Bất quá đương nhiên, đây cũng không phải là điều làm bọn hắn ngạc nhiên, dù sao thì cũng chỉ là mấy vật gia dụng, bọn hắn là võ giả, đối đồ gia dụng cũng không hiểu rõ cho lắm, thành thử chỉ coi là một số tác phẩm của một thợ gỗ cùng hoạ sư nơi khác mà thôi.
Điều thực sự làm cho họ bất ngờ đấy chính là có một thân ảnh đang nằm ngay tại trên ghế sofa, hai mắt nhắm hờ, dường như vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say.
“Lỗ trưởng lão?” Tề lão kinh hô lên, theo bản năng nhanh chóng chạy lại bắt mạch cho Lỗ trưởng lão, rồi thở phào một cái:
“Còn tốt còn tốt, vẫn còn sống. Tu vi vẫn không có dấu hiệu sụt giảm, thậm chí còn đột phá được Nhập Thần cảnh. Kinh mạch cũng có dấu hiệu nhận lấy tổn thương, bao gồm 32 đạo nội thương, 178 đạo ngoại thương, chỉ là vết thương cũng không có quá sâu, tất cả đều đã được chữa trị ổn thoả.”
Kiểm tra xong thì Tề lão mới xoay người lại, đôi mắt nhìn về phía Lưu chính Minh:
“Lỗ đại trưởng lão không phải đã hi sinh thân mình để cản lại Ngũ Long trại sao? Tại sao hắn thế mà lại ở đây, còn đột phá Nhập Thần cảnh? Chẳng lẽ ngươi cũng là người của Ngũ Long trại?”
“Tề lão, không được thất lễ!” Hà đại trưởng lão vội quát.
“Không sao.” Lưu Chính Minh tuỳ ý nói ra:
“Gặp phải người quen biết ở trong hoàn cảnh như vậy thì có chút xúc động cũng là chuyện bình thường. Ta đương nhiên không phải người của Ngũ Long trại, nếu không thì Lâm Vũ trấn đã diệt tuyệt từ lâu rồi, điều này là không phải bàn cãi. Còn về việc tại sao tên này, hắn gọi Lỗ trưởng lão đúng không, ở đây thì chuyện cũng cực kỳ đơn giản.”
“Hôm qua ta có đi ra ngoài tản bộ, thì bỗng nhiên cảm thấy vân tiêu trên trời đang bắt đầu ngưng tụ, dự đoán là có sinh linh nào đó độ kiếp, nhìn lấy lực lượng của kiếp vân thì phỏng đoán là đột phá Nhập Thần cảnh giới. Hiếu kỳ, ta cũng đi ra xem, đi ra đến nơi thì đột nhiên phát hiện tên này hắn thế mà muốn dùng kiếp vân đột phá để lôi kéo hơn chục tên võ giả khác đồng quy vô tận, nào đâu bọn hắn chạy mất. “
“Giờ nghĩ lại thì bọn chúng hẳn là Ngũ Long trại cường giả à? Ta cũng không có kịp ra tay, cộng với lúc đó tên này cũng do kiệt sức mà ngất lịm đi, nếu như ta bỏ mặc hắn thì hắn khẳng định sẽ chết do thiên kiếp mất. Vậy thì cũng không có hay ho cho lắm, thành thử ra ta mới xuất thủ, đánh tan kiếp vân sau đó mang hắn về đây, tất nhiên là Lôi kiếp bản nguyên vẫn là để hắn luyện hoá rồi. Còn trước đấy là chuyện gì đã xảy ra, các ngươi có thể nói được hay không? Ta cũng chỉ biết được có Ngũ Long trại tồn tại thôi, đối với nó hoàn toàn không hiểu gì hết.”
Lâm Vũ trấn tổ bốn người nghe vậy cũng đại khái hiểu được Lỗ đại trưởng lão đã làm gì, Hà Thiết Thủ nghe Lưu Chính Minh hỏi vậy cũng bèn đáp:
“Tiền bối có chỗ không biết, chuyện cũng là thế này...”
...
Một nén hương trôi qua, Hà Thiết Thủ cũng đã kể hết tất cả những gì hắn biết về Ngũ Long trại. Chỉ thấy Lưu Chính Minh nghe xong sắc mặt âm trầm, cái ly nắm trong tay cũng có nét rạn nứt.
Hắn thở ra một hơi:
“Hảo một cái Ngũ Long trại. Nếu như không phải ta rất ít khi đi ra ngoài thì các ngươi thật đừng mong sống được đến ngày hôm nay. Bất quá cứu người trước đã, không để lâu bệnh tình lại càng nghiêm trọng. Bất quá ta phải nói trước, ta cũng không phải là thần, có sống được hay không là còn tuỳ số phận của hắn nữa, ta cũng không thể chữa được hết các loại bệnh.”
“Tiền bối yên tâm, vãn bối tự biết chính mình. Võ giả chi đạo, vẫn lạc vô số, mấy người đạp được đến đỉnh phong? Có cơ hội được tiền bối chữa trị cho đã là tốt rồi, vãn bối nào dám mong mỏi tiền bối ngài cần phải chắc chắn. Coi như có chết cũng là mệnh, chỉ tiếc mỗi không diệt được Ngũ Long trại, vì thôn dân Lâm Vũ trấn giải trừ hiểm nguy. Bất quá xin tiền bối cho vãn bối giải một nỗi nghi hoặc, khi nào thì Lỗ trưởng lão hắn có thể tỉnh lại?
Tuy rằng không đứng dậy được bất quá Hoàng Thành Tư ngược lại vẫn cố ôm quyền nói.
“Ngươi ngược lại là một cái trấn chủ tốt, có giác ngộ như thế đối võ đạo cũng là không tệ. Còn về Lỗ trưởng lão thì cứ để hắn nằm ngủ trước đi. Ta cứu trị sơ qua cho hắn thấy là hắn vì lâm trận đột phá sau đó phải dùng đến bí pháp củng cố lấy thần hồn của mình, vậy nên tinh lực có chút không đủ, vết thương trên cơ bản cũng đã trị được hết rồi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Nói xong hắn đi đến trước mặt Lâm Vũ trấn tổ bốn người, thân thủ nhấc lấy Hoàng Thành Tư lên, bước vào trong phòng. Trước khi đi, cũng không quên dặn:
“Nguyệt nhi, dẫn ba vị đây vào ngồi bên trong phòng chờ, cũng chuẩn bị trà cho họ nữa.”
Ngay sau đó, một thân tử y Càn Minh Nguyệt xuất hiện, sau đó hướng ba người chào một cái:
“Mời các vị đi theo ta.”
Ba người cũng không có dị nghị, nhanh chóng đi theo Càn Minh Nguyệt tại một căn phòng khác. Nàng rót cho họ ba chén trà, sau đó nói:
“Các vị cứ tuỳ tiện ngồi nghỉ ở đây, khi nào ngài ấy xong sẽ thông báo cho các vị.”
Nhìn lấy bóng lưng của Càn Minh Nguyệt rời đi, Hà Thiết Thủ lúc đầu cũng có chút khách khí, bất quá cuối cùng vẫn là không nhịn được dụ hoặc của hương trà, đưa lên hớp một ngụm.
“Đây là Linh trà?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
Một bên Tiêu lão thì không có nhiều ý tứ như vậy, lúc này cũng đã uống đến chén thứ hai, một bộ phong khinh vân đạm nói ra:
“Đúng vậy, đây là Linh trà. Tuy rằng lượng Linh lực so tròng thành kém chút điểm, bất quá thắng ở hương vị gấp bội. Đây là lần thứ hai ta uống trà này rồi, hương vị vẫn ngon như ngày nào.”
Hà Thiết Thủ nghe vậy gật đầu một cái, cũng nhìn sang Tề lão, lúc này đang nghiên cứu lấy mấy đạo vết thương trên người Lỗ trưởng lão. Lúc nãy khi Tề lão nằng nặc đòi vác Lỗ trưởng lão đi cùng mọi người đều nhìn hắn với ánh nhìn dị dạng, tưởng giữa hai người có gian tình, mãi đến tận khi Tề lão cố giải thích rằng hắn chỉ là vì học hỏi y thuật thì mới thôi.
“Tề lão, ngươi nghĩ rằng tiền bối có bao nhiêu phần nắm chắc?”
Tề lão nghe vậy lắc đầu, nói:
“Cái này... kì thực ta cũng không có rõ. Y thuật tiền bối này phải gọi là cao đến siêu tuyệt, thủ pháp xuất thần nhập hoá, không có nổi một tia dược lực dư thừa. Người ngoài xem náo nhiệt, trong nghề xem trình độ. Ta chỉ có thể nói là cách biệt giữa ta và hắn không khác gì thiên cùng địa, tựa như đom đóm lập loè trước hạo nguyệt. Bất quá chất độc này thật sự là quá quái dị rồi, vậy nên ta cũng không có chắc lắm.”
“Ừm, vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi. Còn nữa, ngươi có thấy cô gái kia không?”
“Có thấy, cũng không có gì lạ. Ta đoán là đệ tử của tiền bối, nếu như là nương tử thì chắc hẳn lão nhân gia ngài ấy đã có giới thiệu. Dựa trên khí thế ước chừng tầm Nhập Thánh trung kỳ, sao, có vấn đề gì à?” Tề lão thản nhiên trả lời. Hắn tuy rằng tu vi chỉ là Đại Tông Sư đỉnh phong bất quá đến cả Nhập Thần còn từng gặp qua rồi, làm sao lại không thể nhận ra được khí tức của Càn Minh Nguyệt chỉ có Nhập Thánh trung kỳ?
Hà đại trưởng lão lắc đầu, cười khổ:
“Tuy chỉ có tu vi Nhập Thánh trung kỳ, bất quá ta khẳng định là coi như tầm thường Nhập Thần cảnh sơ kỳ cường giả cũng không là đối thủ.”
“Cái gì? Sao lại thế được?” Tề lão giật mình.
“Ta cũng không có rõ, bất quá một loại trực giác. Nhưng điều này cũng rất có thể, bởi ngươi không thấy mặc dù tiền bối mặt ngoài tu vi chỉ có Nhập Thánh sơ kỳ, bất quá thực lực lại hoàn toàn khác biệt như vậy à? Thế mới thấy là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân a.”
...
Bỏ mặc hai người đang ngồi thảo luận, một bên Lưu Chính Minh đã nhấc Hoàng Thành Tư lên một chiếc bàn, phía trên có phủ nệm. Hắn lấy ra một cái đèn tại đầu bàn, sau đó cũng bật lên.
Nếu như có người thế kỉ hai mươi mốt nào mà gặp cảnh tượng này, khẳng định sẽ kinh hô:
“Cmn! Đây là bàn mổ mà!”
Xem xét xong thân thể của Hoàng Thành Tư về sau, Lưu Chính Minh cũng không có che giấu ý tứ, trực tiếp phán một câu xanh rờn:
“Rất đáng tiếc, độc đã ăn mòn vào lục phủ ngũ tạng, đan điền cũng đã bị nhiễm rồi. Ngươi sẽ chết chắc...”
Hoàng Thành Tư nghe vậy giật mình, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu và bi thương.
“Cái chết của ngươi sẽ cực kỳ đau đớn. Đầu tiên toàn thân kinh mạch sẽ bị căng nứt, rồi nổ nát, kể tiếp đó sẽ là lục phủ ngũ tạng, từng đạo huyệt trong cơ thể cũng sẽ đi theo. Ngươi sẽ có cảm như một toà luyện ngục bên trong cơ thể, dùng U Minh chi Hoả thiêu đốt lấy thân thể ngươi. Không những thế, do ngươi đã tu luyện ra được thần hồn ngưng hình, vậy nên ngươi sẽ càng phải chịu thống khổ nhiều hơn.”
Hoàng Thành Tư càng nghe miêu tả càng kinh hãi. Hắn không muốn một cái chết biệt khuất như vậy a.
“Bất quá rất may ngươi gặp ta, và ta có thể trị!”
Hoàng Thành Tư cơ hồ ngất xỉu, tiền bối, không muốn chơi như vậy, doạ một lần làm trái tim hắn tí thì cũng thò cả ra ngoài.
Lưu Chính Minh tiếu dung trên mặt nở rộ:
“Đùa tí để ngươi có tinh thần thôi. Nhưng có một điểm ta cũng nói thật. Chữa trị sẽ vô cùng đau đớn, ngươi có nắm vững tinh thần không?”
Hoàng Thành Tư nghe vậy vỗ ngực cam đoan:
“Tiền bối chớ lo. Việc gi vãn bối không dám chắc chứ chịu khổ thì Hoàng Thành Tư này không sợ, tiền bối ngài cứ tới đi. Nếu ta kêu một tiếng ta làm con rùa rụt cổ.”
“Hảo a, vậy chúng ta bắt đầu.”
...
Tầm vài phút sau, Tề lão cùng Hà đại trưởng lão vẫn đang bàn luận, bỗng dưng Tề lão như nghe thấy cái gì, hỏi:
“Này, ngươi có đang nghe thấy có tiếng lợn bị chọc tiết không?”