Mô tả: Giúp Càn Minh Nguyệt tìm được mảnh chân đỉnh thứ hai, vị trí: Thánh Châu.
Cấp bậc: Sử thi cấp.
Ban thưởng: một thanh vũ khí Pháp Phẩm Hạ Cấp, một trương hai đại cảnh giới phù, một bộ công pháp Tinh cấp thượng phẩm, 200000 HTĐ.
Trừng phạt: Không.
Thời hạn: Không.
“Tuyên bố: nhiệm vụ phụ tuyến:
Mô tả: Thống lĩnh toàn bộ Sàng Hải Châu.
Cấp bậc: Truyền Kì.
Ban thưởng: một thanh vũ khí Pháp Phẩm Hạ Cấp, một bộ tổng hợp trận pháp bao gồm 1000 bộ Thiên Cấp, 1000 viên Tuyệt Phẩm linh thạch, 5000000 điểm.
Trừng phạt: Không.
Thời hạn: 5 năm.”
“Tuyên bố: nhiệm vụ ven đường:
Mô tả: Đem lại bình yên về cho Lâm Vũ trấn.
Cấp bậc: Cao giai.
Ban thưởng: 100 viên Thượng phẩm linh thạch, một bộ Thiên cấp công pháp tự chọn.
Trừng phạt: Không.
Thời gian: 1 tuần.”
Nhìn lấy ba cái hạng mục nhiệm vụ trước mặt mình, Lưu Chính Minh bắt đầu nhớ tới rằng lúc trước hệ thống nâng cấp có mở ra nhiệm vụ phụ tuyến, xem ra chính là cái trước mặt a.
Nhìn lấy thời hạn và nội dung từng nhiệm vụ một, Lưu Chính Minh thầm nghĩ:
“Nhiệm vụ chính tuyến thì không phải nói, ngược lại ta đã có dự kiến trước, còn hai cái nhiệm vụ còn lại, tất cả đều theo mọi bước chân ta đi mà ban bố. Có thể nói rằng các nhiệm vụ này chính là đang xúc tiến ta trưởng thành, phải chăng khi mà ta dính líu đến thông tin càng nhiều, nhiệm vụ ngược lại được ban bố càng nhiều?”
Nói xong hắn lắc đầu:
“Coi như nhiệm vụ chủ tuyến thì khỏi cần phải nói, ta vẫn sẽ đi làm, cái nhiệm vụ ven đường kia phù hợp bản ý của ta, cũng không phí thời gian bao nhiêu, ban thưởng ngược lại cũng là phong phú, vẫn là nhiệm vụ phụ tuyến, ngược lại dựa vào cái gì mà khẳng định ta sẽ đi làm đây? Xem ra rất có thể cái thông tin về điều này sẽ xuất hiện tại nhiệm vụ ven đường, không thì tại sao ngay tại lúc mà ta đang quyết định liệu có tiêu diệt Ngũ Long trại không mới xuất hiện? Hắc hắc, vũng nước rất sâu nha, bất quá...”
Nói đến đây hắn mỉm cười, hai con mắt lộ vẻ thâm thuý cùng tự tin: “Làm người cũng là nên có mục tiêu nha, ngay cả cái việc như này còn khó làm nổi thì nói gì đến chưởng khống vận mệnh của chính mình?”
Nếu hệ thống còn tại, khẳng định sẽ đậu đen rau muống, khinh bỉ nhìn hắn:
“Rõ ràng là động tâm với phần thưởng, ra vẻ với ai?”
Quyết định xong, hắn mới hướng về mục ▐ Giám Định▐, bắt đầu suy ngẫm:
“Không biết rằng là có nên giám định lấy thông tin trước không nha, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đạo lý này ai cũng hiểu. Đặc biệt là chỗ đấy xem ra là một vũng nước vô cùng sâu, gần như chắc chắn là có ẩn tình đứng sau vụ này rồi. Nhưng vấn đề là... điểm không đủ nha. Xem ra vẫn cứ đi đến xử lý con mãng xà kia trước, rồi vào trong trấn tìm thêm thông tin sauu cũng không muộn, chân muỗi dù sao cũng vẫn là thịt, có thể tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
▐ Giám Định▐ cái danh mục này có thể cho phép Lưu Chính Minh tra cứu thông tin về một đối tượng cụ thể, nhấn mạnh ở chữ cụ thể, ít nhất cũng phải rõ ràng về đối tượng, đồng dạng với Thiên Cơ thuật. Bất quá thay vì tiêu hao thọ nguyên, Lưu Chính Minh hắn sẽ phải tiêu hao HTĐ. Một điểm lợi của cái giám định này là đối với những đồ vật không có linh tính, tiêu hao căn bản sẽ nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí là còn không cần. Thế nên đối với rất nhiều đồ vật, ví dụ như là khoáng thạch hay dược liệu, chỉ cần hắn biết đủ thông tin là hắn sẽ có thể tiến hành giám định đối với đồ vật đấy.
Một trường hợp khác là đối tượng kia xuất hiện trong dạng trực tiếp đối với hắn, và cảnh giới không cao hơn hắn nhiều hơn một cái thập trọng thiên, đảm bảo nhất thanh nhị sở, coi như tiên đế chuyển sinh cũng vô pháp ngăn chặn, một ví dụ chính là thân là nhân vật chính, mang theo dị bảo, cũng không thoát khỏi bị giám định.
Tóm lại: gián tiếp, tốn rất nhiều cho đến tốn ít, còn trực tiếp thì là tuỳ trường hợp.
Bất quá, ngoại trừ giá tiền cũng có lý do mà Lưu Chính Minh không sử dụng nhiều lắm về chức năng này, bởi trên căn bản, không phải lúc nào thông tin giám định cho hắn cũng cần thiết, mà cũng có một số thứ mà giám định cũng không thể rõ ràng minh bạch được, nhân tâm là một ví dụ.
Thông tin của hệ thống chỉ có thể khẳng định là chính xác, bất quá không thể nói là đầy đủ, nếu không hắn chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi lớn, Lưu Chính Minh đối với điều này nhưng là nhất thanh nhị sở.
Thoát khỏi câu thông với hệ thống, Lưu Chính Minh quay người hướng nhị thú nói ra:
“Được rồi, đi thôi!”
“Đi đâu chủ nhân?” Tiểu Kim cung kính nói.
“Bái phỏng chút Tuỳ Hư Mãng Xà.”
Bỏ lại sau lưng câu nói đây, thân ảnh của Lưu Chính Minh nhanh chóng tiêu thất.
Tầm vài cái nến hương về sau, tại lãnh địa của Tuỳ Hư Mãng Xà, không khí liên tục chấn động. Một thân ảnh ngay tại trên không trung rơi xuống, áo dài phiêu dật, trên tay cầm một phiến xích ngọc tiêu.
Thân ảnh đấy đương nhiên chính là Lưu Chính Minh rồi, chỉ thấy hắn quay lưng phía sau, nhìn lấy nhị thú tiểu Mộc cùng Tiểu Kim vừa mới kịp chạy đến, mới buông ra lời phàn nàn vô thưởng vô phạt:
“Hai ngươi chậm quá rồi đấy, có biết ta phải hãm tốc độ bao nhiêu không?”
“Đâu có thưa chủ nhân, vốn là do người quá nhanh đấy chứ.” Tiểu Mộc thở hồng hộc nói ra.
“Đúng đấy chủ nhân, tốc độ của ngài quá nhanh so với đồng cảnh giới rồi, làm cho hai chúng ta dốc lòng đuổi mà không đủ lực a. Không hổ là chủ nhân, một thân tốc độ ngạo thế thiên kiêu, phải biết thiên hạ võ công, duy khoái bất...”
“Rồi, rồi, thổi thế là đủ rồi.” Lưu Chính Minh nhanh chóng cắt đứt lời của gia hoả này, chứ ai mà biết hắn có thể thổi được tới mức nào đi nữa: “ Thật là! Bản lãnh thực thụ không có bao nhiêu, có mỗi công lực thổi thì vẫn lên đều đều, rốt cuộc không biết ngươi học từ ai cái thói đấy nhể?”
Hệ thống mà nghe thấy câu này, gần như chắc chắn sẽ tay đặt lên tim, mắt nhìn trời than thở:” Quả nhiên là vật họp theo loài, tuyệt phối a!”
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tốc độ của Lưu Chính Minh so sánh với cùng cảnh giới phải nhanh hơn nhiều lắm. Trên căn bản là gia hoả này không những sở hữu nhục thân vượt trội tốc độ, còn sở hữu dị năng [ Kết Lực], khiến cho hắn có thể dễ dàng điều khiển lấy không khí xung quanh, gần như có thể nói chính là lăng không hư độ, phá không mà đi.
Kì thực vấn đề ở đây cũng là do các đại lục khác nhau thì sẽ có cơ chế tu luyện khác nhau. Ví dụ như Đấu Thiên đại lục, đạt đến Đấu Hoàng có thể mượn cánh phi hành, Phi Vũ đại lục, đạt đến Nhập Hoá cảnh có thể dựa vào thiên địa nguyên lực làm thành bậc thang giữ không trung, một số đại lục tu tiên khác thì cũng có xuất hiện tu tiên giả mới Trúc Cơ kỳ đã có thể ngự kiếm mà đi rồi, phân biệt bất quá chỉ là tốc độ.
Cũng không để Lưu Chính Minh đám phải chờ lâu, rất nhanh, một đầu mãng xà to lớn xuất hiện.
“Rít! Xì xì xì...”
Nhìn lấy đầu mãng xà khổng lồ trước mắt, thân dài ba chục mét, chiều rộng đạt hơn ba mét, một táp cũng đủ để giết cả con voi, Lưu Chính Minh nghĩ thầm:
“Đây mới quả là mãnh thú chứ, so sánh với hai cái đậu bỉ bên cạnh thì trông có uy nghiêm của một vị vương giả sâm lâm hơn nhiều. Bất quá hai đứa bên này cũng không phải dạng vừa nha, đều là nhỏ mà có võ cả đấy.”
Sự thực chứng minh, Tuỳ Hư Mãng Xà có thể hình phải nói là vô cùng to lớn, còn tiểu Mộc cùng Tiểu Kim lấy kích thước so sánh với phàm cảnh đồng tộc cũng không to hơn được là bao nhiêu. Nhưng kích thước cũng không phải là tất cả, đây cũng chính là lý do mà Tiểu Mộc vẫn sống vô cùng ổn thoả mặc dù bên cạnh là một con mãng xac hung tàn như thế này.
“Tiểu Mộc, nó đang nói gì?”
“Bẩm chủ nhân, nó nói rằng là nhìn ngài vô cùng ngon miệng, và cho ngài thời gian ba mươi giây để tự sát, nếu không cái chết của ngài sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Còn ta là coi như nể mặt ta là hàng xóm lâu năm nó sẽ không hạ sát thủ, chỉ đuổi đi mà thôi.”
“Ngươi nói thật?” Lưu Chính Minh mí phải giật giật.
“Hoàn toàn không có chút nào nói dối.” Tiểu Mộc gật đầu.
Quả thật lần này tiểu Mộc không có nói dối chút nào, trên căn bản đều là những lời mà Tuỳ Hư Mãng Xà nói ra. Bởi vì Lưu Chính Minh tuy mạnh là mạnh thật, nhưng khí tức trên thân cũng chỉ có Nhập Thánh cảnh sơ kỳ, nếu không lộ ra kiếm ý cùng với sát khí là vẫn sẽ chỉ như bình thường. Căn bản không phải là ai cũng có trực giác mạnh như tiểu Mộc.
Hơn thế nữa, Tuỳ Hư Mãng Xà cũng vô cùng tự cao tự đại, nó cho rằng tiểu Mộc cùng với hắn cùng Tiểu Kim đến chính là để đưa đồ ăn tặng cho nó để lấy lòng, dù sao nó thích nhất là thịt người, nhưng nó cũng không có suy nghĩ đến là nếu như tiểu Mộc có thể sống hơn hai chục năm nước sông không phạm nước giếng với nó thì tại sao phải đột nhiên làm vậy đâu? Nhìn thế nào cũng có gì bất thường a? Đang tiếc, não nó cùng với cả việc nó đã sống quá lâu mà không bị uy hiếp đã khiến cho nó không suy xét theo hướng đó.
Chỉ thấy Lưu Chính Minh lắc lắc đầu, nhìn lấy con mãng xà phía trước đang thè lưỡi, miệng thậm chí còn lộ vẻ thèm thuồng:
“Quả nhiên là đáng thương, não không đủ nha. Bất quá, như thế ta cũng có đầy đủ lý do để hành sự rồi.”
Nói xong, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, chỉ còn một đạo tàn ảnh.