Lý Uyển Khánh hình như đang cố chọc tức Diễm Cơ,chờ xem nàng sẽ phản ứng thế nào.Trái với tưởng tượng của Uyển Khánh,Diễm Cơ chỉ nhàn nhạt nói:
-Lý Quý phi,chẳng phải Quý phi đã từng bato rằng những việc không cần thiết thì không nên làm sao?
-Ngươi đang bao biện cho sự đố kỵ của mình à?
-Ta thấy căn bản là không cần đến.Vả lại,có khi Hoàng hậu thấy ta lại tức giận sinh bệnh,thế chẳng phải hoá ra đã tự biến mình thành tội nhân rồi sao?!
-Hạ Hiền phi miệng lưỡi thật sắc bén.
-Không dám.
Lý Uyển Khánh đi trước,Trác Diễm Cơ đi sau.Đột nhiên Uyển Khánh đứng khựng lại,dạt sang một bên,người hơi cúi:
-Tham kiến Hoàng thượng !
Trác Diễm Cơ giật mình giẫm lên váy Uyển Khánh khiến nàng suýt ngã dúi dụi,may mà cánh tay rắn chắc kia đã kịp thời vươn ra cứu nguy.
-Cẩn thận !
Lý Uyển Khánh ngẩng đầu,trong giây lát thất sắc,trợn tròn mắt nhìn Dạ Hàn. Nàng ta định hỏi gì đó nhưng lại thôi.
-Hoàng thượng,thần thiếp đi trước.
Lúc này Diễm Cơ mới ngẩng đầu lên, phát hiện sống mũi bầm tím của hắn. Khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ bỗng có một vết bầm xấu xí nằm chình ình ngay chính giữa.
-Dạ Hàn,mặt chàng...
Hắn ngại ngùng lấy tay che mặt.
-Không có gì.Tại hôm qua ta sơ ý va vào cột chống.Nàng thấy khó coi lắm sao?
-Không.Ta không có ý đó.Ta nghe nói chàng không thượng triều,thì ra là vì cái vết bầm này.Đau không?
-Nàng thấy có đau không?!
Trác Dạ Hàn không bỏ qua cơ hội này, biến thương tích trên mặt thành có lợi cho mình,vòi vĩnh nàng bôi thuốc hộ.
Trác Diễm Cơ bảo điện Vĩ Tuyên có rất nhiều người,tại sao không nhờ họ mà lại nhờ nàng?
Trác Dạ Hàn trả lời nàng cứ than vãn buồn chán,việc gì hắn cũng không cho làm.Nay là đang tạo công ăn việc làm cho nàng.
Kết quả giờ Dạ Hàn đang ở trong điện Cẩm Ngọc,kê đầu lên chân nàng chờ bôi thuốc.Mộc Hoan sau khi mang thuốc đến liền bị đuổi đi không thương tiếc.
Diễm Cơ không hề để ý đến vẻ mặt vui sướng của người đang ung dung gối đầu trên đùi mình,cứ từ tốn hoàn thành công việc.Dạ Hàn định chợp mắt thì bị nàng vỗ cho một cái:
-Xong rồi.
-Nhanh như vậy đã xong rồi sao?!
-Ân.-Nàng gật đầu xác nhận,đồng thời hai tay đẩy đầu hắn ra.
Trác Dạ Hàn ngán ngẩm.Tưởng rằng có thể ngắm nàng thêm ít nữa,nào ngờ chớp mắt đã xong rồi.
-Ta có thể ở lại tối nay không?
Vài lọn tóc nàng rũ xuống vai hắn,che bớt một phần đôi mắt sáng như ngọc kia.Dạ Hàn nhìn không rõ,cũng không cảm thấy biểu hiện bất thường ở khuôn mặt nàng.
Trác Diễm Cơ như không suy nghĩ,đưa tay gạt tóc ra phía sau rồi gật đầu nhẹ như không:
-Được thôi.
Trác Dạ Hàn không nói thêm bất cứ điều gì,an tâm nhắm mắt lại rồi tiếp tục gối lên đùi nàng ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy.Đã quá nửa đêm.
Trác Diễm Cơ đã ngủ say,có điều chân vẫn để cho hắn kê đầu.Dạ Hàn ngồi dậy ôm nàng vào giường,vô tình khiến nàng tỉnh giấc.
-Dạ Hàn,chàng làm gì vậy?
Hắn tỉnh bơ đặt nàng xuống giường rồi trèo lên theo.
-Ngủ ở ngoài kia không tốt.
-Nhưng ngoài kia mát hơn.
-Còn ta.Ta quạt cho nàng.
Dạ Hàn xuống giường lấy chiếc quạt tròn phe phẩy cho nàng.Diễm Cơ nằm im nhìn hắn, hắn vừa quạt vừa nhìn nàng mà cười:
-Ta quạt chưa đủ mạnh sao?
-Lát nữa có mỏi tay cũng đừng bắt ta quạt lại.
-Đã biết.
Hắn cúi xuống hôn nàng một cái thật sâu.Mùi thảo mộc nhẹ dịu quen thuộc như nàng vẫn thường ngửi thấy những lúc sà vào lòng hắn nũng nịu.Dạ Hàn vứt quạt sang một bên,gục đầu xuống sát mặt nàng,cánh môi ép chặt với nhau.
Diễm Cơ không phản kháng,cũng chẳng cuồng nhiệt,đôi mắt kia vẫn mở to không chớp.
Khi nàng cảm thấy không còn không khí để thở mới đẩy nhẹ hắn sang bên. Dạ Hàn vẫn chưa hết tham lam,còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Hắn luồn tay qua thắt lưng của nàng, giọng khàn đục:
-Hạ Cơ,sinh cho ta một hoàng tử.
Nàng lạnh lùng gạt tay hắn ra:
-Dạ Hàn,chàng có Hoàng hậu rồi.Hơn nữa còn đang mang long thai.
Trác Dạ Hàn ôm eo nàng,xoay người nàng đối diện với hắn:
-Hạ Cơ,thì ra nàng giận ta vì chuyện Triệu Tử Mai mang thai ư?
-Ta không có.Ta chỉ nhắc chàng nên dồn tâm trí cho hai mẫu tử Triệu hậu đi.
Hắn không biết nên vui hay buồn đây. Nàng ghen mà không chịu nhận.Hơn nữa đang nằm trong lòng hắn mà lại nhắc đến nữ nhân khác.
Dạ Hàn phả từng đợt hơi thở nóng bỏng vào tai nàng:
-Tiểu Hạ,đó là chuyện ngoài ý muốn. Triệu Tử Mai giấu ta.Ta không phải...
Hắn chưa nói xong đã bị nàng ngắt lời:
-Thế chẳng lẽ chàng không có ý muốn sao?
Hắn nghẹn lời.Đang muốn giải thích về chuyện bị hạ dược nhưng lại thôi.Dạ Hàn tập trung dỗ dành Diễm Cơ:
-Ta hồ đồ,đáng lẽ ta không nên làm vậy.Ta xin lỗi nàng,tiểu Hạ.Nếu nàng muốn,ta sẽ cùng nàng tạo ra một đứa, hai đứa,thậm chí là nhiều hơn thế cũng được.
Diễm Cơ cảm thấy Dạ Hàn thật vô liêm sỉ.Ít nhiều cũng từng là huynh muội với nhau,nói ra những lời này hắn thực sự không thấy ngại sao!?
-Đừng nói bậy.
-Tiểu Hạ,chúng ta kết thành phu thê đã lâu rồi,nàng còn ngại gì nữa chứ !
Diễm Cơ đỏ mặt,né tránh ánh mắt của hắn.Nàng biết hắn dù sao cũng là nam nhân,có thể kiềm chế đến mức này đã là quá xuất sắc rồi.Nhưng nàng không muốn lên giường cùng hắn.Nàng ghê tởm mỗi lần hắn chạm vào cơ thể nàng mà mỗi ngày nàng đều phải cắn răng chịu đựng.Tất cả chỉ vì báo thù.
Trác Diễm Cơ mắt nhắm nghiền,hai tay tự ôm bản thân thật chặt như thể nàng sợ Dạ Hàn sẽ làm hại mình vậy.
-Ta buồn ngủ rồi.
Một lần nữa vì sợ nàng tổn thương hắn lại cắn răng chịu đựng.Dạ Hàn không tức giận vì nàng từ chối,hắn chỉ buồn vì nàng không chấp nhận hắn.Cảm giác bất an.Buồn bực.Khó chịu.
Hắn linh cảm rằng còn nhiều chuyện hắn vẫn chưa hề hay biết.
Mấy tháng sau Trác Dạ Hàn tổ chức đi săn.Hắn gợi ý Diễm Cơ đi cùng.Hắn nhớ rõ trước đây nàng rất thích cưỡi ngựa,từng ao ước có một tuấn mã thật đẹp,thật khoẻ để cùng phụ hoàng đi săn.Ngày nào cũng vòi vĩnh phụ hoàng nhưng vì là thiên kim công chúa nên không được phép,thường mò đến điện Lạc vương mượn hắn ngựa để cưỡi. Rồi một lần sơ sảy bị ngã để lại sẹo ở đùi,từ đó trở đi không dám leo lên lưng ngựa nữa.
Lần này,nàng quên hết chuyện cũ,đối với ngựa chắc cũng không còn dè chừng nên Dạ Hàn đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng.Khi Mộc Hoan dắt ngựa trao cho Diễm Cơ,hắn thấy mặt nàng tái xanh,tay cầm cương run lẩy bẩy,mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
-Tiểu Hạ,nàng sao vậy?
Nàng cười gượng với Dạ Hàn:
-Dạ Hàn,ta bỗng cảm thấy hơi mệt, chắc không cầm nổi dây cương đâu.
-Không sao,nàng có thể đi cùng ta.
-Không được,ta sẽ làm gián đoạn cuộc vui của mọi người mất.Hay là cứ để ta hồi cung trước đi.
Chưa kịp để hắn phản ứng,nàng đã leo lên xe về tẩm điện.Ngồi trong xe,nàng không hề nói một lời,tay cứ đặt lên đùi, miết đi miết lại một cách vô thức.
Có phải nàng cả nghĩ hay là do Dạ Hàn thực có dụng ý?Diễm Cơ ngẫm nghĩ, nàng chưa hề có hành động nào đáng ngờ,bên phía Xung Tự cũng bảo nàng chờ đến lúc chuẩn bị xong,lẽ nào Dạ Hàn đã nghi ngờ nên mới thử nàng?!
Không đâu.
Chắc chắn là không phải.
Hắn còn tin nàng hơn cả tin bản thân cơ mà.
Trác Diễm Cơ tự trấn an mình.Dạ Hàn từ xa nheo mắt nhìn cỗ kiệu lộng lẫy chậm chạp đi về phía bìa rừng.
Mộc Hoan thúc ngựa lại gần chỗ hắn đứng:
-Hoàng thượng,tiếp tục hay không?
-Tiếp tục đi.
Trác Diễm Cơ hồi cung,vừa hay gặp Thẩm Lưu Ly từ điện Thuần vương đi ra.
-Tham kiến Hiền phi nương nương !
-Thẩm Vương phi không cần đa lễ.
Thẩm Lưu Ly hai mắt to tròn,long lanh sóng nước nhìn có nét giống nàng lúc trước-khi còn là một Cửu Quận chúa vô lo vô nghĩ.Diễm Cơ hi vọng rằng nàng ta sẽ không lâm vào cảnh giống Triệu Tử Mai,với lại nghe nói mối quan hệ giữa Nhị Vương gia và Nhị Vương phi rất tốt,chắc hẳn nàng ta đang rất hạnh phúc.
Nàng mỉm cười hỏi Lưu Ly:
-Vương phi đến điện Thuần vương làm gì vậy?
-Muội chỉ muốn xem xem nơi ngày trước của Nhị Vương gia như thế nào thôi.Ở trong phủ một mình thật chán ngắt ! Nhị Vương gia thường ngày không tại phủ,lúc nào cũng có việc bận ra ngoài,muội hỏi cũng không nói.-Lưu Ly não nề kể lại.
Diễm Cơ đoán,Vũ Hạo mấy nay ngoài giờ thượng triều đều không có mặt ở hoàng cung,chắc hẳn đã cùng Xung Tự đến trại quân làm việc.
-Chắc Vương gia còn nhiều việc quan trọng,Vương phi nên thông cảm.Nếu buồn có thể đến hoàng cung thăm ta.
Lưu Ly ồ lên sung sướng,mừng rỡ nắm lấy tay nàng:
-Cảm ơn Hiền phi,Hiền phi đối với muội thật tốt.Sau này gọi Hiền phi là hoàng tẩu được không?!
Diễm Cơ chua xót cười.
Là tẩu tẩu hay muội phu mới đúng đây?!
Nàng không biết Lưu Ly có ý chế giễu mình hay chỉ là một lời nói thật lòng. Tuy vậy nàng vẫn gật đầu đồng ý.
Thẩm Lưu Ly bất ngờ kéo tay nàng cùng chạy.
-Vương phi,muội định đi đâu?-Diễm Cơ hét lên thất thanh.-Coi chừng trước mặt !!!
Lời chưa dứt,Lưu Ly đã đâm sầm vào một người.Đám cung nữ theo hầu hốt hoảng đỡ người kia dậy:
-Hoàng hậu ! Hoàng hậu không sao chứ?!
Triệu Tử Mai mang thai được gần năm tháng,bụng đã to,lúc này lại bị Thẩm Lưu Ly húc vào nên đứng không vững, loạng choạng ngã về phía sau,may mà có Yên Lăng đứng sau kịp thời đỡ nàng ta.
Tử Mai sợ hết hồn,đưa tay ôm bụng kêu đau.Yên Lăng cũng tái mét mặt,kêu người đưa Tử Mai về điện Ngân Bích. Nhưng chính nàng ta đã ngăn lại,nhăn nhó mặt hét lên với Lưu Ly:
-Tiện nhân chết tiệt,ngươi dám đâm vào người bản cung !!!?
Nàng ta chợt nhận ra,đó là Thẩm Lưu Ly,chính thê của Trác Vũ Hạo.Sau lưng còn có thêm Trác Diễm Cơ.
Triệu Tử Mai không đau nhưng lại giả vờ kêu đau làm khó hai người họ.Thẩm Lưu Ly lúng túng,cúi đầu xuống đất:
-Ta không cố ý đụng vào Hoàng hậu. Chỉ tại mải chơi nên không thấy Hoàng hậu phía trước.Thực sự xin lỗi !
-Ngươi tưởng một câu xin lỗi là xong à?Ngươi tưởng ngươi là Nhị Vương phi thì muốn làm gì thì làm à?Bản cung mang long thai,nếu có mệnh hệ gì thì đừng nói là ngươi,kể cả phủ Nhị Vương gia cũng đừng hòng yên ổn.Chỉ cần đụng đến một sợi tóc của bản cung,liệu mà giữ lấy đầu mình !!!!