Mọi người vô cùng khiếp đảm. Không ngờ Trác Diễm Cơ lại trả thù độc ác đến vậy chỉ vì một chút vô lễ.
Triệu Tử Mai dù không ưa Diễm Cơ nhưng nếu phải so với Tố Liên thì còn ghét hơn vạn phần. Tử Mai vờ trách Diễm Cơ:
-Hiền phi sao lại bất cẩn như vậy? Để trà đổ hết vào tay Nhạc Tiệp dư rồi.
Ai cũng nhìn thấy rõ ràng Diễm Cơ cố ý đổ vào tay Tố Liên, ấy vậy Triệu Tử Mai lại có ý bao che, hiểu ra là ngầm đồng tình. Mọi người bấy lâu nay bất bình trước Tố Liên nên lần này mặc nàng ta với bàn tay bị bỏng rộp, chẳng ai thèm quan tâm hay hỏi han.
Nói đúng hơn chẳng ai dại chống đối Triệu Hoàng hậu cả.
Lý Uyển Khánh đứng ngoài cuộc, quan sát vẻ mặt lạnh như tiền của Diễm Cơ. Không ngờ nha đầu này nhìn bề ngoài dường như vô hại nhưng khi bộc phát lên lại khiến người ta thật bất ngờ.
Lý Uyển Khánh tiến lại chỗ Tố Liên:
-Nhạc Tiệp dư, ngươi chỉ là một tam phẩm Tiệp dư mà lại dám bất kính với nhất phẩm, biết tội của mình chưa?
-Nhất phẩm?-Tố Liên ngơ ngác.-Ai cơ? Lẽ nào lại là người kia?
-Phải. Nàng ấy là Hạ Hiền phi điện Cẩm Ngọc. Lẽ nào ngươi không biết?!
Bấy giờ Tố Liên mới vỡ lẽ.
Ra những ngày gần đây Hoàng thượng luôn lạnh nhạt với Tố Liên, nguyên do chính từ việc gây chuyện với Diễm Cơ.
Trác Diễm Cơ không nói nhưng hắn vẫn có thể biết tường tận, chưa động đến bởi thấy Diễm Cơ không muốn làm to chuyện mà thôi.
Thì ra đây chính là Hiền phi mà mọi người hay nhắc đến. Chỉ tại vị Hiền phi bí ẩn này không hay ra ngoài nên Tố Liên không biết, cứ nhầm tưởng nàng chỉ là một phi tần vô danh tiểu tốt nên mới chuốc phải hậu quả thế này.
Tố Liên biết chuyện này không thể đem ra kể cho Dạ Hàn, thế nên đành phải nén đau, hạ mình cầu hoà với Diễm Cơ:
-Hiền phi nương nương, Tố Liên có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn dám mạo phạm đến nương nương, thật là đáng tội chết ! Mong nương nương niệm tình lần đầu mắc phải tha cho Tố Liên lần này.
Trác Diễm Cơ ném cho Tố Liên một cái nhìn khinh bỉ:
-Ta không muốn nghe thêm một lời nào từ miệng ngươi cả. Cũng đừng có xuất hiện trước mặt ta một lần nữa.
Nhạc Tố Liên rất xấu hổ và nhục nhã nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, mau lẹ trở về Thuỷ Kính cung.
Chiều hôm đó Trác Dạ Hàn theo lệ cũ ghé thăm Nhạc Tố Liên. Thấy có người bước vào, nàng ta giả vờ bôi thuốc rồi giật mình giấu đi như thể không muốn bị ai phát hiện.
-Tiểu Liên đang làm gì vậy?
Nhạc Tố Liên không trả lời, vờ thút thít sụt sùi, lấy ống tay lau nước mắt. Hắn thấy lạ bèn xoay Tố Liên lại, chạm phải bàn tay phồng rộp của nàng ta.
-Tay tiểu Liên sao lại phồng rộp như thế này? Bị bỏng ư? Là ai làm?
-Là...là...-Nàng ta nửa nói nửa không.
-Nói mau, là ai làm?
-Nếu tiểu Liên nói ra, sợ rằng Hoàng thượng sẽ giận tiểu Liên mất. Ôi ! Hãy để tiểu Liên một mình đi. Tiểu Liên không sao cả !-Tố Liên thút thít khóc.
Trác Dạ Hàn ghét nữ nhân khóc, nhưng đây lại là ân nhân cứu mạng, không thể hành động theo lẽ thường. Hắn cố kiềm chế dỗ dàng nàng ta:
-Tiểu Liên mau nói đi, dù bất cứ ai trẫm cũng sẽ trừng phạt người đó,trả lại công bằng cho tiểu Liên.
-Hoàng thượng hứa thì tiểu Liên mới nói.
-Được. Trẫm hứa.
Nhạc Tố Liên như mở cờ trong bụng, lập tức sà vào lòng Dạ Hàn thỏ thẻ:
-Hôm nay tiểu Liên vô tình làm rơi ấm trà xuống đất, phá hỏng cuộc vui của mọi người nên Hiền phi tức giận, đã đổ nước sôi vào tay tiểu Liên. Tiểu Liên đã xin lỗi nhưng Hạ Hiền phi còn mắng tiểu Liên thậm tệ. Hoàng thượng, người phải làm chủ cho tiểu Liên !!!
Lời lẽ rất uỷ khuất và có phần làm nũng thái quá.
Hắn ngạc nhiên.
Lẽ nào Diễm Cơ của hắn lại làm cái việc ác độc này? Cho dù là không vừa lòng cũng nên bảo hắn một tiếng, ai đời lại hành động không suy nghĩ đến vậy.
Trác Dạ Hàn đem chuyện của Tố Liên nói với Diễm Cơ. Nàng nghe xong cười nhạt:
-Phải. Là ta làm. Chàng muốn phạt thế nào thì tuỳ.
Dạ Hàn tưởng Diễm Cơ giận dỗi, lập tức thanh minh:
-Tiểu Hạ, không phải thế. Ta biết Nhạc Tiệp dư thường gây khó dễ cho nàng, nhưng nếu nàng không vừa lòng với Nhạc Tiệp dư thì cũng đừng làm như vậy. Trước mặt bao nhiêu người, nàng sẽ bị đánh giá là nhỏ nhen. Đừng bao giờ để chuyện này diễn ra lần nữa.
Trác Diễm Cơ lần đầu bị Dạ Hàn nặng lời khi mà trước đó đã quen được hắn nuông chiều, tính tự ái và ương bướng không chịu nhận sai trỗi dậy:
-Bọn họ đánh giá ta chứ có ảnh hưởng gì đến chàng? Chàng nói vậy vì sợ liên luỵ đến mình hay vì thương xót cho Nhạc Tố Liên? Hay cho chàng ! Giỏi cho chàng ! Là ta ngu ngốc. Do ta ngu ngốc không biết suy nghĩ nên mới đụng đến tiểu Liên của chàng !!!
Trác Diễm Cơ đang ngồi đối diện với Dạ Hàn liền đứng phắt dậy, hai vành tai đỏ ửng. Hắn nhìn phản ứng của nàng, biết mình lỡ lời bèn hạ giọng dỗ dành:
-Tiểu Hạ, ta sai rồi. Là ta không nên nặng lời với nàng. Nàng đừng nói như vậy. Nàng phải biết là trên đời này ta chỉ yêu duy nhất mình nàng.
Vừa nói Dạ Hàn vừa vòng qua sau lưng ôm nàng vào lòng. Thế nhưng ngay lập tức nàng đẩy hắn ra:
-Nếu muốn thì đến Thuỷ Kính cung mà ôm Nhạc Tố Liên đi.
-Tiểu Hạ ! Ta đối với Nhạc Tố Liên chỉ có sự biết ơn chứ không hề có tình cảm. Ta chỉ dành trọn trái tim cho mình nàng, tiểu Hạ ! Nàng nghe lời ta nói có được không?!
Nàng bướng bỉnh bước đi. Trác Dạ Hàn một phát kéo lại, xô ngã Diễm Cơ xuống đất, cả người ghì chặt lấy nàng:
-...ạ...àn...au...uông...a... !!!
(Dạ Hàn mau buông ra)
Hắn vờ điếc không nghe, thô bạo chiếm hữu khoang miệng nàng, dùng lưỡi hắn quấy lấy lưỡi nàng, dây dưa triền miên chẳng rời. Cánh mũi nàng bị đè nén khiến hô hấp ngưng trệ, gần như không thở nổi. Diễm Cơ sợ hãi co rúm người lại, hắn càng lấn tới, ý nghĩ muốn chiếm hữu cơ thể nàng ngày càng mãnh liệt.
-Cả đời này ta chỉ yêu duy nhất mình nàng, không có nữ nhân nào thay thế được nàng cả. Ta yêu nàng vô cùng, tiểu Hạ ! Ngoan nào.
Đôi tay nóng bỏng của hắn lướt trên cơ thể nàng, lột bỏ tất cả những vật cản rườm rà che khuất cơ thể xinh đẹp kia. Trác Diễm Cơ giãy giụa ngày một điên cuồng, bộ ngực đầy đặn phập phồng dưới yếm đào, vô tình cọ xát với thân trên của hắn khiến sự kích thích càng gia tăng đến tột đỉnh.
Trác Dạ Hàn nằm đè lên cơ thể mỏng manh của nàng, một tay luồn qua gáy giữ đầu nàng khỏi cựa quậy, tay kia thuần thục rút bỏ dây yếm. Dù đã làm chuyện này cùng Dạ Hàn không biết bao nhiêu lần, Diễm Cơ vẫn thấy sợ hãi.
Nàng cảm thấy nhục nhã. Nàng không dám nhìn thêm một giây nào, nhắm chặt cả hai mắt lại nhưng vô tình lại làm cho Diễm Cơ mẫn cảm hơn bao giờ hết.
Hắn bế xốc nàng lên giường, chèn giữa hai chân rồi bất ngờ tiến vào, trong khoảnh khắc dị vật xâm nhập đau đớn ập đến dữ dội, lưng nàng cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
Hắn nắm bắt thời cơ đặt tay sau lưng nàng, đẩy người nàng lên cao đồng thờ khiến hắn tiến vào sâu hơn, chạm đến điểm cực đại của nàng.
-A...a...
Trác Diễm Cơ không dám la to như sợ sẽ làm lộ rõ chất giọng dâm đãng lúc này của mình.
Tiếng rên khe khẽ này kích thích thính giác của hắn, cũng chính là kích thích phần dã thú của hắn nổi dậy. Dạ Hàn khiến nàng phát khóc vì đau đớn biết bao lần, mỗi lần hắn ra vào trong cơ thể đều như một vết dao cứa vào tim nàng, thống khổ vô cùng.
Dạ Hàn ôn nhu hôn lên môi nàng, hôn lên cả những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má. Đôi tay to lớn đan vào hai tay nàng, đầu hắn gục xuống hõm cổ nàng:
-Tiểu Hạ ! Ta rất yêu nàng, nàng có biết không? Ta yêu nàng đến điên cuồng, ta yêu nàng đến cuồng dại, nàng có hiểu cho lòng ta? Đừng giận dỗi chỉ vì một chút hiểu lầm. Việc đó khiến ta vô cùng bất an, khiến ta có cảm giác chỉ cần sai lầm một chút sẽ mất nàng mãi mãi. Ta luôn sợ đây chỉ là một giấc mơ, một ảo ảnh mà ta không bao giờ có thể với tới.
Lời nói trầm ấm phả vào tai nàng, cuốn phăng tất cả những nỗi đau đớn và sợ hãi nàng đang phải chịu đựng. Nàng thấy khác lạ vô cùng, như có một cỗ gió mơn man chạy dọc qua tim nàng. Diễm Cơ không biết nên nói gì, quay mặt đi chỗ khác, cũng không chống cự nữa, cơ thể thả lỏng hoàn toàn.
Nàng nghe rõ nhịp tim trong lồng ngực mình. Và tiếng thở đều đều của Dạ Hàn.
Sáng mai tỉnh dậy, Trác Dạ Hàn vẫn thấy đầu mình đè lên vai Diễm Cơ.
Nàng tự nguyện để hắn gối suốt cả đêm ư?
Dạ Hàn vội xê dịch đầu, kéo chăn lên cao hơn chút để nàng đỡ lạnh.
Nhớ lại đêm hôm qua, Trác Dạ Hàn lại cảm thấy một chút gì đó có lỗi. Khi ở cạnh nàng, cảm xúc của hắn luôn không ổn định, dễ bị kích động khiến cho hành động nhiễu loạn theo.
Cũng may là biểu hiện của Diễm Cơ không quá nghiêm trọng, nếu không Dạ Hàn cũng không chắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trác Dạ Hàn chậm chạp thay y phục, rời khỏi điện Cẩm Ngọc một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Dạ Hàn không muốn đánh thức nàng, hơn nữa cũng chẳng biết nói gì nếu nàng đột ngột tỉnh dậy.
Nhạc Tố Liên sốt ruột cả đêm hôm qua, không biết Dạ Hàn có phạt Hạ Cơ như đã hứa không? Mọi người có nói Hạ Hiền phi này được Hoàng thượng nuông chiều hơn tất cả, một câu cũng không dám nặng lời. Nhưng lấy danh nghĩa thiên tử để thề, há có thể nuốt lời đơn giản thế được? Vậy nên Tố Liên mới nóng lòng không biết Trác Dạ Hàn giải quyết như thế nào, chạy đến gần điện Cẩm Ngọc nghe ngóng sau khi Dạ Hàn đã đi được một lúc.
Đúng lúc chạm mặt Linh Lam.
Linh Lam nhìn bộ dạng lấm lét kia không nhịn được mà tuôn ra vài câu khích bác:
-Ra là Nhạc Tiệp dư. Tiệp dư mới sáng sớm đã đến đây hẳn là có việc muốn diện kiến Hiền phi nương nương đúng không?
-Bổn Tiệp dư ta đây thèm vào gặp Hạ phi của các ngươi.
Linh Lam trừng mắt nhìn Tố Liên:
-Nhạc Tiệp dư, Tiệp dư có biết mình đang nói gì không? Vào cung lâu như vậy chẳng lẽ đến cung quy cũng chưa thuộc hết? Tiệp dư có biết như vậy gọi là cuồng ngôn không?!
-Hả?! Hạng nô tỳ như ngươi có tư cách gì mà dạy đời bổn Tiệp dư ta đây? Thật là hỗn láo ! Xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào.
Nhạc Tố Liên hung hăng sấn lại định tát Linh Lam thì Diễm Cơ bất ngờ từ trong bước ra, vẻ mặt giận dữ:
-Nhạc Tiệp dư !!!