“Sao rồi? Sao đang nói lại dừng?” Lưu Chính Minh nghi hoặc.
“Bẩm chủ nhân, ta nói thế là hết rồi nha, còn gì nữa đâu?” Tiểu Mộc đáp xong lắc lắc đầu.
Lưu Chính Minh cùng tiểu Kim nghe thế xong, hai con mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ.
“Ý của chủ nhân là về cảnh giới phía trên của Quy Nhất cảnh kia kìa, sao ngươi không nói tiếp?” Tiểu Kim trực tiếp buông ra nghi vấn.
Lần này lại đến lượt tiểu Mộc mộng bức:
“Phía trên Quy Nhất cảnh? Chẳng lẽ quy nhất cũng không phải là điểm cuối?”
“Đại đạo vô biên, võ đạo vĩnh hằng, sao có thể nói là điểm cuối?” Lưu Chính Minh một bộ cao thâm mạt trắc nói ra, trông chờ được nhìn thấy cảnh tiểu Mộc dùng ánh mắt đốn ngộ sùng bái nhìn mình.
Bất quá sự thật nhưng làm hắn thất vọng, chỉ thấy không những tiểu Mộc mà ngay cả tiểu Kim cũng đều mộng bức nhìn hắn:
“Đại đạo là cái gì? Có thể ăn được sao?”
Lưu Chính Minh chút nữa té xỉu, bất quá minh bạch tiền căn hậu quả xuất thân của hai gia hoả này sau hắn cũng không thấy có gì kỳ lạ, muốn trách cũng trách tự mình quên mất.
“Thôi bỏ đi, cũng không phải là cái gì quan trọng.” Hắn nói: “ Bất quá tiểu Mộc, ngươi đã bao giờ nghe thấy cái được gọi là Phi Vũ đại lục chưa?”
“Phi Vũ đại lục? Là cái gì a? Cùng loại với ‘ đại đạo’ có thể ăn sao?”
Đến đây thì Lưu Chính Minh cũng có chút giật mình:
“Ngươi thế mà không biết?”
“Tất nhiên là ta không biết rồi chủ nhân, từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa từng nghe qua cái danh từ này kìa.” Tiểu Mộc phì phì nói ra.
Nó hiện tại đang vô cùng là phiền muộn. “Tại sao chủ nhân toàn đặt ra câu hỏi khó thế? Nào là cảnh giới phía trên của Quy Nhất cảnh, thậm chí còn là cái gì gọi là Phi Vũ đại lục?” Tiểu Mộc cảm thấy não mình có chút không đủ dùng, nó có vắt hết não cũng không nghĩ ra a.
Lưu Chính Minh nghe xong tiểu Mộc trình bày, cũng bắt đầu lâm vào trầm tư, tiện tay vẫy một cái, thổ chi linh lực kết hợp cùng mộc chi linh lực nhanh chóng tạo thành một cái ghế ngồi, chân này đặt lên chân kia, nhíu mày suy nghĩ.
Là do tiểu Mộc chỉ là vương ở trong rừng, nên không biết được rằng nơi đây vẫn có tên là Phi Vũ đại lục? Vẫn là về căn bản Phi Vũ đại lục cũng không phải là Sàng Hải Châu? Hay cũng chỉ đơn giản rằng là cảnh giới cao nhất ở nơi đây từng được phát hiện, chính là Quy Nhất cảnh?
Những câu hỏi này đang liên tục lặp đi lặp lại tại trong đầu của Lưu Chính Minh,
bắt đầu ăn khớp với nhau một cách nhịp nhàng. Hắn chợt nhớ lại trong một số tiểu thuyết thời xưa đã từng đọc, một đại lục có thể phân chia làm nhiều châu, phải chăng Sàng Hải Châu chỉ là một trong những châu của Phi Vũ đại lục?
Hơn những thế nơi đây cảnh giới cao nhất cũng chỉ có Quy Nhất, tương đương với Đấu Tôn, nhớ lúc trước hệ thống đã từng nói nơi đây là một cái Trung Cao Giai thế giới, đồng cấp với Đấu Thiên đại lục, lẽ nào chỉ có vài ba tên Đấu Tôn? Nên nhớ rằng Đấu Thiên đại lục khi trước, chỉ riêng một phần xuất hiện cũng đã có tận gần chục tôn Đấu Đế của mỗi đại lục, thậm chí còn có mấy người vẫn còn tại lãnh địa của họ để trấn thủ, trên căn bản có thể nói là Đấu Tôn đi đầy đất, Đấu Thánh không bằng cẩu, chỉ có Đấu Đế mới có thể duy trì đại cục.
Chẳng lẽ một nơi mà toàn là Đấu Tông, ngay cả Đấu Tôn cũng là truyền thuyết mà có thể đánh đồng? Tất nhiên là không. Thế nên Lưu Chính Minh cả gan suy đoán rằng là mình đúng là vẫn đang ở trên PHI vũ đại lục, chỉ bất quá Sàng Hải Châu vì một lý do nào đó mà tin tức không có lưu thông thôi, thậm chí võ đạo cơ sở cũng rớt cấp tồi tệ.
Bất quá điều này xem ra cũng là một điều kiện lý tưởng cho hắn, rốt cuộc là Hoàn Hư cảnh hiện tại đối với hắn có vẻ nói là dễ dàng hơn một chút, chứ cứ giống lần trước tại Đấu Thiên đại lục, một lần gặp mấy chục tôn Đế cảnh cũng là một trải nghiệm khó có thể quên.
Bất quá Lưu Chính Minh cũng không có bành trướng. Hắn vẫn là rất rõ ràng thực lực hiện tại của mình, Nhập Thánh hoàn toàn có thể miểu sát, Nhập Thần thì cũng là còn tuỳ, Nhập Hoá nếu đứng yên bất động cho hắn đánh thì cũng giết được, nhưng điều này có thể không tính, làm gì có ai lên cơn như thế? Đối với Hoàn Hư, hắn nhưng vẫn là vô lực đánh lại, thậm chí chạy cũng không phải là quá mức khả thi.
Dù sao vũ khí của hắn cùng với kỹ năng đều đủ để hắn sát được Nhập Hoá, nhưng đối với Hoàn Hư thì vẫn gần như là không có tác dụng. Nhưng không sao, hắn vẫn còn có không gian phát triển
Nghĩ thông tất cả về sau, Lưu Chính Minh hướng tiểu Mộc nói:
“Thế tiểu Mộc, ngươi ở đây đã lâu rồi, có biết nơi nào có thôn dân của Lâm Vũ Trấn ở không?”
Tiểu Mộc nghe vậy thì không chút do dự trả lời:
“Đương nhiên là biết thưa chủ nhân! Từ đây hướng về phía đông 400 trăm dặm thì chính là Lâm Vũ trấn. Tại Lâm Vũ trấn có rất nhiều thôn dân sinh sống, dân cư có thể dùng đến cả mấy chục vạn người để liệt kê. Ở đấy, chỉ có mỗi trấn chủ tên là Hoàng Thành Tử, một thân tu vi đạt đến Nhập Thần cảnh trung kỳ, ngoài ra còn có hai tên trấn phó, tu vi cũng đã là Nhập Thánh cảnh đỉnh phong, còn lại thì số lượng Nhập Thánh cảnh tại đấy cùng là tầm ba chục ta hữu, có mỗi như thế mới có thể đe doạ không cho yêu thú dám xâm phạm. Không phải ai cũng giống như ta hiền lành như vậy, đặc biệt là cách biệt giữa lãnh địa của ta với Lâm Vũ trấn thì còn tồn tại một lãnh địa nữa của một con Tuỳ Hư Mãng Xà, một thân tu vi còn đạt đến Nhập Thánh cảnh đỉnh phong. Phía xa nữa thì cũng tồn tại một cái đám sơn tặc, tên là Ngũ Long trại, tu vi tuy không bằng Lâm Vũ trấn nhưng lại thắng ở chỗ sở hữu vị trí dễ thủ khó công, nằm phía trên của ngọn núi Kiển Nhai.”
Nói xong nó chỉ tay về hướng Đông Nam:
“Chủ nhân có biết không, chỗ kia vốn là vô cùng trù phú, bất quá từ khi có Hắc Long sơn tặc ở đấy, đã không ai dám ở đấy nữa rồi. Đặc biệt bọn đấy chính là bọn giết người như ngoé, thậm chí thường xuyên vô duyên vô cớ hạ sát người trong trấn và các thôn bên cạnh, còn lấy đó làm nhiệm vụ cùng mục tiêu.”
Lưu Chính Minh nghe thế thì nhíu mày lại:
“Trấn lại không làm gì à?”
Tiểu Mộc bất đắc dĩ lắc đầu:
“Giống như có mấy lần ta được chứng kiến, có vẻ như là mỗi khi trấn tập hợp đầy đủ thế lực để nhất cử tiêu diệt bọn chúng, Ngũ Long trại lại dường như biến mất vô tung, một thời gian sau lại quay lại ngay lập tức kìa, giống như chúng biết thiên cơ diệu toán vậy.”
“Biết trước thiên cơ?” Lưu Chính Minh nghe vậy thì suy ngẫm:” Có lẽ trong trại có người tinh thông thiên cơ thuật sao? Xem ra thế thì lại càng khó xử lý.”
Lưu Chính Minh cũng không phải là không có hiểu biết về Thiên Cơ thuật cường đại. Đây vốn mà nói chính là một loại trao đổi đồng giá với thiên đạo cùng vận mệnh. Ngươi chi trả bao nhiêu, ngươi biết đến được bấy nhiêu.
Thiên cơ thuật có thể cho phép ngươi nhìn thấy quá khứ, tương lai của một người, một sự kiện, một địa điểm nếu là ngươi có trả giá, và thường là tu vi càng cao người, đối với mức độ trả giá có thể sẽ dẫn phát càng nhỏ, theo một cách tương đối nào đấy.
Ví dụ, ngươi như là một vị Đấu Tôn, nhẩm suy tính vận mệnh của Đấu Tông cấp, có thể bỏ ra đại giới đạt tới mức là thọ nguyên, đương nhiên cũng không phải quá lớn, chính là mười năm, hai mươi năm đối với Đấu Tôn cũng không là gì cả. Bất quá nếu ngươi muốn nhẩm tính đến Đấu Thánh cường giả, thọ nguyên xác định là phải càng nhiều. Trên căn bản mà nói, đây chính là quy luật nhân quả.
Việc ngươi muốn biết ảnh hưởng tới nhân quả càng nhiều, giá cả ngươi bỏ ra càng lớn. Trên căn bản mà nói, cường giả càng mạnh, lực lượng nhân quả trên người cũng dần tích luỹ theo năm tháng mà trở nên dày đặc, bởi cho dù chỉ là một cái tiếp xúc cũng được tính là nhân quả rồi.
Đương nhiên, điều này đối một số tồn tại cùng không ảnh hưởng quá nhiều. Ví dụ như Lưu Chính Minh thân mang hệ thống cùng Càn Minh Nguyệt thân mang Hoàng Thiên Lô, tu vi không tới cũng không thể tiếp xúc, nằm trong diện mang chí bảo che lấp thiên cơ.
Không những thế cũng là các vị đạt đến Thánh Nhân cảnh, hoàn toàn có thể xé bỏ trên mình chuỗi nhân quả, hoặc cũng đơn giản là tu sĩ nào đó tinh thông vận mệnh, cũng có thể hoá giải, thậm chí đánh lừa người khác về tự thân nhân quả, vậy nên chính ra mà nói, cũng chỉ nhìn ai đối với vận mệnh hiểu rõ hơn mà thôi.
Chứ thực ra mà nói cảm nhận thấy nhân quả, Đế cảnh cũng đã có thể mơ hồ nhìn thấy được rồi.
Bất quá trọng điểm ở đây chính là thế cục hiện tại của Sàng Hải châu, một thế cục của tam quốc đại chiến, mà chủ lực cũng không hẳn là cường giả mà chính là do quân đội, kết hợp với việc ở nơi đây cũng không có bất kỳ một tông môn nào, thế nên giá trị của một người am hiểu suy tính thiên cơ có lẽ là dùng vô giá để hình dung.
Đứng trước lực lượng, mưu kế, không là gì. Nhưng tại bố cục chiến tranh dạng này, thiên cơ thuật chính là kim chỉ nam cho các kế hoạch, không thể thiếu được.
Vậy nên mới nói là Ngũ Long Trại xem ra có gì ẩn khuất bên trong, chứ vô duyên vô cớ xuất hiện một vị tinh thông bói toán cùng thiên cơ như vậy mà lại vô danh, thật đáng làm người ta phải nghi ngờ!
Chợt hắn nhìn thấy mục ▐ Nhiệm Vụ ▐ dường như bắt đầu loé sáng.