“Nếu ta không nhầm thì, tạo hình của vật phẩm sau khi dung hợp sẽ lấy thành phần có phẩm chất cao nhất làm chủ nhỉ? Hơn thế nữa [ Xích Ngọc Tiêu ] lại là một món vũ khí có hệ hoả, đối với hoả hệ tu sĩ cũng có độ tăng cường nhất định, vậy nên thành phẩm khẳng định cũng sẽ có thuộc tính này.” Lưu Chính Minh thầm nghĩ.
Hơn một nén hương về sau, đoàn quang mang cuối cùng mới dần ảm đạm lại, để lộ ra bên trong một quả cầu màu đỏ, toàn thân được trông như thể chạm khắc từ ruby, dưới ánh sáng chiếu xuống, càng toát lên một vẻ đẹp rực rỡ.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được vật phẩm [ Xích Ngọc Cầu ].
“[ Xích Ngọc Cầu ] ( Vũ Phẩm Thượng Cấp)
Thông tin: Được kết hợp từ nhiều loại vũ khí, có khả năng sử dụng đặc tính của tất cả các loại dưới dạng dung hợp ( dạng cầu).
Trạng thái: Cầu, Kiếm Thẳng, Thương Thẳng, Đại Đao, Desert Eagle, Kar 98, M1918 BAR, Tiêu.
Sử dụng: Nhất niệm chuyển dạng.
Độ bền: 100%.
Đặc hiệu: Hấp thu nguyên tố, cân bằng nguyên tố, sở hữu khả năng thăng cấp của từng loại.
Thuộc tính: Mộc, Hoả
Hiệu quả: Rối loạn sinh cơ, tăng 60% sát thương với linh hồn thể, công kích xuất hiện cùng hoả ảnh, khắc tinh của âm lệ chi khí.”
“Hừm, do luyện chế từ Xích Ngọc nên tự thân sở hữu Hoả Thuộc Tính à. Khắc chế âm lệ chi khí, cũng không ngoài ý muốn.”
Lưu Chính Minh vừa nói vừa vuốt lấy quả cầu. Cảm nhận được mặt chất liệu không có sai biệt lắm, hắn cho ra suy đoán:
“Hừm, tất cả các dạng đều như vậy hay...”
Tâm niệm nhất động, Lưu Chính Minh nhanh chóng biến đổi sang tất cả các hình thái khác nhau, không ngoại lệ, dù cho là loại vũ khí nào, tất cả đều thoạt trông cùng chất liệu với [ Xích Ngọc Tiêu ] lúc trước.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Chính Minh bỗng nhiên có một ý tưởng, nhường viên xích cầu chuyển hoá lại làm hình dạng lúc còn là [Viễn Xạ Cầu].
Quả nhiên, chỉ trong giây lát, nguyên bản một màu đỏ thắm trên thân của [ Xích Ngọc Cầu ] nhanh chóng biến đổi lại làm [ Viễn Xạ Cầu ].
“Quả nhiên là khi dung hợp với vật phẩm mới, ta vẫn có thể khiến nó trở về hình dáng lúc trước, xem ra sau này không lo vì bị dung hợp với màu nào quá khó ưa rồi.” Lưu Chính Minh nghĩ thầm:” Bất quá màu đỏ nhìn trông vẫn thuận mắt hơn một chút.”
...
Bạch Kim Kim đang ngồi trên một gốc cây đã bị chặt đổ, trên tay vẫn cầm lấy một xiên thịt nướng khổng lồ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Nó nhấc cả cái xiên thịt lên, dùng răng xé một miếng thật to, nhai nhồm nhoàm lấy.
Bỗng đột nhiên nó nhìn thấy Lưu Chính Minh ở hướng đối diện tự nhiên lại nhám mắt vào, khi vừa mở mắt ra gì trên tay đã nhiều một thanh kiếm màu hồng ngọc, tựa như biến ra từ không khí đồng dạng.
