sinh có bao nhiêu lợi hại, ta đã ăn qua que nướng, quả thật là mỹ độc nhất vô nhị, các ngươi không thấy được hôm nay có bao nhiêu khách điên cuồng đâu.
Ăn xong rồi cũng không chịu đi, vì được ăn tiếp mà ra sức lừa gạt người mua đang xếp hàng khác, hắc hắc, kết quả....chậc chậc, nếu Bạch tiên sinh không dự kiến trước đặt ra quy định mỗi người chỉ được mua năm que, nếu không mỗi khách hàng tới sẽ đứng đầy chật cửa tiệm ăn đến trời đất u ám luôn.
Ha ha ha!"
Hán Nạp một hồi bá bá bá kể kể tình huống hồi sáng, làm tất cả mọi người nghe đến sửng sốt, nghe kể lại thì bọn họ có chút nuốt nước miếng, này không phải điên rồi sao, nhưng lỡ đâu...!thật sự?
Nhưng cho dù bán hết sạch đi chăng nữa, cũng không thể nào thu được nhiều tinh tệ như vậy a.
Có người hoảng hốt khó có thể tin nhìn Hán Nạp: "Một cây que nướng, các ngươi bán bao nhiêu tinh tệ?"
Hán Nạp đưa ra một ngón tay: "Một ngàn tinh tệ.
Một cân có thể xuyên năm que."
Mọi người hít hà một hơi, hảo gia hỏa, ai định giá vậy? Điên rồi?
Nhưng, thế mà hết sạch không nói, còn không đủ để bán?
Mẹ nó, ăn cũng thật tốt a?
Mọi người động tác nhất trí nhìn chằm chằm Hán Nạp, đột nhiên đồng thời đều lộ ra nụ cười xán lạn: "Hán Nạp a, các ngươi còn que nướng không? Đều là người một nhà, cũng phải chừa lại chút cho mọi người nếm thử chứ đúng không?"
Hán Nạp nhún vai: "Các ngươi đừng nghĩ nhiều, ta đây ăn còn phải thanh toán tiền xếp hàng a."
Hắn muốn ăn nữa cũng không có, còn hỏi thừa không? Nằm mơ?
Ngay sau hắn đó nhìn về phía Tuyên Thành Chủ,
bẻ ngón tay nói: "Tuyên Thành Chủ, Phó Thành Chủ một mình nướng que thịt khẳng định không kịp, buổi chiều phải nhanh huấn luyện một chút, ngài ngẫm lại xem, mới có một buổi sáng đã không kịp.
Hư vậy, nếu bán cả ngày, sáu cái cửa hàng cùng nhau bán......"
Quản lý khu Giải Trí phản ứng lại: "Từ từ, ngươi nghĩ cái gì đâu, tuy rằng sáng nay thu hoạch không tồi, nhưng vấn đề là lượng khách bây giờ, sáu cửa hàng cùng mở tới lúc đó sẽ không có bao nhiêu khách mà tiếp đãi."
Sở dĩ Tây Thành Phố Ngầm bọn họ bây giờ không quá tốt, nguyên nhân là do ba thành kia làm ra không ít chuyện đoạt khách đi hết.
Người tổng cộng tới lui có bấy nhiêu, mở một lần nhiều cửa hàng là không được a.
Hán Nạp nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.
Quản lý khu Giải Trí tức cười: "Ngươi có ý tứ gì?"
Hán Nạp: "Ngươi cảm thấy mấy người kia sáng nay mấy người kia xếp hàng cả buổi có người còn không mua được thậm chí không tiếc đi lừa người khác, vì cái gì?"
Quản lý khu Giải Trí: "Ăn ngon đi?." Nhìn Hán Nạp tự tin như vậy sẽ biết, cũng không biết dùng biện pháp gì nhưng tuyệt đối là thật mỹ vị.
Hán Nạp buông tay: "Ngươi cảm thấy vì ăn mà điên cuồng như vậy, chúng ta lại là độc nhất vô nhị, về sau Tây Thành chúng ta sẽ chỉ có bấy nhiêu đó khách khứa thôi sao?"
Nói giỡn à, chiêu bài ngay đây rồi sao có thể lấy lượng khách hôm nay so sánh với lượng khách ngày mai ngày mốt chứ?
Hắn thậm chí cảm thấy sáu gian cửa hàng đều không đủ ấy chứ?
Mọi người giờ khắc này rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, gia hoả này nói có lý.
