• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ trời tối,Triệu Tử Mai mới đến chỗ ngự Thiện phòng.Tử Mai căn đúng lúc cung nữ đem thuốc bổ lên điện Vĩ Tuyên,chặn đầu lại,nói là muốn tự tay bưng lên cho Hoàng thượng.Cung nữ kia đâu dám trái lời Hoàng hậu,ngoan ngoãn giao ra.Tử Mai lén lúc không có ai bên cạnh liền lấy thứ bột trăng trắng gì đó thả vào bát,khuấy thật đều rồi mới đem đến chỗ Dạ Hàn.

Đến cửa,Triệu Tử Mai bị Lương công công chặn lại.Nàng ta bướng bỉnh không nghe,còn doạ nếu thuốc mà đổ thì coi như lão xong đời.Lương công công coi mình là phận nô tài hèn kém đâu dám có ý kiến gì,đành lui bước nhường đường để nàng ta hiên ngang vào tận ngoạ thất của Dạ Hàn.

Lúc đó hắn đang thay áo.

Dạ Hàn cau mày khi thấy Tử Mai đứng lù lù trước cửa phòng:

-Hoàng hậu phải chăng đi nhầm chỗ rồi?Đây là điện Vĩ Tuyên,không phải điện Ngân Bích.

Nàng ta nhất thời đờ đẫn vì đã quá lâu không được nhìn thấy cảnh tượng này.

Lúc này đây Tử Mai cực kỳ khao khát được áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn,khao khát được vuốt ve tấm lưng trần đầy ma mị kia,khao khát cảm nhận sự mát mẻ khi hai cơ thể trần trụi quấn quýt lấy nhau.

Nhất thời không thể thở nổi !

-Hoàng hậu?

-À,thần thiếp...thần thiếp mang thuốc bổ đến cho Hoàng thượng.Tiện thể thăm chàng.

Hắn nhìn bát thuốc trên tay Tử Mai, khẽ gật đầu:

-Cảm ơn Hoàng hậu.

Nói rồi cầm lên uống một hơi hết sạch. Vị thuốc ngai ngái dần dần trôi xuống cổ họng.Hắn đặt bát vào khay rồi bảo:

-Hoàng hậu có thể về được rồi.

-Thần thiếp cáo lui.

Dạ Hàn lấy làm lạ.Hôm nay Triệu Tử Mai nàng ta không đòi hỏi cái gì,cũng chẳng hề đề nghị ở lại điện Vĩ Tuyên. Nán lại một chút cũng không.Cảm giác hình như nàng ta muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Đêm ngủ.

Trác Dạ Hàn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.Cụ thể là cả người nóng rực.Bên dưới tự nhiên cứng lên.Hắn đổ mồ hôi.Chẳng lẽ do lâu nay kiềm chế nên bây giờ mới thành ra thế này?!

Dù sao cũng là đêm hôm khuya khoắt, Trác Diễm Cơ không ở đây,hắn càng không thể tìm một nữ nhân khác để phát tiết được.

Trác Dạ Hàn rời khỏi giường,đến bên bàn rót nước uống,uống đến ba,bốn cốc mà cổ họng vẫn khát khô.Hắn khốn khổ,loay hoay tìm cách khống chế.

Đúng lúc đó,có cung nữ báo rằng Triệu Tử Mai đến.Dạ Hàn chưa kịp nói gì thì nàng ta đã xuất hiện.Dưới ánh nến mờ ảo,cơ thể đẹp như mộng ẩn hiện sau lớp ngoại sam mỏng manh.Hai má ửng hồng e lệ,Tử Mai nhẹ nhàng tiến lại gần hắn.

Hắn vội ngồi sụp xuống giường,thấy xấu hổ vô cùng.Triệu Tử Mai đã nhìn thấy rồi.Hắn giả vờ bình thản:

-Sao giờ này Hoàng hậu còn tới đây?

-Chẳng phải vì chàng sao?!-Tử Mai ngại ngùng.

Không đợi Dạ Hàn phản ứng,Tử Mai mỉm cười,hai tay chạm lên áo hắn rồi luồn vào trong.Người hắn run lên.Da thịt mát lạnh tiếp xúc với cơ thể đang hừng hực như lửa đốt,Dạ Hàn không kìm được,dù biết trước mắt là Triệu Tử Mai nhưng vẫn chăng ngăn nổi dục vọng của bản thân,hắn ôm nàng ta ngã xuống giường.

Hắn chủ động hôn nàng ta,đầu lưỡi quấn quýt với nhau trong khoang miệng.Tử Mai cũng nồng nhiệt đáp trả lại.Hơi thở dồn dập vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Quần áo vứt ngổn ngang,vương vãi khắp sàn nhà.Trên giường một nam một nữ quấn lấy nhau,chăn đệm sớm bị giày vò trở thành một mớ nhàu nhĩ. Dưới thân Dạ Hàn,Triệu Tử Mai thở không ra hơi,hai tay bấu víu lấy lưng hắn,ra sức vuốt ve.Thỉnh thoảng Dạ Hàn không làm chủ được bản thân,ra vào vô cùng thô bạo khiến nàng ta đau chảy cả nước mắt,rên rỉ không ngừng.

Triệu Tử Mai nằm trên người Dạ Hàn, chậm rãi vuốt ve ngực hắn.Tóc xoã tung,dính bết mồ hôi trước trán.Dạ Hàn mắt nhìn trân trân lên trần nhà, không nói một lời,hơi thở nặng nề.Hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu,tay chân cũng không thèm động đậy.

Tử Mai ngước mắt nhìn Dạ Hàn,chỉ thấy trong ánh mắt ấy một sự lạnh lẽo vô hồn.Cảm giác sung sướng cũng biến mất cùng hơi thở mỗi lúc một nhẹ dần. Tử Mai rúc đầu vào ngực hắn thỏ thẻ:

-Dạ Hàn...

Hắn không trả lời.Nàng ta nhẫn nại gọi lần nữa:

-Dạ Hàn...

Lần này hắn đã quay sang,nhưng vẫn không đáp lại.

-Hôm nay thiếp rất vui ! Đã lâu lắm rồi chàng không nồng nhiệt như vậy ! Tự ý đêm khuya đến đây...-Nàng ta nuốt khan.-...vì nhớ chàng.

Dạ Hàn nhìn thẳng vào mắt nàng ta,đôi mắt như xoáy tận cùng tâm can,như đọc được những suy nghĩ thầm kín chỉ dám che giấu trong lòng.Không dịu dàng,cũng chẳng mãnh liệt như khi nãy,đôi mắt chỉ độc một ý niệm dò xét. Tử Mai chẳng lấy làm lạ.Nhưng rốt cuộc vẫn khiến nàng ta run sợ.

-Hoàng hậu thoả mãn rồi chứ?!

Dạ Hàn đột nhiên nhếch mép cười.

-Hoàng thượng,chàng nói vậy là có ý gì?

-Không có gì,trẫm mệt rồi.

Tử Mai nhìn lên đã thấy Dạ Hàn ngủ say.Dạ Hàn rõ ràng biết,nhưng lại không hề nói gì,điều này càng làm cho lòng Tử Mai trĩu nặng như đá đeo.Tử Mai kéo chăn lên trùm qua cổ,vòng tay ôm lấy Dạ Hàn rồi thiếp đi.

Sáng mai tỉnh dậy,Trác Dạ Hàn đã chuẩn bị lên triều.Triệu Tử Mai không muốn hắn biết mình đã tỉnh nên vẫn giả vờ như đang ngủ say,khẽ cựa mình quay sang phải để lén ngắm hắn.Tử Mai nhớ lần đầu tiên,điều nàng ta thấy ngay sau khi mở mắt cũng chính là như vậy.Nàng ta sung sướng ngắm nhìn dáng vẻ mê người của Dạ Hàn khi khoác long bào lên mình.

Triệu Tử Mai nghĩ rằng hắn được định sẵn sinh ra là để làm Hoàng đế,bởi không một ai hợp với long bào hơn hắn cả.

Nằm trên giường,Triệu Tử Mai còn nghe được Mộc Hoan nói với Dạ Hàn:

-Hoàng thượng,để Hoàng hậu ở lại điện Vĩ Tuyên có sao không?Tiểu nhân sợ Hiền phi...

-Đợi khi nào Hoàng hậu tỉnh lại lập tức đưa về điện Ngân Bích,gọi thái y đến kê đơn rồi làm như trước.Nhớ đừng để Triệu Tử Mai phát hiện ra.Cũng không được để Diễm Cơ biết chuyện này.

Nàng ta giận run người.Thì ra "thuốc bổ" Dạ Hàn ban cho lần trước chính là thứ thuốc đó.Thảo nào Tử Mai không thể hoàn thai.

Nàng ta đợi sau khi hai người họ hoàn toàn rời khỏi điện Vĩ Tuyên mới nhổm dậy.Toàn thân ê ẩm,Tử Mai miễn cưỡng dựa lưng vào đầu giường,cơn tức nghẹn ở cổ họng không tài nào nuốt trôi được.Nàng ta sờ lên bụng, toát mồ hôi khi nghĩ đến câu nói vừa nãy của Dạ Hàn.

Lẽ nào mọi việc nàng ta làm lại trở thành công cốc?!

Không được !

Không thể để tên thái y chết tiệt nào ngăn cản chuyện này !

Triệu Tử Mai mím môi,hai tay đan chặt vào nhau,cố gắng suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.Nếu nghe theo lời hắn thì mất con,trái lại ý hắn thì kháng chỉ,thật tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng có một cung nữ vén rèm lên:

-Hoàng hậu nương nương đã dậy từ lúc nào vậy?

Tử Mai nói dối:

-Bản cung vừa mới.

-Vậy để nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng.

Nàng ta tần ngần đứng bên mép hồ. Nước trong hồ bốc lên hơi ấm,gạch men xanh lát bên trong lòng hồ toả ánh nhạt dịu,mặt hồ rải đầy những cánh hoa nho nhỏ trắng muốt.

Triệu Tử Mai muốn tắm bằng chỗ của Dạ Hàn,cung nữ cũng chiều theo ý bởi nàng ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm.Tử Mai nhúng ngón tay xuống nước,đưa một cánh hoa lên xem,sau đó quay lại bảo đám người đứng bên cạnh:

-Lui ra,bản cung muốn thư giãn.

Đám người kia lẳng lặng nhìn nhau phân vân,rồi cũng đóng cửa ra ngoài. Khi chỉ còn một mình,nàng ta dùng tay vớt hết đám hoa trăng trắng ra ngoài, được đầy một chậu.

Tử Mai căm hận nhìn chiếc chậu chứa đầy hoa kia.Nàng ta dù là nữ nhi nhưng cũng được học hành không thua kém bất cứ nam tử nào.Hiểu biết cũng rất rộng.Loài hoa tưởng chừng như vô hại kia chính là Vô Tử.Chỉ cần ngâm xuống nước,độc tố ở cánh hoa sẽ tiết ra làm cho phụ nữ không thể mang thai,có thai rồi tắm thứ nước ấy cũng sẽ sảy thai.

Vì thế,nàng ta càng quyết tâm hơn.

Mới bỏ vào,độc tố chưa bị hoà tan nên không nguy hiểm.Tử Mai khoan thai ngâm mình trong nước,tắm xong mới đổ đám hoa kia vào nước,vứt cả cái chậu xuống hồ.Nàng ta gọi cung nữ vào mặc y phục giúp mình như không có chuyện gì xảy ra.Đám cung nữ thấy hoa còn nguyên trong hồ thì thở phào nhẹ nhõm.

Thái y lại đến điện Ngân Bích.Y đem thuốc đi sắc,lát sau trở lại với chiếc bát ngọc nho nhỏ,bên trong là chất lỏng màu nâu đỏ sóng sánh.Y dặn:

-Đây là thuốc bổ thần sắc riêng cho Hoàng hậu,mỗi ngày một lần,uống trong một tuần.Xin Hoàng hậu nhớ dùng đều đặn.

Triệu Tử Mai không chút sợ sệt cầm bát thuốc lên uống cạn trước con mắt sững sờ của thái y.Y ngẩn ra.Yên Lăng bảo:

-Hoàng hậu uống xong rồi,đại nhân nên về đi thôi.

-À,phải,phải,hạ quan cáo lui.

Gã thái y rời khỏi,Yên Lăng vội quát:

-Mang chậu đến đây !

Triệu Tử Mai nôn hết số thuốc đang ngậm ở cuống lưỡi ra,súc miệng bằng nước trắng lần nữa.Vị thuốc ngây ngấy vẫn còn trong miệng.Yên Lăng xót xa:

-Hoàng hậu không sao chứ?!

-Không...bản cung không sao...Đem đổ đi,nhớ đừng để ai nhìn thấy.

Những ngày sau đều như vậy.Thái y đem thuốc đến,Tử Mai giả vờ uống rồi lại nhổ hết ra.May là không bị ai phát hiện.

Trong khi Triệu Tử Mai đang khốn khổ với thái y thì Trác Diễm Cơ vẫn im hơi lặng tiếng trong điện Cẩm Ngọc,không ra khỏi phòng dù chỉ là nửa bước,cũng không ăn,không uống gì cả.Bữa sáng, bữa trưa,bữa tối Mẫu Đơn đem đến, nàng không hề đụng.Y phục đem đến, nàng chẳng thèm liếc.Cứ như vậy đã gần một tuần rồi.

Trác Dạ Hàn đã đến điện Cẩm Ngọc. Tuy không được trực tiếp gặp nàng nhưng ngày nào hắn cũng đứng trước cửa phòng đợi nàng mở cửa.Mà Mẫu Đơn sợ bị Dạ Hàn mắng nên không hề đả động đến việc nàng tuyệt thực,chỉ âm thầm mỗi ngày đưa thức ăn đến rồi lại mang thức ăn về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK