Ngay sau đó nó giống ngư được tiêm máu gà, kích động trọn to mắt, đây là lần chờ đợi đầu tiên cũng là lần nó mong Ninh Vân Dập mau mau trở về như vậy.
Bé con dường như ý thức được cái gì, lập tức đứng dậy, hai cái tay nhỏ nắn nắn nhìn phía cổng trông mong.
"Là baba chúng ta trở về rồi sao? Có đúng không Miêu Miêu?"
Mèo Lớn: "..."
Lúc Ninh Vân Dập mở cửa lớn ra, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ nhiệt tình nhào tới, nồng nhiệt chưa bao giờ có.
Thậm chí cả Mèo Lớn cũng nhịn không được xoay quanh y vài vòng, màu mắt xám sáng đến kinh người, hận không thể cho y một cái nghi thức nghênh đón.
Ninh Vân Dập nhíu mày: Y là đi có một buổi trưa chứ không phải tận một năm, đúng không?
Bé con mừng rỡ y có thể hiểu, Mèo Lớn cũng như vậy là có chuyện gì?
Mèo Lớn: Nó là sợ Ninh Vân Dập không về nữa, bối phận của nó trong cái nhà này không biết sẽ rớt thảm cỡ nào nữa!
Ninh Vân Dập cúi người ôm lấy Ninh Tiểu Miêu, trên trán bé hôn một cái, mới một tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn: "Buổi chiều cùng Mèo Lớn ở nhà có ngoan hay không?"
Ninh Tiểu Miêu vươn tay nhỏ ôm cổ Ninh Vân Dập: "Ngoan, Miêu Miêu cũng ngoan.
Nhưng là Miêu Miêu thật đáng thương, con muốn để Miêu Miêu..."
Ninh Tiểu Miêu vừa muốn nói gì, Mèo Lớn đột nhiên chuyển động, nhảy một cái lên người máy nhỏ sau lưng Ninh Vân Dập quấn lên đó một vòng.
Chú ý của Ninh Tiểu Miêu quả nhiên bị chuyển di, bé mở ra miệng nhỏ kinh ngạc nhìn tảng đá lớn như thế: "Baba, tảng đá kia thật lớn a, so Bảo Bảo một cái hai cái ba cái, mấy cái đều lớn hơn."
Đưa lên tay nhỏ đếm đếm nói không rõ, dứt khoát không đếm số nữa.
Ninh Vân Dập để người máy nhỏ đem Thủy Bì Thạch đưa vào nơi hẻo lánh trong sân, sau khi để xuống, người máy dùng một lần liền mất đi tác dụng, lạch cạch ngã trên mặt đất, triệt để chết máy.
Ninh Tiểu Miêu vừa mới bị người máy nhỏ hấp dẫn, sau lại thấy một màn ngã xuống của người máy liền leo cuống khỏi người baba.
Lộc cà lộc cộc chạy đến, ngồi xổm xuống xem xét, tay nhỏ chọc chọc, ngửa đầu hỏi Ninh Vân Dập: "Nó bất động, là mệt mỏi sao?"
Ninh Vân Dập nhìn bé con đáy mắt phát sáng, câu nói người máy nhỏ đã hỏng không thể nói ra được, dứt khoát nói: "Đúng, nó muốn nghỉ một đêm, ngày mai liền có thể chơi với con."
Ninh Tiểu Miêu quả nhiên tin, cẩn thận từng li từng tí nâng lên nhỏ người máy, xem như bảo bối như nâng ở trong ngực: "Vậy tối nay nó có thể cùng ngủ một chỗ với con sao?"
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Nó muốn đến thư phòng nạp điện."
Ninh Tiểu Miêu miệng nhỏ thở dài, ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy ta đêm mai lại ngủ cùng ngươi, người máy nhỏ, ngươi phải ngoan nha."
Ninh Vân Dập nhìn qua bộ dáng ôm bảo bối của bé con, hiển nhiên xem thứ này là quà y đưa cho bé.
Nghĩ đến nhóc con trước giờ chưa từng có món đồ chơi nào, bây giờ tuy trong nhà đã có Mèo Lớn, nhưng hình thể chênh lệch, không thể thời thời khắc khắc ôm vào trong ngực chơi đùa, cùng thứ trong ngực nhóc con không giống nhau.
Mèo Lớn là người nhà, cá thể độc lập, nhưng đồ chơi là chỉ thuộc về bé.
Mèo Lớn nâng mắt tính nói người máy một lần không dùng được nữa, lại nhìn về phía Ninh Vân Dập: Tiểu hài tử không hiểu, ngươi cũng không thể như thế hố nó.
Ninh Vân Dập dự định ăn xong cơm tối lại xử lý Thủy Bì Thạch, y đã đáp ứng Mèo Lớn tối nay sẽ thêm đồ ăn cho nó.
Vậy...!Ăn [ Toàn Ngư Yến] đi.
Nói là Toàn Ngư Yến, nhưng bọn họ chỉ có hai người một mèo, chắc chắn ăn không hết, dứt khoát làm bốn mặn một canh, đều liên quan đến cá đi.
Trong đầu Ninh Vân Dập đã có menu.
Đầu tiên thiếu không được món Ninh Tiểu Miêu thích là Canh Chua Cá, tiếp đến là món Mèo Lớn ưu ái Đầu Cá Sốt Tiêu, còn lại hai món thì làm một món Cá Sóc cùng Cá Nướng Tỏi, canh thì quyết định món Đầu Cá Nấu Canh Chua đi.
( Ủa Canh Chua Cá với Đầu Cá Nấu Canh Chua có khác gì đâu ta??? Đều là canh chua hết mà?)
Ninh Vân Dập bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, y trước nấu cơm, sau đó làm cá Sóc cùng Cá Chép Chua Ngọt, hai món này đều không thể thiếu dấm đường được.
Sau đó là Canh Chua Cá cùng Đầu Cá Nấu Canh Chua, cuối cùng là món Cá Nướng Tỏi.
Lúc Ninh Vân Dập bắt đầu làm món thứ nhất, một lớn một nhỏ đã không kịp chờ tiến lại gần.
Bé con sợ quấy rầy đến baba, chỉ đứng xa xa nhìn, thỉnh thoảng còn hỗ trợ đưa đồ vật, trong phòng bếp loay hoay xoay quanh lại rất vui vẻ.
Mèo Lớn không giúp được gì, chỉ có thể ghé vào cửa, thỉnh thoảng cái mũi động động, mùi hương chua ngọt bay ra lại thêm hương tương hương cá rán, làm nó một chút cũng không muốn di chuyển đi chỗ nào hết.
Sau cùng, Ninh Vân Dập lấy ra cá trắm cỏ đã xử lý tốt, trước tiên khứa lên thịt cá rồi ướp gia vị cho thấm đều.
Sau đó đem khoai tây, cà rốt cùng các gia vị nước sốt đã phối lại đặt một bên.
Dầu bên trong chảo đã nóng, y cho cá vào chiên vàng giòn cả hai mặt.
Mùi cá chiên làm Ninh Tiểu Miêu chẳng biết lúc nào ngừng lại, không nhao nhao không náo loạn nữa đợi ở cách đó không xa, cảm thấy toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm khiến người ta say mê.
Thiên tính loài mèo, bé cảm thấy mỗi một đợt mùi cá chiên bay ra đều có thể làm bé thèm nhỏ nước dãi.
Baba nói đây là cá nướng, nhưng lại khống giống cá nướng ở bên ngoài trước đây không lâu đã ăn, nói là phải đặt trong khay để trong lửa nhỏ, chậm chậm một chút mới ăn được?
Bé không hiểu cho lắm, nhưng baba nấu ăn rất rất ngon nha!!
Ninh Vân Dập đem cá trắm cỏ chiên vàng hai mặt vớt ra, bắt đầu điều phối sốt Đáy Liệu.
Vì đặc trưng của món này là mùi thơm của tỏi, mà hỗn hợp sốt Đáy Liệu làm nên dư vị tuyệt vời là tỏi mạt tăng cùng với tương chuyên dùng cho đồ nướng, chờ hỗn hợp mùi cá chiên cùng mùi thơm của tương tràn ngập bay ra, toàn bộ phòng bếp đều trùm lên một mùi hương đồ nướng bá đạo thật lâu không biến mất.
Ninh Vân Dập khoai tây cà rốt...!bày lên khay chữ nhật, lại đem cá chiên đặt lên trên, cuối cùng đổ vào hỗn hợp sốt Đáy Liệu.
Lại đem tỏi mạt tăng tỉa thành hoa đặt vào miệng cá, một lần nữa bắt chảo làm nóng dầu, chờ dầu nóng trực tiếp dột lên trên kích ra mùi thơm.
Phía trên nhất là cá chiên khô da vàng, bị dầu nóng giội phảng phất mùi thơm cuốn lên, càng làm hương vị thăng thêm một bậc.
Ninh Vân Dập bưng khay đến bếp nhỏ đã để sẵn trên bàn, vặn lửa nhỏ, không bao lâu nước sốt liền sôi ùng ục ùng ục, cá chiên bị nước sốt sôi lên thẩm thấu vào từng khứa da thịt vàng giòn, hơi nóng bay lên như có vô số chiếc móc, đem cơn thèm ăn trong thân thể đều móc ra ngoài.
Ừng ực!
Một lớn một nhỏ đứng bên cạnh, không biết là tiếng ai nuốt nước miếng nữa!
Ninh Vân Dập rải lên trên thân cá một lớp ra u thơm thái mỏng, nghe được tiếng này liền cười:
"Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
Một lớn một nhỏ lập tức quay người lao vào nhà vệ sinh.
Cách xa còn nghe được tiếng bé con nói chưa rành: "Miêu Miêu, ta cho ngươi gọi baba, nhưng ta là ca ca, để ca ca trước nha."
Mèo Lớn đang đưa chân trước lên bồn rửa mặt, nghe câu này liền trượt một cái, được rồi, nó có thể không cần rửa mà!
Đúng không? Nó ăn bằng mồm, không ăn bàng tay như thằng nhóc này!
Lỗ tai Ninh Vân Dập thính, cuối cùng cũng rõ tại sao lúc này Mèo Lớn nhiệt tình như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, vẫn không quên trêu ghẹo: "Miêu Miêu, không rửa sạch móng vuốt không được phép ăn cơm."
Mèo Lớn: "..."
Hai người một mèo, bữa cơm này ăn cũng không ngẩng đầu lên.
————-
Bà tác giả viết cách nấu mấy món ăn...!lạ quắc!
Làm tui vừa tra vừa dịch, tìm tìm kiếm kếm....!Muốn chớt thiệt.
Danh Sách Chương: