Trác Hướng Hằng kể từ khi Trác Dạ Hàn lên ngôi đến giờ mỗi ngày đều không tiếc lời mắng chửi ầm ĩ,xúc phạm hắn,thậm chí còn tuỳ tiện không đến chính điện dự buổi triều sớm, chống đối lệnh vua.Trác Dạ Hàn không muốn mọi người bàn tán sau lưng liền lấy lí do Tô vương bị tâm bệnh,bí mật giam Hướng Hằng vào thiên lao nhằm bịt miệng hắn.
Các đại thần trong triều từ thấp đến cao đều bị Dạ Hàn chi phối,chỉ còn cách là tự nguyện làm tay sai cho hắn.Triệu tướng quân từ khi Thuần vương Trác Vũ Hạo rời khỏi kinh thành đều tránh tiếp xúc với Hoàng thượng,giữ ở khoảng cách quân thần, không hề có bất kì mối quan hệ giúp đỡ nào khác.Ông ta xấu hổ vì đã không thể giữ đúng lời hứa với tiên đế phò tá Vũ Hạo nên không còn mặt mũi nào để gặp lại hắn,lại càng vì thế mà căm ghét Trác Dạ Hàn hơn.
Đêm đến,sau khi đã phê duyệt hết các tấu chương,Dạ Hàn thường ngồi ở Ngũ lầu cùng Trác Diễm Cơ.Ban ngày hắn không có nhiều thời gian rãnh rỗi,đa phần đều là ở điện Khả Nhiên bầu bạn với tấu chương,thi thoảng Triệu Tử Mai còn đến gây phiền nhiễu,hắn thực sự rất mệt mỏi.Chỉ khi Trác Dạ Hàn ở bên cạnh nàng hắn mới tìm thấy sự bình yên cho riêng mình,chỉ cần được nhìn thấy nàng, bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến hết thảy.
Giống như thường lệ,đêm nay hắn cũng đi đến Ngũ lầu một mình.Vốn tưởng rằng Trác Diễm Cơ đã ngồi ở đó đợi mình như mọi lần nên Dạ Hàn đi nhanh nhất có thể,bởi hắn không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào được bên cạnh nàng.
Nhưng đêm nay Diễm Cơ không đến, trong Ngũ lầu không hề có một bóng người.Trác Dạ Hàn lấy làm lạ,Diễm Cơ xưa nay chưa lỡ hẹn bao giờ,nếu không tới cũng sai người báo cho hắn một tiếng.Dạ Hàn cứ ngồi đợi,đợi mãi vẫn không thấy Diễm Cơ,hắn vừa ngồi vừa thở dài,cảm thấy đôi chân như mất cảm giác.Bỗng phía sau có tiếng động, Dạ Hàn mừng rỡ quay người lại:
-Diễm Cơ !
Không phải người hắn đang chờ mà chỉ là một lão công công thường ngày phục vụ hắn.Lương công công tay cầm chiếc dù tiến lại gần,nghiêng người che cho Dạ Hàn.Ông ta bảo:
-Hoàng thượng,trời mưa rồi.
Bây giờ hắn mới cảm nhận được cái lạnh buốt thấu xương của cơn mưa. Trong đêm tối,những giọt mưa bụi bay bay,phả vào mặt hắn,len lỏi vào từng tấc da thịt khiến cơ thể hắn run lên vì lạnh.Trời mưa rồi...có lẽ sẽ không đến nữa...
-Trẫm sẽ ở điện Vĩ Tuyên,ngươi báo lại cho Hoàng hậu biết đi.
-Vâng,Hoàng thượng!!!
Triệu Tử Mai bây giờ đã trở thành quốc mẫu Nam Vân quốc đứng dưới một người đứng trên vạn người nên không khỏi có chút tự mãn.Thế nhưng Triệu Tử Mai lại có nỗi khổ riêng.Từ lúc thành thân với Trác Dạ Hàn đến giờ,nàng ta chỉ được thị tẩm một lần duy nhất,ngoài ra chẳng bao giờ Dạ Hàn đụng đến Tử Mai cả.Dù nàng ta có tìm cách gì đi chăng nữa thì hắn cũng tìm cách thoái thác,có qua đêm ở điện Ngân Bích thì cũng chỉ là cùng ngủ trên một chiếc gường. Đã hơn hai năm mà Triệu Tử Mai vẫn chưa có hỉ,trong cung đã có tin đồn không hay,nói rằng Hoàng thượng dù có hay lui tới điện Ngân Bích nhưng đó chỉ là để giữ thể diện cho Hoàng hậu mà thôi.Hay nói cách khác,Triệu Hoàng hậu chỉ là hữu danh vô thực. Điều này hoàn toàn đúng,Tử Mai hiểu,nàng ta đã không còn ngây thơ,đắm chìm giữa những giấc mộng màu hồng ngọt ngào mà giờ đây,Triệu Tử Mai biết rằng nàng ta chỉ là một quân cờ của Dạ Hàn. Chính vì lẽ đó,nàng ta đã tự nhủ rằng phải chiếm được trái tim của Hoàng thượng. Nàng ta phấn khích lên kế hoạch mời Dạ Hàn đến điện Ngân Bích cùng nhau trò chuyện,tưởng rằng Dạ Hàn sẽ đến,ai ngờ bỏ ngoài tai,một mực đến Ngũ lầu đối ẩm cùng Cửu Quận chúa,chờ đợi dưới mưa đến mức bị phong hàn.
Triệu Tử Mai ngay sau khi vừa biết tin liền tức tốc chạy đến điện Vĩ Tuyên. Nàng ta không cần biết mọi người đang làm gì,một mực đuổi tất cả ra ngoài. Trác Dạ Hàn cảm thấy rất khó chịu,chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát mà cũng không thể đành lên tiếng:
-Hoàng hậu,trong người trẫm đang rất mệt,không muốn bị gây ồn ào, Hoàng hậu mau trở về điện Ngân Bích đi.
Đã lo lắng như thế mà bị Dạ Hàn cho là phiền nhiễu,bị đuổi về điện Ngân Bích,Tử Mai không sao nuốt trôi cục tức này.Nàng ta điên lên:
-Hoàng thượng lúc nào cũng lạnh nhạt với thần thiếp.Vì sao?!Thiếp đã làm gì sai cơ chứ?Chẳng qua là thiếp lo cho bệ hạ.Thần thiếp còn thấy mình còn xứng đáng hơn Cửu Quận chúa kia gấp trăm nghìn lần.
Trác Dạ Hàn sa sầm mặt,đập tay xuống bàn giận dữ mắng:
-Hoàng hậu nói thế là có ý gì?Nàng đừng cho rằng có phụ thân là Triệu tướng quân mà trẫm không dám đụng đến nàng.Trẫm nói cho nàng biết,từ nay về sau nếu còn không giữ miệng, nói mà không suy nghĩ trước sau thì đừng trách trẫm vô tình.
-Thiếp còn nói sai ư?-Tử Mai không chịu thua,tiếp tục cãi lại Dạ Hàn-Rõ ràng Hoàng thượng đối với Cửu Quận chúa rất đặc biệt...
-Nàng im miệng cho trẫm!!!
Triệu Tử Mai giật bắn cả mình,bao nhiêu lời định nói ra lập tức nuốt xuống cổ họng,không tài nào mở miệng ra được trước bộ dạng giận dữ lúc này của Dạ Hàn.Khuôn mặt u ám của Dạ Hàn giống như từ địa phủ trở về,mang theo khí lạnh lẽo đến thấu xương.Dạ Hàn nhìn chằm chằm vào Tử Mai khiến nàng ta không ngẩng đầu lên cũng cảm nhận được ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sông kẻ khác đó.
Bỗng có tiếng của Lương công công từ ngoài vọng vào cứu nguy:
-Bẩm Hoàng thượng,Cửu Quận chúa xin cầu kiến.
Khuôn mặt u ám của Dạ Hàn dần dần trở về lúc ban đầu,giọng điệu cũng cố kìm nén cơn tức giận:
-Ân.
Dạ Hàn vừa dứt lời,lập tức cửa điện Vĩ Tuyên bật mở,một nữ uyển chuyển bước vào.Nàng ta ăn vận không quá lộng lẫy,trên mái tóc mềm mại kia cũng chỉ cài một chiếc trâm ngà nho nhỏ,vậy mà không giấu nổi vẻ kiêu sa,đài các của tiểu thư dòng dõi hoàng tộc.
Nàng ta đến trước mặt hai người bọn họ,từ từ hành lễ:
-Hoàng thượng vạn tuế ! Hoàng hậu thiên tuế !
-Muội không cần đa lễ.
Trác Dạ Hàn không vội truy cứu vì sao Diễm Cơ lại không tới Ngũ lầu, hắn vẫn để nàng tự nguyện nói ra.Quả nhiên vừa gặp hắn nàng đã giải thích:
-Hôm qua tự dưng muội thấy trong người không khoẻ nên không thể đến được,mong nhị ca đừng trách Diễm Cơ.
-Muội không khoẻ thì phải ở điện Tử Trúc nghỉ ngơi chứ,còn đến điện Vĩ Tuyên làm gì?
-Giờ muội thấy tốt hơn rồi.Nghe thái y nói nhị ca bị phong hàn,muội thấy mình có lỗi quá.
Tử Mai thấy hai người chuyện trò thân mật,không thèm đếm xỉa đến nàng ta liền điên tiết nói xen vào:
-Quận chúa không đến cũng phải báo với Hoàng thượng một tiếng,để người chờ đợi đến nhiễm phong hàn như vậy thì thật là bất cẩn.
Trác Diễm Cơ không biết vô tình hay cố tình không nghe Triệu Tử Mai nói khiến nàng ta hoá ra tự nói một mình, thẹn quá hoá giận:
-Quận chúa có nghe lọt tai lời của bản cung không vậy?!
-Hoàng hậu,nàng yên lặng đi-Trác Dạ Hàn quát-Trẫm không sao,trách cửu muội làm gì?! Nàng mau về điện Ngân Bích đi.
Triệu Tử Mai giận tím cả mặt,đành hậm hực lườm Diễm Cơ một cái:
-Hoàng thượng đã thấy phiền thì thần thiếp cũng không tiện ở đây lâu.Thiếp cáo lui trước.Yên Lăng,về điện Ngân Bích.
Cung nữ tên Yên Lăng đang đứng sau lưng Triệu Tử Mai giật mình,vội vã khom người đi theo nàng ta.Đôi mắt xếch đầy sự gian xảo lướt nhanh qua người Trác Diễm Cơ.Yên Lăng khẽ cười.
-Vâng,nương nương.