Nó rất muốn nói rằng là chỉ có mỗi việc lôi vũ khí ra từ trong giới chỉ thôi thì có cần phải làm màu như thế không, bất quá nghĩ lại nếu hỏi thật là khẳng định sẽ bị treo lên đánh nên ý nghĩ này cũng chỉ có thể để trong lòng.
Lưu Chính Minh đương nhiên là không biết nó đang suy nghĩ gì trong lòng. Tuy rằng khế ước của hắn với Kim Quang Ảnh Viên chính là khế ước chủ tớ, tuy thế nhưng trừ khi Kim Quang Ảnh Viên muốn, chứ hắn cũng không thể nào độc lập xem thấu ý nghĩ của nó. Còn về việc nhắm mắt, đương nhiên là kết thúc câu thông với hệ thống rồi.
Hắn cầm lấy [ Viễn Xạ Kiếm ], không, lúc này đã phải gọi là [ Xích Ngọc Kiếm ] hướng về không trung làm vài nhát chém. Cảm nhận uy lực về sau, Lưu Chính Minh có chút gật gù:
“Xem ra uy lực tăng thêm tầm một thành so với lúc trước, bất quá cũng chỉ là do thực lực của ta không có thay đổi mà thôi. Hiện tại nếu dựa theo hệ thống đo lường của Đấu Thiên đại lục, đây đã là Hoàng Cấp binh khí rồi, bàn về cả uy lực lẫn độ cứng rắn phải gấp mấy lần so với lúc trước còn là Vương cấp binh khí. Tuy thế cũng may là hiện tại nó vẫn chỉ là Vũ Phẩm Thượng Cấp thôi, về căn bản vẫn trong diện ta có thể khống chế được, chứ nếu nó là đỉnh cấp, thì thực sự lúc đó điều khiển quá tốn sức lực cùng tinh thần, chiến lực sẽ chỉ giảm chứ không có tăng.”
“Bất quá...” Hắn cười tự tin: “Xử lý hết mấy tên cấp địa trọng từ cửu trọng trở xuống là quá đủ rồi. Mà hơn thế nữa, ở trên ghi rằng mình hiện tại đã là Nhập Thánh cảnh sơ kỳ, xem ra cảnh giới phân chia của nơi này có chút khác so với các đại lục khác rồi.”
Cơm nước xong xuôi, Lưu Chính Minh cùng Kim Quang Ảnh Viên nhanh chóng bố trí lấy cấm chế, rồi cả hai đều cắm mặt vào tu luyện. Tu sĩ trên căn bản đạt đến bậc 2 ngưng tụ ra tự thân kim đan trên căn bản là có tinh lực vô cùng dồi dào, gần như không cần phải đi ngủ. Bất quá cũng có một số trường hợp là ngoại lệ...
Một đêm yên bình trôi qua...
Từng ánh năng ban mai chiếu hạ trên từng kẽ lá, chim chóc kêu hót khắp muôn nơi, vạn vật lại bắt đầu đón chào một ngày mới.
Bên dưới gốc cây nọ, Lưu Chính Minh vẫn đang nhắm mắt nhập định tu luyện, linh lực quanh thân vận chuyển ôn hoà, cảm giác cực kỳ thích hợp với thiên nhiên.
“Sáng sớm rồi.” Lưu Chính Minh mở mắt ra, trong đôi mắt bộc lộ một luống ý chí bá đạo, tựa như ngạo kiếm giữa thiên địa đồng dạng. Hắn đứng dậy, lắc lắc vai:
“Chà, tu luyện cả đêm chỉ được có mỗi gần 1000 exp, coi như ta tu luyện liên tục thì cũng mất gần 3 năm mới có thể đột phá lên cảnh giới tiếp theo nếu như không có cơ duyên, thế vẫn còn là quá chậm, tốt nhất là vẫn phải đi tìm kiếm một số vật phẩm rồi.”
Rồi hắn liếc mắt về phía trước, chân cũng nhanh chóng di chuyển tới bên cạnh cái gốc cây hôm qua, cảm thấy hình ảnh có chút kỳ hoa.
Kim Quang Ảnh Viên giờ phút này đang đầu cắm xuống đất, mông chổng hướng thiên, bất quá từ tiếng ngáy ngon lành xem ra tên này vẫn còn ngủ say xưa lắm.
Kim Quang Ảnh Viên tuy vốn hôm qua chính là trèo lên cây tu luyện, bất quá nhưng giữa giờ lại lên cơn buồn ngủ, cuối cùng ngã phát xuống tận đây, cả người vẫn đang trong tư thế toạ thiền.
“Ê! Dậy! Dậy!” Lưu Chính Minh liên tục gõ vào đầu gối của tiểu Kim, bất quá tiếng ngáy vẫn còn hăng say như cũ. Thấy cảnh này, ánh mắt của hắn chợt loé lên vẻ lăng lệ:
“Không dậy thì cũng đừng trách ta ác. Bất Diệt Linh Viêm, đốt!”
Một luồng thanh sắc hoả hướng về phía mông của tiểu Kim lan toả, rất nhanh một mùi thịt khét bốc lên.
“Chủ... nhân, thịt nướng ở đâu mà thơm thế?” Tiếng nói ngái ngủ của Bạch Kim Kim vang lên trong não hải của Lưu Chính Minh.
“Mông của ngươi đấy.”
“Mông của ta? Thơm thật, nếu như chỉ cắn một miếng th - Ngoạ tào! Mông của ta?”
Bạch Kim Kim lấy tốc độ nhanh nhất có thể, phá đất chui lên. Không hề bận tâm đến đám bùn đất trên đầu mình, hắn nhanh chóng chạy đi một con suối nhỏ gần đó đặt mông vào, nét mặt như đang được giải toả.
“Xì....”
Từng làn sương trắng chui ra từ phía hạ thân của Bạch Kim Kim, gợn lên từng đợt nên thơ trữ tình. Bất quá làm sao mà dị hoả có thể dễ dàng bị dập tắt đơn giản như thế được? Chỉ thấy sau hơn ba nén hương, đốm thanh sắc diễm hoả cũng không hề bị dập tắt mà vẫn đang lan rộng, bắt đầu lan đến phần lưng của Bạch Kim Kim.
Nhìn trước tình cảnh như vậy, Lưu Chính Minh không nhanh không chậm, thản nhiên hướng trước mặt tiểu Kim đi tới, vừa đi vừa tỏ một bộ xem hoa:
“Oa! Bông hoa hướng dương này đẹp nhỉ, nhìn cách nó hướng về mặt trời nè.”
“Chị ong nâu nâu nâu nâu, chị bay đi đâu...”
Cuối cùng, vẫn là tiểu Kim nhìn thấy dị hoả đã nhen nhóm đến ngang thắt lưng, mới mở miệng hướng Lưu Chính Minh xin tha:
“Chủ nhân! Ta sai rồi. Lần sau ta không dám như thế nữa.”
Lưu Chính Minh nghe vậy trên mặt tiếu dung càng nồng đậm, hắn cười như không phải cười hướng về phía tiểu Kim:
“Tiểu Kim nói xem, ngươi sai cái gì?”
“Oa, ta sai khi dám đi ngủ ngay khi tu luyện, bất quá đây là bản năng a.”
Lưu Chính Minh nghe vậy gật gù một cái, làm tiểu Kim cảm thấy mình thật thông minh, trong nháy mắt đoán trúng ý của chủ nhân.
“Sai rồi.”
“Úc?”
Chỉ trong giây lát sau đó, nó bỗng nhiên cảm thấy trước mặt xuất hiện một cái thân ảnh, nhanh chóng đá mình văng về phía sau mấy chục mét.
“Lỗi sai của ngươi không phải là như vậy, mà là buông lỏng cảnh giác quá mức. Tới ta gọi to thế, thậm chí còn đập được lên cả người ngươi mà còn không dậy nổi, địch tập thì làm sao? Từ hôm nay chấm dứt đi ngủ, nhanh chóng tu luyện cho ta!”