Ba thành kia giở trò làm không ít thứ đường ngang ngõ tắc đoạt đi không ít khách nhân bên Tây Thành bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ đã có con bài tốt nhất a, lại không ai có thể học lỏm được nữa!
Tưởng tượng một chút! Nếu lượng khách khứa lại đông đúc chen chúc tới, không phải mấy khu khác cũng được mang lên theo sao?
Tây Thành bọn họ liền sống lại rồi?
Mọi người liếc nhau, đột nhiên động tác nhất trí nhìn về phía Tuyên Thành Chủ.
Tuyên Thành Chủ cũng không nghĩ tới Bạch tiên sinh chỉ mới ra chiêu đầu tiên mà Thành Phố Ngầm đã có cơ hội khởi tử hồi sinh, nghĩ nghĩ hỏi ý kiến cửa Ninh Vân Dập, đạt được đồng ý sáu người quản lý sẽ cùng hành động.
Chuyện này không còn là vấn đề của mỗi khu Ẩm Thực nữa, nó liên quan đến sống còn của cả Tây Thành bọn họ.
...
Ninh Vân Dập bên này đã đem phòng bếp sửa sang hoàn hảo, hoàn toàn dựa theo biệt thự ở Phế tinh mà trang hoàng.
Lúc trước cho rằng tận thế tới, ỷ vào sức chứa của không gian vô tận, y đem tất cả những gì có thể sử dụng đều cất trữ vào đó, đồ vật lúc trước dùng trong căn biệt thự kia cũng từ không gian lấy ra.
Hơn nữa địa điểm y phát sóng trực tiếp là phòng bếp, lấy ra bình phong đặt ở vị trí tương đồng, lúc đó bối cảnh giả lập mơ hồ sẽ không nhìn ra khác nhau.
Tuyên Thành Chủ nhắn tin dò hỏi ý kiến y cũng không ngoài ý muốn, tự nhiên là đồng ý rồi.
Chờ thời gian không sai biệt lắm, Ninh Vân Dập trước tiên báo cho Mèo Lớn cùng bé con, click vào【 Tinh Bá 】đã lâu không đăng nhập.
Ngay lúc Ninh Vân Dập tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, đám người ngày nào cũng đúng giờ là canh giữ trên kênh của y bỗng nhiên sửng sốt, nhân vật hoạt hình giả lập kia quen thuộc cứ như vậy xuất hiện làm bọn họ cứ xoa xoa mắt không dám tin tưởng.
【 a a a ngọa tào! Streamer cậu rốt cuộc online! 】
【 ô ô cũng mười ngày a, con đường cách mạng ăn uống của tôi! Rốt cuộc đã trở lại 】
【 Kinh hỷ mừng rỡ, trông trời trông đát trông ngôi sao trông ánh trăng, rốt cuộc trông được cậu rồi a!】
Ninh Vân Dập nhìn đám bình luận nhao nhao toàn dấu chấm than cười nói: "Xin lỗi, lần này thời gian trì hoãn có hơi lâu, để đền bù cho mọi người, hôm nay mỗi món ăn sẽ tăng thêm một phần hương vị lên kệ."
Đám người ham ăn trên kênh livestream đương nhiên không có ý kiến, hoan hô nhảy nhót.
Ninh Vân Dập đã lâu rồi mới phát sóng trực tiếp lại, nên lần này y tính làm mấy món lạ hơn.
Hai ngày nay ăn toàn que nướng, cho nên trưa nay y muốn làm bữa tiệc hải sản thật lớn.
Hơn nữa mấy thứ này ở Cổ Lam Tinh sớm đã tuyệt chủng, bây giờ lấy ra đây phát trực tiếp cũng đủ độc lạ.
Sợ là không có thứ gì so với mấy thứ này đặc biệt hơn.
Ninh Vân Dập nghĩ vậy nên cũng bắt đầu: "Món đầu tiên của buổi trực tiếp hôm nay là【 Nghêu Cháy Tỏi 】."
【??? Tỏi ta biết,lúc trước streamer có làm thật nhiều món ăn có gia vị này】
【 Nhưng nghêu là cái gì? @ Lộ Gia, đến lúc cậu lên sân khấu rồi nè! 】
【@ Lộ Gia, mau mau lấy kiến thức bác học ra phổ cập cho mọi người nào.】
Bên kia, Lộ Gia cũng như mọi người đúng giờ là lên canh trên kênh livestream, hiện giờ hai mắt mắt lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc hắn chờ được streamer online rồi! Có trời mới biết lúc hắn biết được sư phụ đến chỗ Đường lão gia ăn được Thịt Dê Thì Là hắn hâm mộ ra sao đâu?
Sư phụ cứ như vậy ăn một mình, hoàn toàn không thèm nhớ đến đám học trò bọn họ mà!
Nhưng chờ nghe streamer nói lên cái tên xa lạ, lấy sách tranh về giống loài Cổ Lam Tinh, chờ tra ra được hắn cả người đều ngốc.
Thật lâu mới run rẩy xuống tay đánh ra mấy chữ: 【 Di, nghêu? Chính là loài động vật nhuyễn thể bị tuyệt chủng ở Cổ Lam Tinh kia, nghêu?! 】
Trên màn hình phát sóng trực tiếp đột nhiên nhảy ra làn đạn vàng choé, tập trung nhìn vào liền hít hà một hơi, hảo gia hỏa, lại thêm một ngày được phổ cập kiến thức khoa học.
Lộ Gia lần này thông minh, không dám thông tri sư phụ, rốt cuộc sư phụ có biết cũng không kịp nữa, phỏng chừng đồ đã nấu ra khỏi nồi rồi.
Đến lúc đó sư phụ hắn vẫn kịch cũ diễn lại, khóc!
Một bên khóc một bên khen thơm!
Bên này Ninh Vân Dập nói xong cũng không xem bình luận, đem nghêu tươi mới được không gian bảo trì lấu ra.
Không gian của y không thể bỏ vật còn sống, cho nên khi đưa vào từ trạng thái sống sẽ trực tiếp chết, nhưng vẫn duy trù độ tươi mới như mới thả vào, trạng thái mới nhất.
Y trước tiên đem nghêu ngâm qua nước sạch, chờ rửa sạch thì vớt ra.
Sau đó y bắt đầu băm nhuyễn tỏi rồi xào cho vàng ươm, vớt tỏi ra một chén nhỏ, thả nghêu vào xào chín thịt rồi nêm thêm nước sốt đã làm sẵn vào, chờ cho phần nước sốt thấm vào nghêu y trút ra một cái bát lớn, rải tỏi rang cùng hành lá lên trên.
Món thứ nhất được bày ra trước màn hình, mỗi một con nghêu đều được bao bọc bởi nước sốt vàng vàng đỏ đỏ, thịt nghêu no căng cũng được tắm trong lớp nước sốt mỹ mãn, lớp hành cùng tỏi băm được rải lên trên bề mặt vàng vàng xanh xanh đẹp mắt, chỉ nhìn thôi đã đã biết có bao nhiêu thơm ngọt bao nhiêu ngon miệng rồi.
【 Nghĩ đến cả đời này cũng không thể nào tận miệng ăn một miếng thức ăn mỹ vị như vậy, chết không nhắm mắt, thật sự không nhắm mắt được mà...】
【 Ai mà không như vậy đâu ô ô 】
【 Các người tốt xấu còn có thể ngửi được mùi vị, nào có giống như tôi, từ ngày đầu tiên Streamer phát sóng tới giờ, lâu như vậy, tôi ngay cả một lần cũng không cướp được! Ô ô lần trước nhiều hương vị lên kệ như vậy tôi cũng không cướp được, ông trời cho tôi cơ hội vậy mà vận khí xui xẻo này lại làm tôi ngay cả một phần hương vị ít nhất cũng không được ngửi】
【 Ây da, nhìn thấy đối lập như vậy, đột nhiên tâm tình liền tốt lên! 】
【 Huynh đệ ngươi đủ thảm a, nhưng mà nhìn cậu tôi cảm thấy thật an ủi, thấy hoàn cảnh của cậu tôi thấy tôi vẫn có thể kiên trì a!】
Ninh Vân Dập đem món thứ nhất đặt vào lồ ng giữ ấm, sau đó tiếp tục lấy nguyên liệu của món thứ hai ra.
"Đây là nguyên liệu nấu món thứ hai 【 Mực Xào Thì Là 】."
【 Thì Là chúng tôi biết, còn con mực?? 】
【 Thực tốt, lại là một ngày bổ sung kiến thức, lần này không cần Lộ Gia tôi cũng có thể đoán được, vẫn là một loài vật Cổ Lam Tinh đã bị tuyệt diệt.】
【 Tầng trên cậu nói đúng, ô ô ô 】
【 Nhìn thấy Lộ Gia khóc thảm như vậy, ha ha ha ai có thể nghĩ đến thời gian trước đây tôi toàn nghĩ nhân thiết của cậu ta là cao lãnh đó trời!】
【 Tầng trên cứ như vậy lật tẩy sao? Giáp mặt thoát fan? 】
【 Nhưng tôi cùng nam thần của tôi cùng thần tượng một nam thần a! 】
Mực Xào Thì là phải có cay mới ngon, nhưng nghĩ đến bé con Tiểu Miêu nên y vẫn dùng sốt tương không cay làm gi vị chính.
Vớt con mực đã rửa sạch trong nước ra ngoài, dùng đao cắt khúc vừa ăn.
Ninh Vân Dập lấy ra cái nồi mới đặt lên bếp bật lửa, thả vào dầu ăn hành gừng tỏi xào lên thật thơm, lại bỏ thêm tương hột vào xào tiếp đến khi ra màu mới thả hết mực vào xào.
Chờ thịt mực săn lại y thêm gia vị vào đảo đều.
Chờ cho mỗi miếng mực đều được bọc lên một lớp nước sốt gia vị, Ninh Vân Dập trút tất cả ra dĩa to, rải lên trên một lớp bột thì là cùng hạt mè trắng là xong.
Cơ hồ khi bột thì là được rải lên, tức khắc mùi hương bá đạo được kích phát lan tràn khắp bốn phía căn phòng.
Bé con đã biến thân thành mèo nhỏ cùng Mèo Lớn chơi đùa ngoài vườn hoa nghe mùi chạy tới, vừa vào trong đã ngửi được hương vị nồng đậm, cả hai tức khắc ch ảy nước miếng.
Bất quá biết Ninh Vân Dập vẫn còn đang phát trực tiếp, một lớn một nhỏ chỉ có thể tránh sau bình phong ra sức hít hít, thơm, hôm nay cũng là một ngày thơm ngào ngạt.
Nhưng cùng mấy lần trước không giống nhau a, giống như càng thơm hơn, trong không khí tràn ngập mùi hương đặc biệt, là mùi vị bọn họ chưa ngửi qua bao giờ.
Hình ảnh Mực Xào Thì Là ra nồi làm cả kênh phát sóng trực tiếp tê liệt, tiếp theo là Tôm Hùm Đất Xào Cay, vớt nước sanh thịt (là món gì trời ) cuối cùng thêm một nồi Canh Hải Sản.
Phòng phát sóng khắp nơi đều là tiếng nuốt nước miếng, bây giờ trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh tay, một phần hương vị là được.
Nếu lần này mà cướp không được, có khả năng thật lâu sau mới có thể thấy streamer làm lại một bàn thức ăn toàn hải sản, cho nên thời điểm so vận khí tới rồi.
sau khả năng chủ bá liền không làm hải sản, cho nên đua vận khí thời điểm tới rồi.
Phi Tù, người huynh đệ lúc nãy than vãn từ lúc streamer bắt đầu phát trực tiếp đến nay vẫn chưa cướp được một phần hương vị nào đã bất chấp tất cả, tuy rằng streamer nói hôm nay mỗi món sẽ tăng thêm một phần hương vị lên kệ, tính ra là năm món nhân đôi là 100 phần, nhưng cũng không đủ cướp a.
Phi Tù vẫn theo bản năng cướp đoạt, nhưng ngay sau đó, giao diện kênh phát sóng chợt loé lên, một hộp tư mục hiện lên số【1】.
Hắn liều mạng trừng lớn mắt, ngọa tào đây là bỉ cực thái lai sao? Chẳng lẽ trước giờ hắn không cướp được phần nào là để dành cho thời khắc này hả!
Phòng phát sóng trực tiếp có người vui mừng có người đau khổ, Ninh Vân Dập quét món ăn lên kệ xong, cũng tắt phát trực tiếp.
Vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai con mèo một lớn một nhỏ động tác nhất trí thò đầu ra khỏi bình phong, bé con kia đang ngồi trên đầu Mèo Lớn, vì thức ăn baba nấu quá thơm nên bé quên cả biến hình trở lại.
Nghe Ninh Vân Dập phát ra câu ăn cơm, nhóc con ki ngay lập tức quay cuồng, lăn một đường từ trên đầu Mèo Lớn xuống tận cái đuôi, nhảy ra ngoài gấp gáp biến trở về.
Ninh Vân Dập nhìn Mèo Lớn vốn vẫn oai phong đạo mạo đùng một cái lông tóc tán loạn lộn xộng xà ngầu từ đầu tới đuôi, không biết có phải do nuôi dưỡng quá tốt hay không mà khi thay lông màu lông mới có chút tối hơn.
Xám trắng, xám đậm, đen đủ tông trên một bộ lông nhìn....!rất chi là ngộ.
Ninh Vân Dập nhịn không được ha ha cười, đi qua muốn giúp mèo ta chải lại bộ lông.
Nhưng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, yên lặng thu tay!
Mèo Lớn mặt mũi âm u như oán phụ, hừ, lúc chưa tụng lông thì bất chấp liêm sỉ bi3n thái sờ mó hôn hít nó, nó chỉ thay lông thôi...!còn người này liền bắt đầu ghét bỏ?
Đồ thay lòng đổi dạ!
Ninh Vân Dập lãng tránh ánh mắt ai oán kia lên tiếng: "Di, nhóc con làm gì mà giờ còn chưa xuống ăn cơm, tao đi xem thử cơm canh có nguội không!"
...
Ninh vân Dập đồng ý ngày mai sẽ đem năm gian cửa hàng kia sửa sang lại hết, nhưng y tính toán chỉ tăng thêm ba cửa hàng, tổng là bốn cửa hàng để kinh doanh Que Nướng, còn lại hai cửa hàng y có an bài khác nhưng cũng không nói ra là sẽ bán cái gì, chỉ nói buổi chiều đem 500 cân thịt dị thú lại đây.
Hán Nạp phụ trách khu ẩm thực tất nhiên không có ý kiến gì, sau khi thấy Que Nướng hot như vậy, hắn đối với quyết định của Tân Thành Chủ sẽ không có nghi ngờ gì nữa.
Ninh Vân Dập trước tiên gửi cho hắn hình ảnh bảng hiệu cần đổi mới.
Hán Nạp đưa mắt nhìn, cho rằng cùng que nướng có liên hệ, nhưng chờ hình ảnh được phát ra hắn lại ngây ngẩn cả người:??
Này, đây là cái gì? Nhìn như là thịt dị thú, nhưng cũng cảm thấy cùng với tưởng tượng của hắn không giống nhau a.
Trên hình ảnh vẫn như cũ chỉ có hai chữ 【 Thịt Kho 】, bên cạnh là ảnh một khối thịt được cắt vuông vứt ngăn nắp.
Kia rõ ràng là thịt DuangDuang, thớ thịt mềm mại được nước sốt bao bọc xung quanh, màu sắc phá lệ tươi sáng nồng đậm, chỉ mới nhìn thôi hắn đã nhịn không được liều mạng nuốt nước miếng.
Ninh Vân Dập muốn đem hai gian của hàng kia bán Thịt Kho, một nồi nước sốt kho thịt dị thú, ướp qua một đêm chờ ngấm rồi hầm thiệt nhừ, mềm mịn cho vào miệng liền tan, một ngụm ăn xuống....!
Thơm ngon miễn bàn!
Ngay từ đầu Ninh Vân Dập không tính bán Thịt Kho, lúc tìm hải sản để livestream buổi trưa y mới nhớ ra, hồi trước là do sợ mạt thế đến sẽ không còn cơ hội ăn đến món ngon truyền thừa trăm năm, sợ bị thất truyền nên y dứt khoát mua không ít gia vị kho ướp cùng nước sốt nấu sẵn.
Bây giờ nước sốt thịt kho đã có sẵn, vừa vặn....!Buổi tối để Bạch Thiếu Chủ tới ăn ăn thử nghiệm một chút.
Buổi chiều Ninh Vân Dập lấy bốn nồi thật lớn, đổ vào nước sốt thịt kho cùng với gia vị bắt đầu chế biến.
Mèo Lớn cùng bé con tò mò ngồi xổm ngay cửa nhìn, một nồi nước đen thùi lùi này là để làm gì a?
Theo lửa đốt từ từ, hơi nóng dần bốc lên, một mùi thơm dần dần được kích phát, hương liệu gia vị nêm nếm bên trong hoà cùng nước sốt cũng đồng loạt bung toả, dung hợp vào nhau tản ra mùi hương quyến rủ kinh động dạ dày.
Ngửi mùi thôi mà đã bụng sôi ùng ục miệng trào nước miếng.
Càng đừng nói tới bốn nồi nước kho kia đồng thời đun nấu, hương vị kia nếu không phải đã trải qua thời gian dài xử lý đặc biệt, sợ là mùi hương còn có thể bay xa mười dặm.
Thấy phần nước sốt đã đun tốt, Ninh Vân Dập bắt đầu thả vào thịt dị thú đã sơ chế thành khối vuông cỡ 20cm.
