Nên nhớ là cả nàng lẫn Lưu Chính Minh đều chỉ có Đại Đấu sư cảnh giới, tuy nàng trong thời gian này cũng đã tăng đến cảnh giới Đại Đấu Sư bát tinh nhưng đứng trước mặt Đế cảnh cường giả vẫn cùng kiến hôi đồng dạng, một thân tu vi chả có cái rắm gì dùng được.
Lưu Chính Minh nghe vậy thì cũng không nói gì, chỉ bảo trì một nét tiếu dung trên mặt, một bộ lão tử là thiên hạ vô địch.
Càn Minh Nguyệt thấy thế lại càng khẩn trương, lo sợ ràng Lưu Chính Minh quá mạnh so với đồng cấp khiến cho suy nghĩ có phần mù quáng. Nàng cũng biết là hắn giờ này tuy cảnh giới thấp nhưng tại chiến trường Đấu Vương bên trong tuy không là vô địch bất quá xếp hạng cũng không thấp, nếu điều đó dẫn đến Lưu Chính Minh tự mãn thì quả lần này đi là góp mạng nhỏ chứ không nghi ngờ gì.
Nên nhớ là đối mặt Đấu Đế thì Đấu Vương cũng bất quá một con kiến hôi, bất quá to hơn một chút mà thôi. Nàng có phần lo lắng nhìn hắn:
“Hay thôi cũng không cần tham gia vụ này. Cả chủ nhân và ta tiến cảnh đều rất nhanh chóng a, đều hoàn toàn có thể tiềm tu đợi trưởng thành nha.”
Lưu Chính Minh nghe vậy mới lắc đầu. Tiềm tu trưởng thành? Hắn đương nhiên là cũng muốn lắm nhưng kì thực hắn lại không thể không tham gia. Vấn đề thứ nhất là hắn cần nhiệm vụ. Vấn đề thứ hai là hắn đã phát hiện ra một việc, đó chính là nếu như hắn không cần cố gắng đi đánh nhau với cấp bậc cao hơn, cố gắng thăng cấp, mà chỉ đi ức hiệp, cướp đồ của cảnh giới yếu hơn thì điều này sẽ gây mâu thuẫn với Đạo của hắn, vì hắn biết cái loại mà không có ý chí tiến thủ kiểu này chắc chắn sẽ không thành được việc.
Điều này có thể lưu lại cho hắn một tâm ma lớn, một sát kiếp thực sự vào sau này. Không nhưng thế nếu như hắn toàn chỉ giết người đoạt bảo, hay cố gắng gây mâu thuẫn, sát nghiệp hắn tạo ra sẽ rất lớn, và cũng như vấn đề nói trên, bản tâm của hắn sẽ không chịu được, rất dễ dàng bị tiêu hao hết khí vận. Hắn Lưu Chính Minh chắc chắn sẽ không làm chính nhân quân tử, hay là đức cao vọng trọng loại này, bất quá hắn còn có nguyên tắc cùng ngạo khí của mình.
Vấn đề thứ ba đó chính là thông qua tư liệu của hệ thống, kế hoạch của ba bên hắn nắm thế nhưng là nhất thanh nhị sở. Theo tính toàn thì Đấu Thiên đại lục thua chắc chắn không thể nghi ngờ, mà vốn là Hồn Ảnh đại lục sẽ trở thành đại thế, đến lúc đó mưu kế cái gì gần như là không chịu nổi một kích trước lực lượng quá cường đại.
Lúc đấy thì xác định chắc chắn rồi.
Kì thực mà nói ra thì không phải mưu kế thua trước lực lượng, mà chỉ đơn giản là đại thế và chất biến mà thôi. Nếu như ngươi có thể tính mưu đến từng giây từng phút, từng hành động, từng cảm xúc, từng liên kết nhân quả trên cả vị diện Đấu Thiên đại lục này, hố chết một Đấu Đế là một chuyện có thể thực hiện.
Bất quá điều đáng buồn chính là nếu ngươi tính được nhiều như thế, có lẽ ngươi đã không chỉ là Đấu Đế mà là cảnh giới cao hơn rồi. Đến lúc đó thì một bàn tay chụp chết thôi chứ phức tạp làm gì?
Đứng trước lực lượng cùng mưu kế, Lưu Chính Minh đương nhiên vẫn sẽ chọn lực lượng. Dù sao thì thực lực vẫn là tự thân.
Đó chính là những lý do mà hắn không thể để cho Hồn Ảnh đại lục chiếm lấy được Tiên khí. Nghĩ thông suốt điều này, Lưu Chính Minh mới bắt đầu suy nghĩ kế hoạch. Bất quá hắn lại phát hiện ra một điều, kì thực kế hoạch này có phần dễ hơn hắn tưởng tượng, bất quá có lẽ đó là do hắn nắm vững đầy đủ thông tin.
Thông tin cũng là một loại sức manh, Lưu Chính Minh tin tưởng. Hắn có lá gan dám nhằm vào Đế Cảnh cũng nhờ cái gì? Thông tin vượt trội hơn a! Dù sao đây cũng là vốn liếng tốt nhất của hắn. Chứ nếu không hắn lấy đâu ra lá gan nhằm vào Đế cảnh cường giả? Người ta chỉ cần một ánh nhìn là đủ để hắn vẫn lạc rồi.
Và đương nhiên, kế hoạch của Lưu Chính Minh kì thật bám vào trọng tâm rất đơn giản: Ngươi có đại thế? Ta đảo hỗn loạn! Tới đi, lẫn nhau thương tổn a.
Nhìn thấy ánh mắt của Càn Minh Nguyệt, Lưu Chính Minh đương nhiên minh bạch điều nàng đang lo nghĩ, bèn nói ra:
“Yên tâm, ta nếu mà có muốn đánh tâm tư lên cái chân đỉnh kia thì tất có nắm chắc. Ta đương nhiên là sẽ không đem mạng sống của hai chúng ta ra làm trò đùa.”
“Có được lời này của chủ nhân là ta yên tâm rồi, kế tiếp chúng ta cần phải làm gì?” Càn Minh Nguyệt hỏi.
“Làm gì? Cứ hảo hảo tu luyện đã. Bây giờ ngươi cứ hướng phương Bắc đi chín trăm dặm, rồi cứ dừng lại ở đấy. Ta cần vào Hoàng Thiên Lô có chút chuyện.” Lưu Chính Minh chỉ đạo.
Càn Minh Nguyệt nghe vậy bèn gật đầu. Rốt cuộc Lưu Chính Minh mới là người được phép tham dự đánh cờ, nàng vẫn cứ hảo hảo làm những gì được giao chi là tốt rồi.
Chân dẫm mấy bước, thân ảnh của nàng bắt đầu liên tục di chuyển, hướng phương Bắc mà đến.
Giờ phút này Lưu Chính Minh đang đứng trong Hoàng Thiên Lô, một nơi có thể tương đương một cái tiểu thế giới đồng dạng. Hắn cũng đang có thử nghiệm riêng của mình.
Chỉ thấy xung quanh hắn xuất hiện 10 tên phân thân, tất cả đều đang độc khẩu quyết của [Chu Thiên Tinh Thần Hạ Phàm Kiếm]. Bầu trời bên trong không gian của Hoàng Thiên Lô thế mà tối dần lại, phía trên lại lấp lánh từng vì sao.
“Lưu tinh vẫn, Thiên băng Địa liệt!”
Bất chợt hội tụ tại trong tinh không, từng đợt thanh kiếm hình thành, liên tục trút xuống đại địa như mưa rơi. Lưu Chính Minh nhìn lấy cảnh này, trong lòng bắt đầu đếm: “245...467...”
Nương theo từng đợt đếm của hắn, cuối cùng hắn vẫn là thấy cả mười phân thân đều bị toái nát, bất quá cuối cùng vẫn thành công triệu hồi ra một thanh cự kiếm to vượt trội, một thân cấp bậc càng vượt qua Phàm cấp, trực tiếp đạt Vũ Cấp trung phẩm.
Bất quá Lưu Chính Minh quan tâm cũng không phải vấn đề này, mà đó chính là việc hắn cho 10 phân thân dẫn hoá năng lượng tinh thần, cho dù có bạo tạc mất thì cũng đều đã chuyển hoá được thành công.
Có đòn sát thủ này thì tương đương hắn lại càng nắm trong tay chắc ăn hơn bố cục lần này.
Hệ thống đã tính toán rồi. Nếu cho Càn Minh Nguyệt luyện hoá cái chân đỉnh kia, nàng triệt để mất gần 5 phút. Đây chính là thời gian để Lưu Chính Minh hành động, cũng là nguy hiểm nhất từ trước tới giờ.
Lần này Lưu Chính Minh đánh cược hoàn toàn chính là đi ngay trên dây, thăm dò ranh giới giữa sống và chết, hơi không cẩn thận là sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục ngay lập tức.
Thế nên là hắn cần phải chuẩn bị, có bao nhiêu bèn nắm chắc bấy nhiêu.
Bảy ngày sau, ngay tại phía Bắc của Đại Khôn quốc, đại địa không ngừng run rẩy. Ngay từ dưới lòng đất, từng đợt kim quang phát ra, khiến cho không gian trở nên rực rỡ muôn màu.
Thiên địa dị tượng! Bảo vật xuất thế.
Bất quá lần này dị tượng lại trải dài khắp cả Đấu Thiên đại lục, khiến cho cả đại lục không ngừng chấn động, thất thải quang mang xuyên phá cả tinh không.
Thế rồi tất cả chấn động chấm dứt. Nhìn xem cái khu vực không gian vốn là một bãi đất trông bây giờ lại được bao phủ bởi một tràng Tiên khí giày đặc, tựa như sương mù, không cách nào nhìn xuyên qua được.
Ngay lập tức, có 10 thân ảnh xuất hiện. 10 vị Đấu Đế của Đấu Thiên đại lục. Bất quá đây cũng không phải là toàn bộ số lượng Đấu Đế của Đấu Thiên đại lục, một bộ phận còn lại đều đang toạ trấn tại lãnh thổ của chính mình, tất nhiên là không thể toàn quân huy động được.
Bên cạnh 10 thân ảnh đấy cũng có loanh quanh tầm ba chục thân ảnh khác, bất quá, tất cả đều là Đấu Thánh đỉnh phong. Thiên Cơ Lão nhân cũng là một trong số đó.
Rung động!
Đây gần như chính là tất cả chiến lực đỉnh phong của cả Đấu Thiên đại lục. Không còn cách nào khác, tất cả đều có cơ sở của mình, không thể nhường hết toàn bộ đi đến đây được, nên vì lẽ đó, đây có lẽ chính là số lượng tối đa mà Đấu Thiên đại lục có thể cử ra được.
Cùng lúc đó, ngay tại đối diện, một khe hở không gian dần rộng mở. Tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương lên. Hồn Ảnh đại lục người, đến.
Thế rồi từ trong khe nứt bước ra từng thân ảnh một, trên thân đều mang theo từng tia khí tức cường đại. Hồn Đế! Chiến lực đỉnh phong của Đấu Thiên đại lục.
Bên Hồn Ảnh đại lục đi ra cũng không quá nhiều người, tương phản, cùng Đấu Thiên đại lục chênh lệch không quá nhiều. Cũng vì lý do tương tự, bên Hồn Ảnh người cũng cần có người ở nhà toạ trấn, vì thế đến đây cũng chỉ có 10 Hồn Đế, cùng với tầm 40 vị Hồn Thánh đỉnh phong.
Song phương nhìn nhau, không nói lời nào, tất cả đều rất rõ ràng mục đích của cả hai bên.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai bên đều xuất thủ, đều đồng thời lao đến về phía món Tiên khí.
Không gian đứt gãy, từng đợt phong bạo xuất hiện, uy áp khổng lồ không gì hình dung, khí thế hai bên đều đã lên tới cực điểm.
Bất quá ngay khi cả hai đều đang muốn chạm vào Tiên Khí mà nói, một đợt Tiên Vụ trực tiếp quét qua người họ, nhanh chóng đem tất cả đánh bay.
Song phương:”....”