“Cũng đến lúc rồi, cầm vũ khí lên nào.” Lưu Chính Minh nói.
“Bọn cướp đến rồi?”
“Cũng có thể nói là như thế.” Nói xong, Lưu Chính Minh ném cấy trường thương xuống cạnh Càn Minh Nguyệt, bảo:
“Cũng canh hai rồi. Suit up, it’s about to go down.”
Chỉ thấy Càn Minh Nguyệt ngơ ngác: “ Đao? Nghĩa là gì?”
Lưu Chính Minh phát hiện mình nói nhầm, bèn nói:
“Không có gì, ngươi không cần để ý, đôi lúc ta cũng sẽ nói mấy câu không ai hiểu, về sau cũng thế, lúc đấy ngươi không cần quan tâm lắm đâu. Đây, cầm cây thương lên, chuẩn bị đi.” Nói rồi hắn xoay người quay đi.
Càn Minh Nguyệt cầm lấy trường thương rồi đứng dậy, miệng lẩm bẩm cái gì đồ thần kinh. Lưu Chính Minh nghe thấy nàng chửi mình trong lòng âm thầm cười khổ, phất tay dỡ đi kết giới, tiến ra ngoài.
“Ồ, thiếu hiệp tỉnh lại rồi, tốt quá, bọn cướp đang ở bên ngoài.” Ở ngoài đang đứng chính là bác nông dân nọ.
“Ồ, vậy xin nhờ bác dẫn đường.”
Thế là Lưu Chính Minh ôm eo Càn Minh Nguyệt, bỏ mặc tiếng kinh hô của nàng. Tiến ra ngoài sân, chỉ thấy xung quanh là lít nha lít nhít đám cướp, tới gần ngàn tên. Trong đó có hơn 500 tên là Đấu chi khí, 400 tên Đấu giả, 20 tên đấu sư và 3 tên Đại đấu sư.
Gần ngàn tến cướp bắt đầu bao phủ, xếp thành một vòng tron xung quanh họ. Chỉ thấy người nông dân lại gần một trong ba tên Đại Đấu sư, nói:
“Đại nhân, người đã dẫn ra.”
“Đã tẩm thuốc độc vào trong phòng họ chưa?”
“Thưa rồi ạ. Chính mắt tiểu nhân đã thấy họ vào phòng.”
“Tốt, đây là ba đồng vàng, phần thưởng của ngươi!”
Đến lúc này rồi thì có nghĩ bằng mông Càn Minh Nguyệt cũng biết rằng là gã nông dân bán mình cho tến cướp. Nàng gằn giọng:
“Tên kia, đây là cách ngươi đối xử với người có thiện ý với ngươi.”
Gã nông dân kia không đáp lại lời chất vấn của nàng, quay người bỏ đi.
Thấy vậy, Lưu Chính Minh quay sang, nói:
“Ngươi thấy chưa, đây chính là thế đạo vô tình, ngươi lừa ta gạt. Rõ ràng là ngươi vẫn vốn là một công chúa, có thể quen với những trò cung đấu hại não vkl, nhưng đối với những việc bình thường ngươi vẫn không nhìn được ra bản chất. Trên đời vốn có những kẻ chuyên đi vong ơn bội nghĩa, lấy oán trả ơn, hoặc đôi khi người ta chỉ là bất đắc dĩ, nhưng tên phía trước hoàn toàn không như vậy.”
Cứ việc nàng biết hắn nói đúng nhứng nàng vẫn cố nói lại:
“Ngươi làm như thể mình biết trước vậy.”
“Nếu như ngươi đủ tỉnh táo, mọi việc đều sẽ hiện ra trước mắt ngươi. Kì thực lừa gạt không xấu, đó chính là bản tính, chỉ có lừa gạt mới khiến người ta coi trọng chân tình nghĩa hiệp.”
Thấy hai người lại bắt đầu có xu hướng cãi nhau, một tên thủ lĩnh nói:
“Đã đủ chưa! Ta cho các ngươi thời gian để tán phét cuối cùng.”
Thấy thế, Càn Minh Nguyệt đang định nói gì thì một bên Lưu Chính Minh đã giữ mồm nàng lại, nói:
“Ngươi chắc là muốn động thủ chứ? Cảnh báo lần cuối.” Nói đến câu thứ hai giọng nói hắn đã trở nên lạnh lẽo, chất chứa kinh thiên sát khí.
Tên thủ lĩnh kia bị sát khí chấn nhiếp, giật mình, nhưng hắn là ai, một tên thảo khấu nổi tiếng đã lâu, rất nhanh liền ổn định lại:
“Chỉ được cái mạnh miệng. Thuộc hạ, xông lên! Giờ chúng đã trúng thuốc độc, chiến đấu lực đã trăm không còn một, thừa cơ giết chúng. Nam giết nữ lưu lại, rất lâu rồi chưa từng hưởng hương vị nữ nhân.” Nói rồi hắn nở một nụ cười bỉ ổi.
Càn Minh Nguyệt điên tiết lên, đang định lao lên, một bên Lưu Chính Minh giữ nàng lại, nói:
“ Xem ra ngươi cũng đã có lựa chọn. Chết rồi thì đừng hối.”
Tên thủ lĩnh nghe vậy liền bật cười:
“Ngươi còn có gì? Một tên Đấu sư, cô nàng bên cạnh ngươi cũng chỉ là Đại Đấu sư ngũ tinh. Bên ta có gần ngàn, riêng ta và hai huynh đệ đã là Đại Đấu sư lục tinh. Yên tâm, khi ngươi chết rồi ta sẽ hết sức chăm sóc cho nàng, cho nàng mỗi ngày dục tiên dục...”
Càn Minh Nguyệt nghe vậy mắt bắn ra lửa, đang định lao lên thì nàng đột nhiên ngẩn cả người ra. Không chỉ có nàng mà rất nhiều tên thảo khấu cũng ngẩn người nhìn lại thủ lĩnh của mình, bao gồm cả hai tên Đại Đấu sư còn lại, bởi vì, ngay trước ngực hắn đã lòi ra một cái đầu kiếm, chuôi kiếm cắm sâu từ lưng ra, xuyên thẳng qua trái tim, chấm dứt luôn sinh mạng của tên này. Toàn trường lâm vào cảnh chấn kinh. Đặc biệt nhất là cây kiếm này thế mà giống hệt cây kiếm mà thiếu niên kia đang đeo, chỉ có năng lượng toả ra là không được mạnh mẽ như vậy.
Lúc này chỉ có Lưu Chính Minh nhẹ nhàng thở ra, không có bất kỳ kinh ngạc gì:
“Ngươi nói nhiều quá, có biết kẻ phản diện toàn là nói nhiều mới chết không?”
Đến lúc này hai tên thủ lĩnh còn lại cũng hoàn hồn, hoảng sợ nói:
“Đấy là cái gì yêu pháp, ngươi là người hay quỷ?”
“Yêu pháp? Không, không phải, chỉ là các ngươi không biết việc đời thôi. Vậy được rồi, để ta cho các ngươi biết thế nào mới là địa ngục.” Dứt lời, Lưu Chính Minh búng tay một cái, một trận pháp màu vàng bao phủ cả ngôi làng. Từng tiếng kinh hô hoàng sợ xuất phát từ lũ cướp.
“Đây là trận pháp? Hoàng cấp trung phẩm?” Tên thủ lĩnh thứ hai kinh hãi nói, không phải là vì hắn chưa từng thấy qua trận pháp cấp độ này, tu vi đến như hắn thì là trận pháp Huyền cấp đều thấy rồi, mà là vì đối phương khi nào làm ra cái trận pháp này, bọn hắn rõ ràng giám sát cả ngày lẫn đêm cơ mà.
“Để ngăn kẻ chạy trốn thôi, không lo.” Lưu Chính Minh nhún vai.
“Đáng chết!” Hắn nói: “ Anh em, xông lên, làm thịt hai tên này. Trước lão đại chết hẳn là vì hắn sử dụng yêu pháp, bây giờ tất cả cùng xông lên, ta không tin hắn lại có thể làm được gì. Dù sao bây giờ hắn đã trúng độc.”
Nghe vậy, tất cả lũ cướp bắt đầu hoàn hồn, chợt rút kiếm xông lên. Họ đã hiểu rõ là nếu không xông lên thì tất cả đều sẽ chết, nên đều xuất chiêu hoàn toàn không có giữ lại.
Cả ngàn tên đều xuất ra Đấu Kỹ kinh khủng tới mức nào, cho dù là Đấu Vương xuất hiện cũng phải tạm lánh đòn này. Nhận thấy kinh thiên sức ép đang đè tới, Càn Minh Nguyệt nắm chặt trường thương, dự định xuất thủ. Chợt bên cạnh nàng Lưu Chính Minh giữ lấy vai nàng, lắc đầu. Chỉ thấy hắn đi lên phía trước, tay vẫy một cái, hô:
“Vạn kiếm quy tông!”
Đột nhiên một cảnh tượng không thể ngờ tới xuất hiện. Chỉ thấy kiếm của toàn bộ lũ cướp đều nhanh chóng tuốt khỏi vỏ, bao gồm hai tên thủ lĩnh lao về phải trước, tạo thành khiên chắn che cho hai người Lưu Chính Minh khỏi đủ thể loại Đấu kĩ. Rồi ngay sau đó tụ tập ngay sau lưng thiếu niên này, phảng phất như đây chính là Kiếm thần.
Cảnh tượng hùng tráng này qua là doạ người, toàn trường chấn kinh. Chợt Lưu Chính Minh nghe thấy tiếng hệ thống thông báo:
“Keng! Chúc mừng kí chủ nhận được 923 điểm trang bức.”
Thấy vậy, hắn chỉ ồ một tiếng rồi nói:
“Các ngươi xong chưa, giờ đến lượt ta.”
Vừa dứt lời, hơn ngàn thanh kiếm bay đến. Mấy tên Đấu Chi Khí chỉ vừa bị kiếm khí lướt qua đã tử vong, mấy tên Đấu giả kiên cường được vài giây thì bị kiếm đâm chết, 20 tên Đấu sư thì chống cự được lâu hơn một chút, nhưng rồi cũng rất nhanh bị kiếm khí xâm nhập thể nội, sinh cơ đoạn tuyệt. Toàn trường chỉ còn có 2 tên Đại đấu sư đang cố gắng chống đỡ, nhưng rất nhanh liền thất thủ, đều bị đánh bay ngược về sau. Tên thứ ba bị nhất kiếm xuyên yết hầu, chỉ còn lại tên thứ hai đang nằm thoi thóp, trong kinh mạch kiếm khí vẫn còn hoành hành. Hắn cách cái chết không xa nữa.
Cố ngẩng lên, hắn thều thào:
“Ngươi... ngươi không trúng độc?”
Lưu Chính Minh cũng không định nói gì về Giải độc đan, hắn cũng lười giải thích, bèn gật đầu.
“Ngươi biết từ khi nào?”
“Ngay từ khi ta nhận lời vào thôn làng này.” Hắn cũng không có giấu diếm.
“Ha ha, thật nực cười, vậy mà bọn ta cứ tưởng mình đã bắt được hai con mồi béo bở, hoá ra chính chúng ta mới là những kẻ tự đại.”
“Không phải các ngươi tự đại mà là do các ngươi gặp phải ta.” Lưu Chính Minh nói một câu làm cho cả tên thủ lĩnh cướp và Càn Minh Nguyệt một bên đều lâm vào trầm mặc. Hắn hỏi:
“Mấy ngôi làng xung quanh cũng cùng một bọn với các ngươi à?”
Tên cướp nghe thế giật mình, trả lời:
“Không, bọn ta nước sông không phạm nước giếng, chỉ muốn trong thời loạn thế kiếm chút nước canh thôi, tiếc rằng chưa kiếm được bao lâu đã bị kéo theo cả mệnh vào rồi. Ha ha!”
Hắn cười đắng chát, tràn ngập không cam lòng. Vài giây sau, hắn cũng không nói được nữa, hơi thở biến mất. Hắn đã chết, kiếm khí đã lan vào tim.
Lưu Chính Minh cũng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, liếc nhìn một chút chiến trường xung quanh rồi ôm Càn Minh Nguyệt nhảy ra khỏi trận pháp. Hắn vẫy tay một cái, thấy cả trận pháp xập xuống, chôn vùi toàn bộ ngôi làng.
Trong đêm tối, một ngôi làng trở thành bình địa.