Đậy lên nắp nồi, bắt đầu ninh nhừ trên lửa nhỏ, cứ để hằm lửa nhỏ liu riu một đêm, ngày mai khiêng đến hai cửa hàng cắt nhỏ lại trực tiếp bán là được.
Y đã an bài người phụ trách khu ẩm thực chế tạo hộp nhỏ tinh xảo, đựng vừa vặn một khối thịt kho cỡ lòng bàn tay, đến lúc đó dùng cái này để đựng thịt, mỗi khối thịt tưới thêm chút nước canh là tuyệt vời.
Thứ này đem so với dịch dinh dưỡng dạng đặc không phải càng mỹ vị gấp nhiều lần hơn sao?
Bạch Thiếu Chủ buổi chiều đến cửa hàng que nướng huấn luyện kỹ thuật nướng que cho nhân viên, biết thúc thúc có chừa cơm tối cho hắn, ba chân bốn cẳn chạy một mạch trở về.
Hắn vuốt vuốt cái bụng phình phình, tuy que nướng ngon, nhưng ăn một buổi sáng, buổi chiều cũng ăn không ít, hắn thấy đồ hộp vẫn là chân ái nhất.
Nhưng chờ người máy mở cửa ra, bước chân Bạch Thiếu Chủ lập tức cứng đờ, cái mũi ra sức ngửi: Mùi gì vậy? Ngoạ tào, đây là mùi gì?
Giông mùi que nướng nhưng cũng không giống.
Mùi thịt nồng đậm phảng phất có thể xâm nhập xương tuỷ này, làm Bạch Thiếu Chủ nhất thời bất động không lên tiếng được.
Sau khi lấy lại ý thức mới phát hiện ra mùi này từ lâu đài bay ra, hắn đột nhiên nhảy lên một cái, phóng tới nhanh như một cây lợi kiếm nhào tới cái bàn trong phòng bếp: "Thúc!"
Ninh Vân Dập đang quan sát lửa, nghe tiếng gọi nhịn không được quay lại nhìn một cái, tầm mắt dừng trên cái bụng phình phình của hắn: "Cậu......!Còn có thể nuốt trôi sao?"
Y lo lắng không thôi, hảo gia hỏa, đừng có thật sự trở thành Bán Thú Nhân đầu tiên trong lịch sử chết vì ăn quá no đi?
Bạch Thiếu Chủ cười hắc hắc, vỗ cái bụng: "Không có việc gì, buổi tối tôi nhảy nhót vài vòng là xong."
Ninh Vân Dập nghĩ đến thể chất đặc thù của bán thú nhân, chần chờ một chút, vẫn là lấy ra một cái chậu nhỏ, múc vào một lớp cơm trắng, sau đó dùng cái vá to múc lên một khối thịt kho to, cắt thành khối nhỏ, đặt lên trên chậu cơm.
Lại tưới lên một lớp nước kho thịt, tức khắc hương vị đậm đà đem tâm trí Bạch Thiếu Chủ giam giữ triệt để.
Hắn run rẩy hai tay ôm chậu cơm: "Này, đây là?"
Ninh Vân Dập: "Thịt dị thú, ngày mai hai cửa hàng còn lại sẽ bán thứ này, hôm nay cậu chỉ có thể ăn nhiêu đây, nếu muốn ngày mai lại ăn tiếp."
Ánh mắt muốn nói lại thôi dừng ở trên bụng hắn.
Bạch Thiếu Chủ tâm trú bây giờ chỉ có thịt kho làm gì để ý đến ánh mắt của Ninh Vân Dập nữa, nghe y nói chỉ hốt hoảng gật gật đầu, hắn cứ hai tay ôm chậu cơm, cứ như vậy lấy muỗng xới một khối thịt kho lên ăn, thậm chí còn chưa còn chưa kịp đến bên bàn cơm ngồi xuống.
Chờ thịt kho đưa vào miệng rồi trong nháy mắt Bạch Thiếu Chủ ngốc tại chỗ, đôi mắt trợn tròn.
Hương vị cùng thịt nướng hoàn toàn bất đồng, thịt kho mềm mại vào miệng thơm ngất ngây, nước sốt vừa miệng sền sệt đưa hương quấn quýt mùi thịt, làm Bạch Thiếu Chủ đình chân tại chỗ chôn đầu vào chậu cơm liều mạng xới.
Tâm trí hắn bây giờ chỉ toàn hương vị đặc biệt trong khoang miệng, thơm thơm ngon ngon!.
Danh Sách Chương: