Ninh Vân Dập rũ mặt mày trào phúng nhìn Ninh Mông Đức, kích tính háo thắng trong lòng đối phương ra: "Chơi liền chơi, ai chơi không nổi?"
Ninh Vân Dập không tính toán cứ như vậy buông tha hắn: "Nói miệng không bằng chứng, lấy tự làm chứng, hôm nay tới nhiều khách nhân như vậy, vừa vặn có thể làn chứng cho chúng ta."
Ninh Mông Đức lại có chút hối hận, nhưng nghĩ đến cái hạng mục kia, vẫn là luyến tiếc, sau một phen so đo, mạnh miệng nói: "Ngươi không nói ta cũng muốn làm như vậy."
Thời gian đấu giá vẫn còn một khoảng dài, vừa vặn thấy có người chơi lớn như vậy, một ván định thắng thua.
Đương nhiên phải xem náo nhiệt rồi.
Quản lý phòng đấu giá lại đây, nghe nói liền vui vẻ ra mặt, đang lo không có biện pháp tuyên truyền Nam Thành bọn họ một phen, bây giờ lại có vụ cược lớn không phải miễn phí tạo nhiệt độ sao.
Hơn nữa lần này vật phẩm đấu giá cuối cùng được đưa ra, Nam Thành bọn họ sẽ trở thành Thành Phố Ngầm đứng đầu khu F.
Quản sự vỗ vỗ tay phân phó một tiếng, thực nhanh có người lấy tới ba tờ giấy viết tốt hiệp nghị, chỉ cần ký tên liền có hiệu lực pháp luật.
Viết rõ vị Bạch tiên sinh này thay thế Hách thiếu Hách Diễm cùng Ninh Mông Đức tỷ thí xúc xắc, một ván định thắng thua.
Người thắng sẽ được đối phương đáp ứng một hạng mục với số tiền tương đương.
Hách thiếu đưa ra chính là hạng mục Hách thị mới vừa cấp cho hắn, lợi nhuận kiếm được là một ngàn vạn.
Ninh Mông Đức đưa ra giao dịch cũng một ngàn vạn, nếu hắn thua nội trong ba ngày sẽ đưa cho Hách thiếu một ngàn vạn tinh tệ, nếu không phải đem tổ trạch trên danh nghĩa đưa cho Hách thiếu làm đền bù thiệt hại.
Nội nội dung sao làm ba phần, Hách thiếu cùng Ninh Mông Đức mỗi người một phần, một phần còn lại để tại Nam Thành lưu làm bằng chứng.
Ninh Mông Đức không nghĩ tới tên tóc đỏ thượng cương thượng tuyến lại là người quyết định hiệp nghị, hắn lần nữa muốn đánh trống lui quân.
Ngưng làm sao có cơ hội a, khách nhân bốn phía nghe được đều vây lại đây nhìn, không ít người Ninh Mông Đức tương đối quen mặt, đều cùng nhau lăn lộn trong một vòng.
Nếu hôm nay hắn ở chỗ này chạy trối chết, về sau chỉ sợ Ninh gia sẽ bị người chê cười.
Ninh Mông Đức còn thấy được Mục Gia Dật, hắn không muốn người trong lòng khinh thường hắn, thực mau liền ký xuống hiệp nghị.
Hách thiếu đối với hạng mục này có hay không không sao cả, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ một ngàn vạn tinh tệ, thậm chí còn không đủ tiền ngày thường hắn mua hai viên nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S.
Chờ hết thảy ký kết xong xuôi, Ninh Mông Đức nâng lên tinh thần, sắc mặt không tốt nhìn về phía Ninh Vân Dập: "Ai tới trước?"
Ninh Vân Dập mở ra tay: "Ngươi trước."
Ninh Mông Đức hừ một tiếng: "Nếu là một ván định thắng thua, vậy tính lần lắc đầu tiên, ba cái xúc xắc, điểm số nhỏ nhất thắng."
Ninh Vân Dập một bộ tính tình thoải mái: "Có thể, đều dựa theo ngươi nói để tính."
Ninh Mông Đức càng tự tin, đối với ném xúc xắc, hắn nhưng chưa bao giờ trượt tay.
Hắn cầm lấy hộp lắc xúc xắc trong nháy mắt, thực mau nhẹ nhàng lung lay vài cái, cuối cùng tự tin tràn đầy thả xuống, dưới ánh mắt tòm mò của mọi người xốc cái hộp lên: "Nhất nhất một, ba điểm."
Một cái một cái đều là số nút nhỉ nhất, trước mắt hắn được điểm số nhỏ nhất, người này cho dù lắc được điểm số giống hắn thì cùng lắm rơi vào thế hòa nhau.
Thế cục này, không tổn hại gì.
Ninh Vân Dập chỉ liếc hắn một cái, tùy tay cầm lấy hộp lắc xúc xắc hội sở chuẩn bị, chỉ lắc tượng trưng vài cái liền thả xuống, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, mở ra.
Theo đó hình ảnh ba viên xúc xắc hoàn toàn triển lãm ra ngoài, mọi người có mặt đều sửng sốt: "Này......" Sao có thể?
Ninh Mông Đức cũng mắt choáng váng: "Ngươi...!cái này không tính!"
"Chính ngươi nói nói, ba cái xúc xắc cộng lại điểm số nhỏ nhất thắng, hiện giờ ba cái xúc xắc ở bên trong sao??"
"Ở."
"Xúc xắc có hư hao?"
"Không có thù không có, nhưng ngươi chơi như vậy......" Đem ba cái xúc xắc chồng lên nhau, cái cao nhất che khuất hai cái còn lại bên dưới, cuối cùng chỉ có một điểm, hắn chơi xúc xắc lâu như vậy, lần đầu thấy loại thủ pháp này.
Nhưng không thể không nói, ban đầu chính xác không có quy định không thể chồng xúc xắc lên nhau.
Ninh Mông Đức xanh cả mặt, hắn cắn chặt hàn răng, căn bản không nghĩ tới chính mình có khả năng sẽ thua.
Ninh Vân Dập chậm rì rì buông cái nắp hộp lắc xúc xắc, nâng mí mắt: "Vẫn là nói, Ninh thiếu gia chơi không nổi a."
Ninh Mông Đức bị người bốn phía nhìn chằm chằm, có người hiểu chuyện liền ồn ào: "Không phải chứ? Trước kia nghe nói ngươi dựa vào chiêu thức ấy thắng không ít người, thời điểm thắng người khác sao không thấy tính toán gì, tiên sinh này nói đúng a, Ninh Mông Đức, người đừng có mà chính mình thắng thì tính còn người khác thắng thì không được? Sau này ngươi đừng tên là Ninh Mông Đức, gọi ngươi là Ninh Vô Lại được rồi ha ha!"
Mọi người cười đến càng hăng, rốt cuộc Ninh gia tuy rằng là thế gia, nhưng không có Ninh giáo sư, hiện giờ Ninh gia xem như xuống dốc, nơi nào so được với Hách thị.
Hách thiếu cùng Ninh Mông Đức, bọn họ tự nhiên tình nguyện đắc tội người sau.
Quản lý đã sớm nhìn đến Hách thiếu đi Kiều thiếu cùng nhau tới, tiến lên muốn Ninh Mông Đức thực hiện ước định, Ninh Mông Đức cuối cùng không tình nguyện cuối đầu: "Ta không phải không nhận, cho ta thời gian ba ngày."
Ninh Vân Dập vẫn như cũ là bộ dáng thoái mái: "Vậy dựa theo trên giấy nói ba ngày, đến lúc đó hoặc là một ngàn vạn tinh tệ, hoặc là......!ta sẽ tự mình đến cửa thu nhà."
Ninh Mông Đức sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng lúc này cũng không dám thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Thời gian đấu giá bắt đầu đem khúc nhạc đệm này tạm thời vứt ra sau đầu.
Ninh Mông Đức héo úa đi theo Mục Gia Dật trở về chỗ ngồi
Mục Gia Dật sắc mặt cũng khó coi, hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng Ninh Mông Đức sẽ thắng, dù sao thời gian qua đối phương dựa vào chiêu thức ấy ở trong vòng lăn lộn không tồi, tích cóp không ít tiền tiêu vặt.
Đương nhiên tất cả sau cùng cũng đều rơi vào túi hắn.
Nhưng ai biết Ninh Mông Đức lại lần đầu thất bại, ngựa mất móng, tổn thất lớn như vậy.
Mục Gia Dật cho hắn một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, Ninh Mông Đức chỉ có thể thất thần nhìn buổi đấu gí bắt đầu.
Ninh Vân Dập bên này, Hách Diễm chờ bốn phía lắng xuống dưới, hắn hạ giọng dò hỏi: "Bạch tiên sinh cùng tên Ninh Mông Đức kia có thù oán?"
Ninh Vân Dập không tỏ ý kiến: "Nghe nói qua chuyện của Ninh gia, chướng mắt cách làm của Nhị phòng Ninh gia, muốn cho một bài học."
Hách Diễm đối chuyện của Ninh gia sự cũng có nghe được không ít, rốt cuộc phát sinh cũng chỉ nữa năm gần đây.
Gia chủ Ninh gia vốn dĩ là Ninh giáo sư, mấy năm trước tòn nhờ vào một nhà Ninh giáo sư chống đỡ mới được như hiện tại.
Kết quả Ninh giáo sư bên này vừa gặp chuyện, nghe nói không biết thế nào mà toàn sản nghiệp đều rơi vào tay Nhị phòng, ngay cả đứa con trai nhỏ duy nhất không bị liên luỵ của Ninh gió sư cũng bị đuổi ra khỏi nhà.
Lấy lý do chính là mấy năm nay đối phương không ở tại Ninh gia, sớm đã bị Ninh giáo sư đuổi ra khỏi gia phả Ninh gia không nhận đứa con này nữa.
Ninh giáo sư bị giam giữ đến nay sinh tử chưa rõ, cũng không có ai làm chứng, hơn nữa Ninh Trạm Phong còn đang bị truy nã, người không rõ tình huống cũng không tiện đứng ra bênh vực.
Hiện giờ một lần nữa nghe được, Hách Diễm cũng nói: "Đúng là nên cho Ninh Mông Đức một bài học."
Ninh Vân Dập không tiếp tục cái đề tài này, bốn phía hoàn toàn tối đen xuống, thực mau mấy cái bàn giữ sân đều được đem xuống, đổi thành cái bàn tròn đãi khách nhỏ.
Khách khứa tại chỗ ngồi xuống, phía trên sân khấu màn che dần nâng lên cao, ánh đèn sáng trưng chiếu thẳng vào sân khấu, buổi đấu giá hôm nay bắt đầu.
Không thể không nói Nam Thành Phố Ngầm tính toán muốn bắt tâm toàn bộ khách nhân, vạt phẩm đấu giá thứ nhất vậy mà chính là nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S.
Thứ này không thường xuyên xuất hiện, cấp bậc càng cao càng hiếm gặp, nhưng lại có tác dụng lớn cho việc gia tăng tinh thần lực.
Ninh Vân Dập trước đó ở chỗ Bạch Thành Chủ có thấy một viên Nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S được bán với giá 700 vạn tinh tệ.
Nơi này chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Quả nhiên, cuối cùng bị một vị khách nhân ra giá 900 vạn tinh tệ chụp lấy.
Ngay sau đó là vật phẩm thứ hai, là hai viên nguồn năng lượng tinh thạch cấp 2S, một lần ra giá được hai viên.
Cuối cùng bị người ra giá một ngàn vạn tinh tệ mua được.
Kế tiếp mấy thứ đều là nguồn năng lượng tinh thạch có thể giúp gia tăng tinh thần lực, càng về sau nguồn năng lượng tinh thạch cấp bậc càng thấp, nhưng bù vào số lượng càng tăng, tính giá trị một chút cũng không thu kém.
Hách thiếu cũng nhịn không được ngứa tay tiêu 1500 vạn tinh tệ chụp mười viên nguồn năng lượng tinh thạch cấp A.
Rất mau nguồn năng lượng tinh thạch đấu giá xong, mấu chốt của buổi đấu giá cuối cùng cũng tới.
Lần này quản lý tự mình lên sân khấu, nở nụ cưới gướng đến các vị khách nhân đang chìm trong bóng tối dưới sân khấu: "Kế tiếp chính là vật phẩm áp tràng của buổi đấu giá ngày hôm nay.
Nói là hàng đấu giá thì không đúng, phải gọi là tác phẩm nghệ thuật."
Có người nghi vấn nói: "Tác phẩm nghệ thuật? Vì sao?"
Quản lý cười thần bí: "Chờ một lát các vị sẽ biết."
Theo quản lý lui qua một bên, vỗ vỗ tay, tất cả ánh sáng trên sân khấu đột ngột tắt đi, chỉ chừa một ánh đèn chiếu thẳng vào cái lồ ng bị che miếng vải đỏ đang từ bên dưới sân khấu nâng lên.
Ninh Vân Dập thấy một màn như vậy lông mày gắt gao nhíu lại, sắc mặt không quá đẹp.
Bạch Thiếu Chủ vẫn luôn không hé răng, không vui vẻ gì, nhưng vẫn chịu đựng tiếp tục xem.
Bốn phía thực mau yên tĩnh, nhưng vẫn như cũ có người thấp giọng trò chuyện với nhau.
Quản lú đi lên chậm rãi kéo tấm vải đỏ ra, người bên trong nháy mắt lộ ra, bốn phía yên tĩnh cực kỳ.
Rốt cuộc cũng biết tác phẩm nghệ thuật mà quản lý kia nói là gì, vì sao không thể gọi là kiện hàng đấu giá.
Bốn phía lồ ng sắt đều tối tăm, theo tấm vải đỏ xốc lên, ánh sáng dần lang đến thiếu niên đang ngồi xếp bằng phía trong.
Một thân ăn mặc đường trang Cổ Lam Tinh đen nhánh, quần áo to rộng đem thân hình tinh tế của hắn triển lãm ra không bỏ sót chỗ nào.
Nút bọc cài đến chiếc cuối cùng, cái cỗ trắng nõn thon dài đeo lên một chiếc vòng hạn chế tinh thần lực, treo trên chiếc cỗ càng khiến nó trắng đến phát sáng.
Một mái tóc bạch kim kia trắng đến mức trong suốt làm kinh tâm động phách tất cả mọi người ở dưới sân khấu, tinh xảo xinh đẹp nhưng qua mức thon gầy, cảm giác như chạm vào sẽ nát.
Truyện Khoa Huyễn
Đại khái là nghe được động tĩnh, thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, một đôi ngươi màu đỏ mỹ lệ bình tĩnh nhìn phía trước.
Cặp mắt màu đỏ như mã não lại hắc bạch phân minh, gương mặt trắng không tì vết, cảm giác chạm vào sẽ nát khiến đám người ở đây hoàn toàn ngây ngốc.
Quản lý vừa lòng nhìn một màn này, hắn biết qua ngày hôm nay, Nam Thành bọn họ nhất định sẽ trở thành nhất minh kinh nhân.
Cho dù ra tay với không ít bán thú nhân, nhưng không thể không nói vị trước mắt này chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất hắn tìm được, chỉ tiếc quá trình bắt giữ không dễ dàng, tổn thất không ít người của hắn, tinh thần lực của đối phương rất cao, nhưng may thay vẫn cam tâm tình nguyện rơi vào trong tay bọn họ.
Người có vốn muốn cướp được Bán Thú Nhân vào tay để nâng cao thực lực, nhưng giờ phút này trông thấy bộ dáng của thiếu niên liền cảm thấy cho dù hắn là người bình thường cũng đáng giá tranh đoạt một phen.
Quản lý lại vào lúc này tiếp tục mở miệng: "Còn có chính là, trước mắt tinh thần lực của vị này được dục cụ đo lường của chúng tôi đánh giá rất cao, cường giả tinh thần lực cấp S."
Tinh thần lực mạnh, đồng nghĩa có thể trợ giúp chủ nhân tăng cấp bậc tinh thần lực cũng cao hơn.
Tất cả mọi người ở đây đều kích động, sôi nổi thúc giục quản lý mau mau báo giá khỏi điểm.
Quản lý lại giơ giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng một chút, đột nhiên làm một động tác, chỉ thấy dụng cụ hạn chế tinh thần lực trên cổ thiếu niên phát sáng, không biết vì sao con ngươi của thiếu niên càng thêm hồng, ngay sau đó trước mặt mọi người, biến mất không thấy.
Cũng không phải không thấy, mà là theo đống đường trang rơi xuống, một con thỏ có đôi mắt tròn đỏ với bộ lông trắng như tuyết xuất hiện trước mắt mọi người.
Con thỏ theo động tác của người quản lý mà toàn bộ lông mao dựng đúng lên, chiếc vồng hạn chế tinh thần theo hình thể biến nhỏ cũng dần biến nhỏ theo, vô pháp thoát khỏi.
Không biết ai hít hà một hơi, rốt cuộc hướng quản lý rống rống hô to: "Mau, có thể bắt đầu rồi!"
Ninh Vân Dập từ lúc thiếu niên lộ mặt bắt đầu cau mày, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên có bộ dáng đầu tóc trắng mắt đỏ, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới một người.
Là tuỳ tùng Aias xuất hiện cùng pháo hôi Ninh Tinh Diệu trong quyển sách kia, đối phương cũng tóc trắng mắt đỏ.
Trong sách cũng không đề cập tới thân phận Bán Thú Nhân của Aias, hiển nhiên cùng thiếu niên trước mắt không phù hợp.
Aias hàng năm đi theo sau Ninh Tinh Diệu, như một người vô hình, mang mặt nạ, chỉ có một lần không cẩn thận xuất hiện trước mặt vai chính, doạ sợ đối phương.
Đến tận lúc chết Aias cũng không đem mặt nạ tháo xuống.
Truyện là từ góc nhìn của vai chính viết ra, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đề cập một hai câu, nói người có đôi mắt đẹp như vậy đáng tiếc gương mặt thật đáng sợ, thật nhiều sẹo do đao lưu lại, hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?
Sau cùng một tên tuỳ tùng lại theo Ninh Tinh Diệu cùng nhau mai táng dưới đám phế tích kia.
Giờ phút này Ninh Vân Dập nhìn con thỏ mắt đỏ trên khán đài, đối phương giống như biết kết cục của bản thân, hướng về phía đám người bên dưới nhe răng uy hiếp.
Nhưng bản thân bị giam cầm tinh thần lực giống như một con thỏ bình thường, can bản không tạo nên chút uy hiếp đáng sợ nào.
Có người nhịn không được phát ra tiếng cười sung sướng, ngược lại giống như bị lấy lòng mà vui vẻ.
Ninh Vân Dập cau mày, Bạch Thiếu Chủ bên cạnh cũng buồn bực đến muốn ra về.
Bạch Thiếu Chủ đen mặt nhìn con thỏ trên khán đài, trong lòng như nổi từng trận từng trận lửa giận.
Nếu không có cha che chở, có phải bản thân hắn thuỳ thời cũng sẽ giống như vậy bị nhốt trong lồ ng sắt, bị người ta xem thành vật phẩm đem bán đấu giá?
Hách Diễm bên cạnh cũng lần đầu thấy loại tình huống này, trong lòng cũng không thoải mái, hắn muốn ra khỏi đây, hắn hối hận sao lại đến đây làm gì, nếu không biến thành con thỏ thì kia rõ ràng cũng như bao người, là một con người bình thường.
Một bàn bốn người Ninh Vân Dập trầm mặc, bất đồng với đám người còn lại, có người chỉ có lòng hiếu kỳ, có người lại muốn giúp gia tăng tinh thần lực nên đối với con thỏ này nhất định phải cướp được.
Tông Linh cũng bị cái liếc mắt trên sân khấu làm cho kinh diễm, rốt cuộc người thiếu niên da thịt trong suốt như bạch ngọc kia làm hắn nhớ đến Ninh Vân Dập.
Ninh Vân Dập so thiếu niên màu da càng thêm làm người mê muội, một cái liếc mắt của y cũng đủ làm người khác trầm luân trong đó, càng đừng nói đến gương mặt hoàn mỹ kia.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thiếu niên cùng Ninh Vân Dập có một chút tương tự.
Tuy bộ dáng có chút không giống, nhưng loại tính tình kiêu căng không chịu khuất phục này ngược lại giống đến tám phần.
Tông Linh ngơ ngẩn nhìn thiếu niên, hiển nhiên quyết định cũng phải chụp tới tay cho bằng được.
Mục Gia Dật ngồi một bên sắc mặt khó coi, hắn mang Tông Linh lại đây là muốn Tông Linh tiêu tiền cho hắn mua một tên Bán Thú Nhân giúp hắn gia tăng tinh thần lực, kết quả người này từ khi đối phương xuất hiện đến giờ, chỉ lo chăm chăm nhìn vào mặt đối phương.
Hắn không thích Tông Linh, nhưng không có nghĩa hắn sẽ đem vị hôn phu nhường cho người khác.
Càng đừng nói tới kẻ đó chỉ là một món hàng mua đi bán lại.
Mục Gia Dật ánh mắt nặng nề, nhưng cũng không biểu hiện ra mất hứng, chờ cướp được rồi hắn có vô số biện pháp khiến Tông Linh từ bỏ.
Quản lý đem sự nôn nóng muốn ăn được đậu hủ của mọi người đẩy cao lên, lúc này mới cười tủm tỉm mở miệng: "Xem ra chư vị đã chờ không kịp muốn đấu giá, như vậy, hiện tại vật phẩm đấu giá cuối cùng Aias—— chính thức bắt đầu, giá khỏi điểm một ngàn vạn tinh tệ."
Theo một tiếng ra giá của quản lý, bên dưới sân khấu hết lượt này đến lượt khác hô giá vang lên.
Ninh Vân Dập nghe cái tên Aias ba vừa thốt lên của quản lý, bổng dưng ngoài ý muốn hướng tới con thỏ mắt đỏ trong lồ ng nhìn qua, đôi mày gắt gao xoắn chặt, sắc mặt chưa bao giờ khó coi như vậy.
Y suy đoán là một chuyện, nhưng trong nháy mắt lại xác định lại là chuyện khác.
Vô thức nhớ đến đoạn miêu tả cuối cùng trong cuốn sách liên hệ đến thiếu niên kia.
Càng đừng nói, Aias cuối cùng là vì che chở Ninh Tinh Diệu mà nhau đồng sinh cộng tử.
Ninh Tinh Diệu rất có thể là bé con nhà y.
Bạch Thiếu Chủ bên cạnh cũng hít hít cái mũi, quay qua nhìn Ninh Vân Dập: "Thúc, hắn thật đáng thương, ta có thể ra giá mua hắn không?"
Hắn tuy rằng chưa thấy qua nhiều việc đời, nhưng hắn không ngu, những người này điên cuồng ra giá mua con thỏ kia, khẳng định mục đích không đơn thuần, một khi bị người bụng dạ khó lường mua được, vậy kết cục của đối phương khẳng định kẻ ngốc cũng có thể đoán ra.
Con thỏ trước mắt không chỉ giống hắn là Bán Thú Nhân, bản thể đều giống nhau là thỏ, ngay cả màu lông cũng giống.
Hắn nhìn đối phương liền nhịn không được nghĩ đến chính mình.
Giờ phút này giá cả đã đẩy lên tới 1500 vạn, hiển nhiên còn có xu hướng tiếp tục tăng cao, muốn thật sự cướp được thật sự phải nhỏ ra không ít máu.
Hắn tuy có tài sản sở hữu của lão nhân gia, nhưng cha hắn lúc trước có dặn dò qua là do thúc hắn không chịu cầm nên trước để cho hắn giữ.
Cho nên tài khoảng tinh tệ trên thực tế vẫn là của thúc hắn.
Hắn nếu muốn tiêu, khẳng định phải được sự đồng ý của thúc hắn trước.
Ninh Vân Dập nghe được Bạch Thiếu Chủ nói, cũng không cản hắn, chỉ như cũ lẳng lặng nhìn phía trước: "Ra giá đi, nếu thiếu sẽ chi viện thêm cho cậu."
"A?" Bạch Thiếu Chủ sửng sốt, "Không cần không cần, này vốn dĩ......"
Ninh Vân Dập ngăn cản hắn tiếp tục nói tiếp: "Trước giành được lại nói."
Trước mắt nhìn tới, có người vẫn chưa kêu giá, đến lúc đó có thể giành được hay không còn chưa biết.
Mục Gia Dật nghe giá càng ngày càng cao, tâm tình phức tạp, hắn nghĩ Bán Thú Nhân giá trị cao nhưng không nghĩ cao tới như vậy, đặc biệt là lần này, cao đến thái quá.
Khởi điểm một ngàn vạn, hiện giờ đã kêu lên hai ngàn vạn tinh tệ.
Tông Linh bên cạnh thậm chí còn chưa có bắt đầu kêu, như vậy con số cuối cùng sẽ tuyệt đối kinh người.
Aias không nghĩ tới những người này thế mà tranh đoạt điên rồi, hắn nhìn đám người phía dưới nhếch miệng cười trào phúng, có loại cảm xúc muốn huỷ diệt hết tất cả.
Chỉ tiếc hắn không thể, nếu hắn không ngoan ngoãn bị mang đi, như vậy đối phương liền sẽ nghĩ mọi cách tìm được hang ổ bọn họ, đem em trai hắn bắt đến nơi này.
Đứa nhỏ mới có vài tuổi, bọn bất nhân này có thể sẽ làm như vậy lắm.
Aias đã từng vô số lần tiếc nuối chính mình như thế nào lại là Bán Thú Nhân, từ nhỏ trốn trốn tránh tránh, vốn dĩ cho rằng rốt cuộc trốn đến trưởng thành, hắn có thực lực rồi không sợ hãi nữa, có thể kiếm tiền nuôi sống em trai, kết quả lại vì gương mặt này mà bị theo dõi.
Huống chi......!Trong nhà hắn còn có một bí mật lớn không thể để cho người khác biết, tuyệt đối không.
Quyết không thể.
Ninh Vân Dập nghi hoặc nhìn con thỏ vốn đang giương nanh múa vuốt giống như muốn liều mạng lại đột nhiên ủ rủ cúi đầu, phảng phất như đã nhận mệnh.
" 2500 vạn tinh tệ." Đột nhiên, âm thanh Tông Linh vang lên, mang theo tư thế giải quyết dứt khoát.
Đám người vốn muốn ra giá cao hơn lại nhìn thấy người ra giá là Tông đại thiếu gia, giá cả tới miệng rồi đột nhiên nuốt trở lại.
Đáng chết, như thế nào lại đem vị Tông gia này quên mất, thật tiếc, tác phẩm nghệ thuật a.
Nhưng Bán Thú Nhân cũng không phải chỉ có một, đắc tội Tông gia chính là nhổ lông trên đầu lão hổ a, sống không lâu.
Quản lý mặt mày hớn hở nghe giá cả càng ngày càng cao, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo cang lên, người khác cũng không ai ra giá nữa.
Quản lý liếc mắt, nhìn thấy người ra giá là Tông Linh, tâm hắn lạnh đi một nữa.
Nhưng hắn hiển nhiên cũng không dám đắc tội Tông gia, chỉ có thể tính toán nhận.
Đúng lúc này, một âm thanh tuổi trẻ trương dương vang lên: "2600 vạn!"
Không chỉ có quản lý hít sâu một hơi nhìn qua, mà mấy người còn lại cũng vậy.
Hảo gia hoả nào lá gan lớn như vậy, dám đắc tội Tông gia?
Kết quả......!một tên lạ quắc!
Nhưng ngồi bên cạnh hắn chính là thiếu gia Hách gia, chẳng lẽ là Hách thiếu gia muốn cùng Tông đại thiếu tranh?
Tông Linh không cao hứng nhìn sang, khinh thường nhìn Bạch Thiếu Chủ, là một tên lạ mặt, hoặc là không thuộc vòng thế gia khu A, hoặc chính là một tên du đảng ở Khu F.
Tông Linh căn bản không để tâm, tiếp tục mở miệng: "2700 vạn."
Bạch Thiếu Chủ được thúc thúc đồng ý, nơi nào chịu thua: "2800 vạn."
Quản lý một lần nữa mặt mày hớn hở, hảo gia hỏa, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp a, nhưng không phải Nam Thành bọn họ đắc tội Tông gia là được.
Tiếp tục ra giá, kiếm được nhiều cũng chỉ có Nam Thành bọn họ.
Tông Linh tức cười, nói thẳng: "3000 vạn tinh tệ." Tên này ở nơi nào, hắn không thiếu tiền, nhưng cái chày gỗ này có phải hay không đang cố ý?
Bạch Thiếu Chủ trừng mắt nhìn Tông Linh một cái: "3100 vạn."
Ô ô tinh tệ của lão cha hắn a, cái tên Tông gia này tiêu tiền không muốn sống nữa?
Tông Linh hít vào một hơi, đột nhiên nhìn về phía Hách thiếu vẫn luôn không mở miệng: "Hách thiếu gia đây là một hai phải cùng ta tranh?"
Hách thiếu sờ sờ cái mũi: "Đừng, ta không có hứng thú, đơn giản là Tiểu Bạch tiên sinh coi trọng, Tông đại thiếu không bằng giúp người toại nguyện đi."
Tông Linh ngoài ý muốn xem qua đi, nếu thật là Hách gia hắn còn có thể nói thêm một vài câu, nhưng người này ở nơi nào ra tới?
Bạch Thiếu Chủ thấy Tông Linh nhìn qua, vỗ vỗ ngực xoay chuyển tròng mắt, diễn ra thái độ ngông nghênh của kẻ ăn chơi chốn Thành Phố Ngầm, bắt chéo chân dứt khoát nói: " Con thỏ này, tiểu gia ta coi trọng, gần đây kế thừa sản nghiệp của lão cha, ta không thiếu nhất chính là tiền.
Vị Tông đại thiếu này ngươi cứ việc ra giá, ta phụng bồi theo sau.
Bất quá ta tiêu chính là tiền của mình, không biết Tông đại thiếu vừa ra tay chính là mấy ngàn vạn tinh tệ, có cần nói cho lão nhân gia trong nhà một tiếng hay không, vạn nhất bị hỏi đến...ai u, Tông đại thiếu sẽ không bị phạt đòn roi đó chứ?"
Mọi người nghe tên nhóc từ đâu ra nói đến như đúng rồi này làm cho tê da đầu, thật tốt, ai cho ngươi gan to như vậy? Quả là nhóc con chưa trãi sự đời không biết Tông gia có bao nhiêu lợi hại.
Tông Linh thiếu chút nữa không giữ nổi bình tĩnh, rốt cuộc nhìn ra người này là một mực muốn cùng hắn tranh.
Ngay từ đầu đúng là hắn có tâm tư muốn mua cho được, lúc này lại bình tĩnh.
Hắn tuy rằng không thiếu tiền, nhưng trong tay một lần lấy ra mấy ngàn vạn, đúng là...!cần suy nghĩ lại một chút.
Mục Gia Dật nhìn đến màn này mạc danh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không cam lòng, những nghĩ tới kẻ nữa người nữa thú như vậy, hắn vẫn mở miệng: "Ngày thường Bán Thú Nhân tinh thần lực cấp S cao lắm cũng hơn một ngàn tinh tệ."
Hiện giờ người này này hiển nhiên quý hơn nhiều.
Tông Linh thật sâu liếc hắn một cái, nhưng lại tiếp thu lời hắn nói, không tiếp tục ra giá.
Bị Tông Linh ra giá đánh gãy cao trào, sau lại nghe lý lẽ hùng hồn của Bạch Thiếu Chủ, mấy người xúc động ở đây cũng bình tĩnh trở lại, cảm thấy vì một Bán Thú Nhân mà tăng hai ba lần giá cả là không có lời.
Hơn nữa đối với vị "Hào" khí tận trời kia chưa rõ danh tính, lại còn lắm tinh tệ, nhất định cũng là người không nên đắc tội.
Vì thế, Bạch Thiếu Chủ lấy giá 3100 vạn mua được Bán Thú Nhân kia.
Quản lý không nghĩ tới vật phẩm áp tràng lại rơi vào tay một nhân vật xa lạ, thời điểm quét tinh tệ thanh toán, quản lý muốn tìm hiểu thân phận của Bạch Thiếu Chủ lại bị hắn cao quý lạnh nhạt ứng phó qua loa cho xong chuyện.
Trong lòng lại là kêu r3n, ô ô ô 3000 vạn a, ăn được biết bao nhiêu que nướng cùng thịt kho a!
Thời điểm ra giá không có cảm giác gì, nhưng lúc quẹt thẻ thấy tài khoảng nháy mắt giảm xuống mới thấy chột dạ.
Quản lý cũng không giận, rốt cuộc có thể không chút do dự quẹt thẻ một lần mấy ngàn vạn, không có tiền thì chính là có quyền, hai loại này đều đắc tội không nổi.
Quản lý đen con thỏ nhốt vào lồ ng sắt nhỏ hơn rất nhiều, nhắc nhở nói: "Vị tiên sinh này, trên cổ hắn chính là vòng hạn chế tinh thần lực, không thể gỡ xuống, nếu không sợ là sẽ đào tẩu, đến lúc đó chúng tôi sẽ không phụ trách vấn đề này."
Bạch Thiếu Chủ trừng hắn một cái: "Các ngươi không phải muốn hắn đào tẩu rồi bắt lại lần thứ hai đó chứ?"
Quản lý cười tủm tỉm: "Làm gì có đâu? Nam Thành chúng tôi rất có nguyên tắc."
Bạch Thiếu Chủ trong lòng khinh bỉ một tiếng, có nguyên tắc sẽ không làm ra loại vô đạo đức nhìn không nổi này.
Nhưng đối phương dám làm, hiển nhiên ở Chủ Tinh cũng đã chấp thận loại chuyện này.
Bạch Thiếu Chủ cầm theo chiếc lồ ng sắt che miếng vải đen, cảm xúc nháy mắt liền héo xuống, quay qua ủ rủ nhìn Ninh Vân Dập: "Thúc, ta muốn ăn thịt kho."
Một bên Hách Diễm cùng Kiều: Ai không muốn đâu?
Hách Diễm cùng Kiều mở cửa phi thuyền đưa hai người Ninh Vân Dập trở về Tây Thành, đột nhiên nói: "Bạch tiên sinh, có người theo dõi chúng ta."
Ninh Vân Dập không cần xem cũng đoán được là ai: " Là người của Nam Thành, muốn theo, cứ để bọn họ theo."
Trước sau gì y cũng không muốn giấu thân phận, khu F tổng cộng có bốn Thành Phố Ngầm, sớm muộn cũng phải giao tiếp.
Y dùng Que nướng cùng Thịt Kho kéo lại lưu lượng khách về Tây Thành, sớm muộn ba thành kia cũng trực tiếp tìm đến cửa, sớm thôi.
Hai người Hách Diễm nghĩ đến hương vị thịt kho lưu lại ở răng môi, hít hít mũi nuốt nước miếng, lại thèm.
Phi thuyền về đến cửa Tây Thành Phố Ngầm, người theo dõi trơ mắt nhìn bốn người đi vào: "Bọn họ là người Tây Thành? Là người của Anselm? Mau trở về nói cho thành chủ biết."
Hảo gia hỏa, Anselm không phải nói không muốn trộn lẫn chung một hàng với bọn họ sao? Đây là ngồi không yên rồi hả?
Đợi người theo dõi rời đi, Ninh Vân Dập cùng Bạch Thiếu Chủ xuống phi thuyền, nhìn hai người Hách Diễm lưu luyến không rời đi: "Đúng rồi các người chờ một chút, đã nói sẽ đưa tạ lễ cho hai người rồi."
Hách Diễm vội vàng xua tay: "Không cần không cần, này chỉ là tiện đường, như thế nào có thể lấy tạ lễ gì đó của Bạch tiên sinh được chứ?" Bọn họ còn biết xấu hổ a, nói ra người ta cười vào mặt cho.
Ninh Vân Dập lại là cười cười: "Các ngươi xác định? Ta vốn muốn đưa cho hai người là hộp đồ ăn thịt kho a."
Câu cuối cùng vừa thốt ra, Hách Diễm cùng Kiều tức khắc c ương cứng tại chỗ: Gì?! Bọn họ không nghe lầm đi, thịt kho......!Hộp đồ ăn?
Có thể sử dụng hộp để đựng, chẳng phải là....
Hai người hít hà một hơi, liếc nhau, cuối cùng quyết định, trước mặt thịt kho bọn họ có thể không cần mặt mũi.
Hai người ngoan ngoãn ngồi xong: "Vậy vất vả Bạch tiên sinh, chúng ta ở đây chờ ngươi nga."
Ninh Vân Dập cười mang Bạch Thiếu Chủ về lâu đài, từ phòng bếp che đậy bới bức bình phong lấy ra ba cái hộp đồ ăn, cơm thịt kho là đã sớm chuẩn bị tốt, vốn dĩ là bé con tu luyện đói bụng có thể trực tiếp ăn.
Hiện giờ bất quá là phân ra làm hai phần.
Vốn dĩ từ đầu muốn đưa một phần, nhưng nghĩ tới Hách Diễm cùng Kiều hai người lần này đều ra sức hỗ trợ, cũng không thể keo kiệt.
Vì thế, chờ Ninh Vân Dập đem theo ba hộp ra tới, Bạch Thiếu Chủ tay cầm lồ ng sắt run run: "Trong đó một cái chính là......!Cơm Thịt Kho của ta!"
Ninh Vân Dập đem một hộp cơm thịt kho cho hắn: Hai hộp này là thịt kho, đưa cho Hách Diễm cùng Kiều, trước đưa cho bọn họ, sau đó...!Cậu mang theo Aias về lâu đài thay đổi quần áo, buổi chiều mở cửa hàng lại qua đây."
Y giữa trưa muốn phát sóng trực tiếp, không có thời gian.
Bạch Thiếu Chủ tự nhiên không ý kiến, để sớm ăn được cơm thịt kho, hắn xoát một cái xách chiếc lồ ng chạy như bay.
Con thỏ vốn đang ngồi xổm trong chiếc lồ ng đột nhiên lộn nhào một cái, ngã ngữa thành hình chữ X: "chít chít! Chít chít!" Hiển nhiên đang mắng.
Bạch Thiếu Chủ giống như một cơn gió nhảy lại đây khi Hách Diễm cùng Kiều còn đang thương lượng chờ nhận hộp đồ ăn sẽ phân như thế nào, ngay sau đó, trước mắt có thứ gì thổi qua, lại bay nhanh rời đi.
Chờ hoàn hồn, một người trong tay nhiều thêm một cái hộp đồ ăn.
Hộp đồ ăn được làm từ chất liệu đặc thù, đậy kín kẽ, còn có chức năng giữ ấm.
Hách Diễm cùng Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng: "Này là......"
Kiều ngọa tào một tiếng: "Ta thế nhưng cũng có sao?"
Hách Diễm ôm chặt hộp đồ ăn, cùng Kiều liếc nhau, đột nhiên đùng một cái đóng cửa phi thuyền quay về nhà, bọn họ gấp đến nổi muốn quay về nhấm nháp, chút ít buổi sáng ăn vào bụng quả thật không đã ghiền.
Ninh Vân Dập bên này mới vừa tiễn đi Bạch Thiếu Chủ, bé con tránh ở chỗ tối cùng Nèo Lớn lập tức nhảy ra, đặc biệt là bé con, toàn lực vọt tới trong lòng Ninh Vân Dập, vui vẻ quay cuồng trong ngực y.
Trong chốc lát lộ ra tai nhọn, trong chốc lát đưa cái bụng, một buổi sáng không thấy baba, thật nhớ thật nhớ.
Ninh Vân Dập ôm bé mèo con ngồi xuống một bên, gãi gãi cằm tiểu gia hoả, bé liền ngẩn đầu quơ quơ đuôi.
Ninh Vân Dập dư quang thoáng nhìn Mèo Lớn đang ngoan ngoãn bò lại đây, cũng vươn tay cào một chút.
Mèo Lớn theo bản năng ngẩng đầu híp mắt thoải mái, sau một lúc cả người cứng đờ: Nó thế này là đã bị mèo hoá rồi hả?
Ninh Vân Dập nhìn bộ dáng không thể tin tưởng của nó làm cho cười ra tiếng, dứt khoát ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, dùng sức vò một phen, chờ cho đã ghiền rồi, mới cúi đầu ôm lên bé con một lần nữa ôm vào ngực.
Trán y nhẹ nhàng chạm vào trán bé, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Ninh Vân Dập đến bây giờ vẫn chưa xác định tiểu gia hoả nhà y có phải Ninh Tinh Diệu hay không.
Nhưng nếu đúng, Aias ở trong sách sẽ là tuỳ tùng trung thành của Ninh Tinh Diệu, từ khi Ninh Tinh Diệu đến Tông gia cũng là thời điểm Aias đi theo bên người hắn.
Trong sách không có đề cấp quá nhiều về Aias, nhưng hiển nhiên hôm nay nếu không có Ninh Vân Dập cùng Bạch Thiếu Chủ xuất hiện, Aias khẳng định sẽ bị người khác ra giá đem đi.
Sẽ trải qua chuyện gì không ai biết được, nhưng hiển nhiên sẽ không có ngày nào tốt đẹp, nếu không sao lạu xuất hiện trong bộ dáng kia.
Hiện giờ Ninh Vân Dập cùng Bạch Thiếu Chủ đem Aias mang về Thành Phố Ngầm, đương nhiên hắn sẽ không phải trải qua tháng ngày gian khổ như mô tả trong sách nữa.
Đồng nghĩa sau khi thay đổi quỹ đạo, Aias cũng sẽ không trở thành người của Ninh Tinh Diệu.
Ninh Vân Dập vuốt đầu nhỏ của tiểu gia hỏa: "Hôm nay baba ra cửa cùng anh họ có mang về một Bán Thú Nhân."
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên, nghi hoặc khó hiểu nhìn: "Meo?" Ngay sau đó cảnh giác ôm cổ baba, baba bé không phải lại muốn nhận con nuôi đó chứ?
Ninh Vân Dập giải thích nói: "Đối phương bị bán đấu giá, không mang trở về nói sẽ thực thảm, baba sẽ không đem hắn về lâu đài của chúng, hắn tạm thời ở bến chỗ anh họ.
Baba là muốn hỏi con, có muốn có thêm bạn bè hay không?"
Lúc này không phải là chủ tớ, mà làm bạn bè.
Tiểu gia hỏa từ khi sinh ra liền vẫn luôn ở bên người y, thân cận nhất chỉ có y, cho nên rất là ỷ lại.
Sau lại nhiều thêm Mèo Lớn, tiểu gia hỏa cũng rất thích.
Ninh Vân Dập tin tưởng tiểu gia hỏa cũng sẽ thích Aias.
Ninh Tiểu Miêu vừa nghe không đem về đây, nên ngoan ngoãn gật gật đầu: "Meo."
Ninh Vân Dập sờ sờ đầu của bé: "Vậy mau biến trở về a, chờ qua giờ cơm trưa Aias sẽ qua đây chào hỏi."
Ninh Tiểu Miêu không biết bán đấu giá là cái gì, nhưng nghe hiểu thực thảm, não bổ một chút bộ dáng đáng thương vô cùng cửa đối phương, bị Mèo Lớn tha lên lầu biến trở về thành người thuận tiện thay quần áo.
Ninh Vân Dập còn lại là chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn chờ đến giờ phát sóng.
Bên kia Hách Diễm trước đem Kiều đưa trở về, sau đó hắn tăng tốc hướng phi thuyền về Hách gia, chờ tới cửa, quản gia Hách gia nhìn thấy là phi thuyền của tiểu thiếu gia liền thông báo cho Lão gia.
Hách Diễm đáp xuống trang viên Hách gia, chờ đến trước tiểu biệt thự độc lập của mình, vèo một cái ôm hộp đồ ăn chạy vội vào sảnh chính.
A a thịt kho hắn tới rồi a!
Mới vừa vào cửa liền thấy một người trung niên trợn to mắt giận dữ ngồi trong phòng khách doạn hắn chút nữa nhảy lên: "Ngọa tào!"
Giật nảy mình muốn nhảy lên nhưng vẫn như cũ ôm thật chặt cái hộp trong lòng.
Hách gia chủ nhìn thấy bộ dáng không nên thân của hắn liền tức giận đến ác hơn: "Ngươi nhìn xem ngươi thành cái dạng gì, ngươi còn biết trở về?"
Hách Diễm gục xuống đầu, thành thật đứng ở nơi đó: "Ta sai rồi." Mặc kệ chuyện gì, trước nhận sai khẳng định không sai.
Hách gia chủ tức giận xấn đến điểm điểm cái trán hắn: "Ngươi có tiền đồ a, lão tử cho ngươi hạng mục là để ngươi luyện tập, tốt xấu để ngươi học tập anh ngươi, ngươi lại dám lấy hạng mục đi đánh đố! Đồ bại gia tử, ngươi thật làm lão tử tức chết mà, danh tiếng thối của ngươi đã truyền khắp trong vòng này rồi, ngươi không phải nói đi khu F tìm Kiều sao? Ta thế mà lại nghe ngươi đến cái gì mà Thành Phố Ngầm cái gì mà đấu giá đặc biệt, hả???"
Hách Diễm nhấc tay: "Oan uổng a ta thật là đi làm đại sự! Lại nói ta chỉ là đi xem, ta cũng không có thua......"
"Ngươi còn dám tranh luận? Về sau không được đi khu F!" Hách gia chủ giải quyết dứt khoát, nhất định phải đem tên tiểu tử thúi này bẻ lái về chính đạo, về sau tuyệt đối không cho bén mảng đến khu F nữa bước.
Hách Diễm tức khắc cảm thấy trời đất đều sụp: "Không, không thể đi khu F? Không được! Ta phải đi!" Nơi đó có que nướng của hắn có thịt kho của hắn, không cho hắn đi thì giết hắn cho rồi a!
Hách gia chủ hừ cười một tiếng: "Xem ra ngươi là chết cũng không hối cải, nếu như vậy, một tháng này đừng hòng bước ra khỏi cửa!"
Hách Diễm biểu tình rối rắm, thậm chí còn bởi vì cân nhắc "ở lại lấy" hay "bỏ được đi" mà chần chờ lựa chọn, cuối cùng vào thời khắc Hách gia chủ sắp ra khỏi cửa, cắn răng một cái, đột nhiên quát lớn: "Đây là ngươi bức ta!"
Hách gia chủ càng tức, vừa muốn rống giận, đột nhiên cái mũi hít hít, ngửi được một cổ mùi thơm tràn ngập căn phòng, mùi này hắn chưa ngửi qua bao giờ, có thể xác định được là mùi thịt, bởi vì hắn là một tên thèm ăn thịt, do thịt dị thú quá khó ngửi khó ăn, hắn đành phải để người nghiên cứu đa dạng cách chế biến, miễn cưỡng cũng đưa được vào miệng.
Nhưng này hương vị......!Dễ ngửi trăm lần ngàn lần.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hách Diễm đang ngẩng cao đầu, hướng tới Hách gia chủ cười phân liệt.
Cánh tay hắn ôm một cái hộp đồ ăn còn bàn tay thì cầm nắp, một tay khác thì gắt gao che chở thứ bên trong.
Hách gia chủ vèo một cái nhìn vào bên trong cái hộp, nơi đó đặt một khối thịt to cỡ 20cm.
Là thịt đi, nhưng cùng thịt dị thú hắn thấy qua bất đồng, màu sắc đỏ nâu đậm đà, lại thêm nước sốt sền sệt thơm tho, thật muốn ăn.
Vì chất liệu đặc biệt nên giờ phút này vẫn còn hơi nóng bốc lên, mùi hương nồng đậm kia là từ khối thịt này bay ra.
Hách gia chủ thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm, hẳn là xem đói bụng, hắn theo bản năng nuốt nước miếng: "Này......!Đây là cái gì?"
Hách Diễm lại đưa tay một chút che đậy: "Ai nha ngươi không phải không cho ta đi khu F sao, về sau cũng không có nữa, ngươi còn hỏi cái này làm cái gì?"
Hách gia chủ gian nan dời đi ánh mắt: "Ngươi đi khu F là vì cái này?"
Hách Diễm: "Bằng không đâu? Thơm không, muốn ăn không?"
Hách gia chủ thấp giọng ho một tiếng, miễn cưỡng duy trì hình tượng trưởng bối uy nghiêm: "Còn, còn đỡ."
Hách Diễm cười đến gian hề hề: "Nhưng biểu tình này của ngươi không phải nói như vậy....." Chỉ là ngay sau đó, hắn mới vừa thả lỏng, thấy một trận hoa mắt, cái hộp trong tay hắn không cánh mà bay, tức khắc nổi giận: "A a ngươi chơi xấu!"
Hách gia chủ đã một lần nữa mở ra hộp đồ ăn: "Cái này kêu là binh bất yếm trá, ai kêu trong nhà chỉ có ngươi không có tinh thần lực chi."
Chờ cách càng gần, nghe càng mỹ vị, hắn nhìn đến cái nĩa bên trong theo bản năng cầm lên, ghim khối thịt lên cắn một miếng, ngay sau đó thấy Hách thiếu điên cuồng xông tới: "A a a đây là bốn phần! Bốn phần! Ngươi như thế nào lại để nguyên khối mà ăn!"
Hách gia chủ lại là nhanh chóng cắn một ngụm, chờ cho cảm giác mềm mại hương thơm nồng nàng lan khắp khoang miệng không nói rõ được tư vị mỹ diệu này là gì, hắn bất chấp cái gọi là tình phụ tử, cắn mấy lần liền hết sạch.
Nhưng chỉ có một khối như vậy, căn bản ăn không đã ghiền.
Li3m li3m miệng, Hách gia chủ nhìn con trai, gương mặt hiền từ lên tiếng: "Con trai ngoan,còn không? Nhìn ngươi bảo bối như vậy, khẳng định đã ăn qua, này không phải để hiếu kính lão cha ngươi sao?"
Hách Diễm ôm hộp đồ ăn: "Ta chỉ được có một phần! Một phần tư!"
Kết quả lão già thối này lại ăn hết bốn khối!
Thời điểm Hách gia cha con nháo đến gà bay chó nhảy, Kiều bên này cũng không nhường một tấc, nhưng rõ ràng Kiều cha là phái hành động, trực tiếp chạy đến Thành Phố Ngầm.
Kiều thiếu tức giận đến dậm chân: "Ngươi đi làm gì?"
Kiều phụ hắc hắc xua tay: "Đi Nam Thành nói sinh ý kế tiếp sẽ không cùng bọn họ tiếp tục nữa, về sau chuyển sang Tây Thành lăn lộn, hắc hắc sẽ không thiếu canh thịt ăn uống a."
Kiều thiếu ngọa tào một tiếng: Vẫn là lão Kiều gian trá nhất a!
Lúc Ninh Vân Dập chuẩn bị phát sóng trực tiếp, thật sâu trong đám phế tích Nam Thành khu F, một hang động nơi nơi đều âm u tăm tối không thấy rõ.
Bên ngoài đều là phế tích, nhưng chính một chỗ như vậy sẽ không cho là có người sinh sống, sâu dưới hang lại có một cái động ngầm đào ra chín nhánh mười tám khúc rẽ.
Nơi nơi quanh co khúc khuỷu, một không cẩn thận liền đi đến tử lộ.
Trong đó một động chính không lớn lắm, lại phân ra làm hai, từ cửa động vào trong có một cái phòng ngăn cách bởi một chất liệu đặc thù chống thấm nước.
Không biết qua bao lâu, một con thỏ con tai dài nhỏ cỡ gang bàn tay đung đưa lỗ tai thăm dò động tĩnh, xác định không có người theo dõi mới tung tăng nhảy nhót quẹo vào cửa động.
Tránh đi cửa bẫy rập, đạp lên cạnh cửa đẩy cửa ra, lại tâm tư cẩn thận đóng lại.
Thẳng đến lúc này mới đi đến góc biến trở về hình người, là một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, đầu tóc màu bạch kim đổi mắt đỏ như mã não, giống Aias nhưng lại thực nhỏ gầy.
Mặc vào quần ái cũ nát lau lau khoé mắt hồng hồng, anh trai vẫn chưa trở lại.
Đã ngày thứ bảy.
Đứa bé gục đầu xuống nhẹ nhành vén lên miếng vách ngăn, nhẹ chân đi vào trong phòng.
Nơi này càng thêm tối tăm, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ cái lỗ không lớn phía trên tiến vào, chỉ thấy phiến cỏ mô phỏng sinh vật trên mặt đất, giờ phút này có một nam nhân thon gầy sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, không biết đã bất tỉnh bao lâu.
Đứa bé dịch đến cạnh đối phương, nổ lực không rơi nước mắt, từ trong lòng lấy ra một ống dịch dinh dưỡng, đưa đến bên miệng người nam nhân.
Thẳng đến khi đối phương nuốt xuống hết ống dịch dinh dưỡng, đứa bé mới chớp chớp đánh rơi giọt nước mắt, hẹ nhàng thở ra..!.
Danh Sách Chương: