Ninh Vân Dập nhìn bộ dáng thỏ nhỏ hoài nghi thỏ sinh, khoé miệng y cong lên, quả nhiên, không có con thỏ nào có thể thoát được sức quyến rủ của cà rốt.
Bạch Thành chủ ngay từ đầu còn tưởng rằng con trai bị làm sao, sau một khắc, nhìn thấy đứa con lúc nào cũng bộ dáng uể oải chán nản trừng mắt nghi ngờ cuộc sống, rồi nhanh chóng như chích điện nhảy qua, một hơi ăn tươi nuốt sống đoá hoa.
Ba múi miệng liều mạng nhai nhai nhai, hận không thể để miệng lớn hơn một chút, tất cả đều nuốt.
Bạch Thành chủ trợn to mắt nhìn từng cái ho nhanh như chớp biến mất, hắn chấn kinh: Trước kia sao hắn không phát hiện con trai có thiên phú diễn kịch cao như vậy? Đừng nói đang diễn ăn ngon miệng, hắn còn tưởng con trai đang ăn là thứ mỹ vị nhân gian gì luôn ấy!
Bạch Thiếu Chủ ăn tươi nuốt sống ăn xong, chờ lấy lại tinh thần, mới phát hiện chỉ còn một đóa.
Thỏ nhỏ ngốc, ngó quanh tìm kiếm, sao lại hết rồi?
Chờ cho hắn cẩn thận nhâm nhi từng li từng tí đoá hoa cuối cùng liền lạch cạch ngồi thẩn thờ chỗ đó, lỗ tài dài cũng ỉu xìu tiu nghỉu theo: Không có!
Ninh Vân Dập hài lòng phóng đại ánh mắt thất hồn lạc phách này lần cuối, cất cẩn thận vòng tay,chân thành khen một câu: "Kỹ thuật diễn của cháu trai thật tốt.
"
Thỏ Nhỏ giật mình hoàn hồn, ba múi miệng dán chặt lên khung của sổ nhỏ, đôi mắt đen sáng rực rỡ kinh người: "Chít chít!"
Ninh Vân Dập giả vờ nhìn không thấy ánh mắt khát vọng của đối phương, vẫn cười tủm tỉm: "Thời gian không còn sớm, ta về trước, cháu trai diễn kịch làm ta cũng kích động theo.
"
Sau đó tiêu sái rời đi, nhanh đến không thấy tàn ảnh.
Để lại Thỏ nhỏ dán mặt trên khung cửa, ý đồ giữ lại y: Thời điểm dỗ dành thì Thúc ngắn Thúc dài, thời điểm rời đi cũng thật dứt khoát, có người làm thúc thúc như ngươi sao? Ít nhất phải để lại một bàn aaaaa.
Bạch thành chủ ở một bên mờ mịt: Con trai hắn chẳng lẽ si mê diễn suất?
Hôm nay Ninh Vân Dập phát trực tiếp vẫn là menu hôm qua, chờ một bàn lớn đồ ăn quen thuộc bưng lên bàn, Mèo Lớn cùng bé con tướng ngồi so với dĩ vãng còn nghiêm túc hơn.
Ninh Vân Dập nhìn hai con mèo này bộ dáng như lâm đại địch, nhịn không được cười ra tiếng, sau đó dưới hai cặp mắt tròn xoe nghi hoặc nhìn qua, mở ra vòng tay, ở đối diện cả hai mở ra màn hình, ấn xuống【 Phát liên tục 】!
Cả hai còn chưa ý thức được cái gì, mờ mịt nhìn màn hình phí trước.
Ngay từ đầu màn hình chỉ toàn màu đen, rất nhanh sau đó liền sáng lên, đột nhiên xuất hiện một con vật trắng như tuyết nhỏ cỡ bàn tay, cùng màu lông bọn hắn khác nhau một vựt.
Ninh Tiểu Miêu là đen nhánh, mà Mèo Lớn bây giờ là xám trắng.
Còn thứ trước mắt lại thuần trắng, không có bất cứ tạp chất nào.
Bọn hắn khó có thể tin nhìn con thỏ trắng như tuyết đó há cái miệng ba múi, từng miếng từng miếng nhanh chóng đem hoa cà rốt ăn sạch.
Hai cái răng thỏ phá lệ sắt bén, sau cùng híp mắt hưởng thụ gặm từ từ đoá ho cà rốt cuối cùng, hai vuốt nhỏ nắm thật chặt, như đang cầm bảo bối gì, ăn đến một miệng đều thơm.
Hai con meo hốt hoảng: Chẳng lẽ là bọn hắn không biết xem hàng, cà rốt thơm ngon như vậy lại bị chúng nó đồ tốt còn đẩy ra ngoài?
Ninh Vân Dập chờ đoạn video phát ra mấy lần, thấy không sai biệt lắm, mới hài lòng tắt đi: "Biết sai rồi sao?"
Hai con liếc nhau, thành thành thật thật gật đầu: Sai, còn mười phần sai, củ cà rốt vậy mà thơm như vậy?
Ninh Vân Dập chững chạc đàng hoàng chỉ chỉ Bông Cải Xanh Xào Cà Rốt: "Ăn sao?"
Bé con chủ động vỗ nhỏ lồ ng ngực: "Muốn ăn nha baba, mỗi ngày đều muốn ăn.
" Bé quyết định, về sau yêu nhất chính là cà rốt.
Mèo Lớn liếc mắt nhìn nhóc con nhẹ dạ dễ tin, cuối cùng nhìn Ninh Vân Dập cười như không cười, rủ xuống đầu to: Nó có thể làm sao, coi như nó! Cũng thích ăn đi.
Ninh Vân Dập giải quyết xong một sự kiện, vừa lòng thỏa ý, trẻ nhỏ thật dễ dạy mà.
!
So với Ninh Vân Dập bên này hài hòa, Viện nghiên cứu cổ Chủ Tinh bên kia, tòn bộ viện nghiên cứu yên tĩnh lạ thường.
Không có cách, mấy ngày nay Cổ viện trưởng tự giam mình ở phòng nghiên cứu, nhất định phải nhân giống ra thêm một gốc cà chua nữa.
Nhóm đệ tử không dám quấy nhiễu hắn, trừ cái đó ra, cũng trộm nhìn kênh phát trực tiếp, cướp phần hương vị, vận khí tốt cướp được thì tập thể trốn xuống mật thất rất nhỏ, ý đồ muốn ngửi hương vị lâu một chút.
Tầng cao nhất của Việ nghiên cứu đột nhiên mở ra sau vài ngày đóng chặt, Cổ viện trưởng hưng phấn xoa xoa tay: Thành công! Lão lại nhân giống thành công hai gốc!
Ông nhanh chóng đi ta ngoài vừa nhìn thời gian vừa tiếc nuối dừng lại!
Đáng tiếc buổi trực tiếp hôm nay đã sớm kết thúc, chớ đừng nói chi tới cướp đoạt hương vị.
Cổ viện trưởng vừa muốn cầm ra vòng liên hệ học sinh, lại có người liên hệ ông trước.
Mắt nhìn, phát hiện là Đường lão gia tử.
Đường lão gia tử trước đó được Cổ viện trưởng đề cử kênh livestream mỹ thực, bởi vì không có cướp được lại vừa vặn đụng phải Nick dùng hương nước hoa giả thấp kém lừa gạt, dẫn đến Đường lão gia vừa ngửi một cái liền nôn khan.
Đây còn chưa tính, rất nhanh lại tuôn ra tin tức Nick dùng hương vị kém chất lượng còn thêm cả thuốc sát trùng giá rẻ, Đường lão gia tử tuy thấy thân thể không có vấn đề, nhưng để cho an tâm ông lão vẫn bị bế đến Trại Chữa Trị Tinh Tế, quan sát mấy ngày mới được thả ra.
Kết quả mới ra viện, quản gia thần thần bí bí đem hương vị mỹ thực cướp được mấy ngày nay một lần nữa đều dâng lên cho Đường lão gia.
Lão quản gia vận khí không tệ, tích lũy được những 3 phần.
Trong đó có một phần chính là Thịt Dê Thì Là.
Đường Lão bấy giờ không tin có cái gọi là mỹ vị chân chính của mỹ thực Cổ Lam Tinh, lơ đãng mở ra, kết quả vừa ngửi liền kích động trời xanh.
Nhất là cái món Thịt Dê Thì Là kia, quả thực như đâm sâu ba tấc dạ dày lão mà.
Nhưng xui cái là hai ngày nay streamer lại không làm lại món Thịt Dê Thì Là này, Đường lão không tài nào cướp được, chỉ có thể bóp tim cào phổi kêu người đi nghiên cứu.
.
Danh Sách Chương: