-Ngươi nói ngươi giống Hoàng thượng nhưng ngoài việc ngươi giữ long ấn thì còn có điểm nào chung nữa không? Cho dù Hoàng thượng có tin tưởng mà giao long ấn cho ngươi,ngươi cũng không có quyền điều hành chính sự, nhất là khi trong triều còn biết bao nhiêu người bất mãn với cách thức và suy nghĩ của ngươi. Ta biết Hoàng thượng rất coi trọng ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa ngươi được phép coi chúng ta là không khí. Tốt hơn hết, ngươi nên giao quyền lại cho một người có năng lực làm vừa lòng tất cả ở đây.
Mộc Hoan không thể nào đáp lại lí lẽ của Tể tướng. Trong lòng y lúc này vừa có chút nể phục vừa có chút kinh sợ. Nếu cứ ngoan cố không giao ra, chắc chắn phần thiệt sẽ thuộc về y. Nhưng nếu bắt buộc nhượng quyền lại cho người hợp ý tất cả ở đây, tất cả đều có thể, trừ Trác Vũ Hạo. Hoàng thượng đã dặn không được để long ấn rơi vào tay hắn.
-Chẳng hay theo Tể tướng, người nào mới được coi là phù hợp đây?
Mắt lão đầy ý cười, nheo nheo nhìn thẳng vào Mộc Hoan:
-Ta không cần nói thì hẳn lòng ngươi cũng đã rõ. Phần còn lại, ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi rồi quyết định.
Nói đoạn, lão quay lưng một mạch bỏ đi. Mọi người cũng tản dần, điện Khả Nhiên trở lại yên tĩnh. Mộc Hoan đứng bất động trước cửa điện. Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi y không xử lí kịp.
Lúc bấy giờ Trác Vũ Hạo mới khoan thai đi đến, vỗ vỗ vai Mộc Hoan cười bảo:
-Ngươi chỉ là một cận vệ nhỏ nhoi trong hoàng cung này, Hoàng thượng quá đề cao ngươi rồi. Tốt hơn hết hãy từ bỏ cái hi vọng viễn vông ấy đi. Bởi lẽ ngươi sẽ không trụ lâu thêm được nữa đâu. Bản vương đợi tin tốt của ngươi.
Trác Diễm Cơ biết chuyện hôm nay xảy ra ở điện Khả Nhiên là do Xung Tự truyền đạt lại. Nàng không trực tiếp lộ mặt bởi lẽ nỗi lo sợ sẽ bị người khác nhìn thấy mà nghi ngờ. Trác Diễm Cơ đột nhiên nhếch môi cười ,A Xuân tưởng nàng vui bèn lên tiếng:
-Nương nương, người thường ngày không hay cười, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy người cười đó. Sau này nương nương phải cười nhiều một chút, đừng ủ dột sẽ sinh tâm bệnh mất.
Nàng bật cười thành tiếng trước lời lẽ thật thà của A Xuân. Tâm trạng tốt hơn một chút, nàng định đàn cho A Xuân nghe thì nàng ta bỗng lắc đầu nguầy nguậy:
-Nương nương ! Hôm nay nô tỳ bận rồi, không có phúc được nghe người đàn. Để hôm khác có được không?
Nàng thoáng ngừng lại một lát, nhưng rất nhanh đôi tay đã đã lấy lại nhịp ban đầu. A Xuân lặng lẽ đi ra ngoài, buông rèm khép cửa cho nàng. Tiếng đàn vẫn vang vọng lên thứ âm thanh trong trẻo và mãnh liệt giữa đêm khuya thanh tịnh.
-Nương nương, nô tỳ vào thay hương liệu trong đỉnh.
Trác Vũ Hạo chưa vội về phủ, hắn cứ đi xung quanh hoàng cung, dự định nán lại đến cuối giờ Tuất. Vũ Hạo đi lang thang trên đường dẫn đến cổng phía Tây, chợt nghe văng vẳng thứ âm thanh quen thuộc đến lạ kỳ. Tiếng đàn tranh vừa êm ái vừa dạt dào, khuấy động bên trong tiềm thức của hắn những kỉ niệm thơ ấu. Vũ Hạo nhận ra là khúc nhạc ngày xưa hắn dạy nàng, cũng chính là khúc nhạc hắn đã đàn cho nàng nghe không biết bao lần.
Bóng người in rõ lên cánh cửa. Nàng và hắn chỉ cách chỉ một bức tường nhưng Vũ Hạo lại thấy vô cùng xa vời. Hắn muốn lại gần nàng, muốn ngắm nhìn vẻ chăm chú khi đánh đàn. Nhưng tốt hơn hết, những gì Vũ Hạo nên làm lúc này chỉ là yên lặng dõi theo bóng nàng từ xa.
Bỗng một âm thanh chói tai vang lên đánh thẳng vào tai Vũ Hạo. Tiếp đó là tiếng của một vật va chạm với mặt đất. Trác Vũ Hạo dán mắt vào khung cửa, bóng nàng đã biến mất chỉ trong tích tắc .Lính canh cũng nghe thấy giống Vũ Hạo, xông đến trước cửa hỏi vọng vào nhưng không có tiếng đáp trả.
Biết xảy ra chuyện chẳng lành, Vũ Hạo lập tức xô cửa.
Cửa đã bị khoá trong.
Trác Vũ Hạo trong lòng như lửa đốt liền một cước đạp tung cửa phòng trước sự ngỡ ngàng của đám lính canh. Tiếng kim loại rơi xuống "cạch" một cái.
-Diễm Cơ !!!
Trác Vũ Hạo thấy nàng nằm im bất động trên mặt sàn, bên cạnh là cây đàn tranh bằng gỗ Tử Đàn-món quà hắn tặng nàng ba năm về trước. Căn phòng tràn ngập một mùi hương ngọt dịu khiến đầu óc Vũ Hạo lâng lâng. Hắn sực tỉnh, nhanh chóng bế xốc nàng lên, để đầu nàng tựa vào ngực rồi chạy ra ngoài.
Cây đàn tranh nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Trác Diễm Cơ sau khi nhận ra mùi hương bất thường toả ra từ đỉnh thì đã muộn. Hai mí mắt nặng trĩu, cơ thể bỗng cứng đờ, mất thăng bằng rồi đổ ập xuống sàn lạnh lẽo. Nàng trong lòng vô cùng hoảng loạn, chỉ nhớ mang máng giọng của cung nữ đã vào phòng thay hương liệu trong đỉnh cho nàng. Trác Diễm Cơ biết thứ này không đơn giản chỉ là mê dược khiến đầu óc rơi vào trạng thái hỗn loạn mà còn là một chất độc, khi hít vào sẽ làm cho các cơ quan tê liệt dẫn đến tử vong. Bằng chứng là nàng đang cảm thấy khó thở vô cùng. Muốn lên tiếng kêu cứu nhưng không tài nào phát ra thành tiếng được. Cứ như thế nàng dần dần mất đi sự tỉnh táo...
Lúc tỉnh dậy Trác Diễm Cơ đã nằm yên vị trên giường. Trên người còn có tấm chăn mỏng đắp ngang ngực. Rèm buông tứ phía. Phòng đã không còn chút dấu hiệu của mê hương kia.
Là ai đã cứu nàng?!
Diễm Cơ không hề biết. Điều duy nhất nàng nhận thức được vào lúc này chính là mình vẫn còn sống. Nàng cảm thấy việc mình còn sống sót sau khi trúng mê hương trong một căn phòng khoá kín là quá thần kì.
Khẽ trở mình lật dậy, cả người ê ẩm vì giữ nguyên một tư thế khá lâu. Diễm Cơ nhăn mặt, chống tay ngồi dậy, lờ mờ nhìn qua cửa sổ thấy trời đã sáng từ lâu. Nàng hấp tấp xuống giường, vớ lấy ngoại sam vắt trên tấm bình phong rồi mở cửa bước ra.
Cung nữ đứng canh bên ngoài vội chạy lại đỡ nàng:
-Nương nương đã tỉnh rồi?
-Tối qua là ai đã cứu ta?
-Bẩm, tối qua khi nghe động,Nhị Vương gia đã xông vào cứu nương nương đang bất tỉnh ra ngoài. Lúc ấy đã bắt đầu sang giờ Hợi, mọi người gần như đã ngủ cả. May mà có Nhị Vương gia...
Nàng giơ ngón trỏ đặt lên miệng ý bảo im lặng. Cung nữ kia không dám ho he nửa lời.
-Trong cung có biến gì không?-Diễm Cơ đột nhiên hỏi.
Cung nữ kia lắc đầu.
-Có hỏi chưa chắc ngươi đã biết. Thôi được rồi, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một lát. Ngươi không cần đi theo ta đâu.
Trác Diễm Cơ vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Vũ Hạo từ xa lại gần.
-Diễm Cơ !-Vũ Hạo không kìm được nói lớn, sau lại nhớ ra không được nhắc đến cái tên này đành sửa lại.-Hạ Cơ ! Nàng đã tỉnh rồi sao?
-Thì ra là Nhị Vương gia. Cảm ơn ngài đã cứu mạng.-Nàng khách sáo, chắp tay bái tạ.
-Nàng không cần phải như vậy. Người ta giúp đỡ nhau là chuyện thường tình mà. Không cần khách sáo.
Hai người họ chẳng còn gì để nói với nhau, đứng đây chỉ càng thêm ngượng ngùng.
-Chắc Vương gia còn việc quan trọng cần làm, vậy ta không dám làm phiền nữa.
Nói rồi nàng lập tức quay lưng bỏ đi. Vũ Hạo biết tính nàng nên cũng không muốn giữ lại, cùng Xung Tự đến chính điện ngay sau đó.
Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, long ấn cuối cùng cũng đã được giao lại cho Trác Vũ Hạo. Những kẻ đi theo Dạ Hàn muốn phản đối nhưng không thể mở miệng ngăn cản. Bọn họ sợ rằng một khi Trác Vũ Hạo lên nắm quyền sẽ lần lượt thanh trừng tất cả, cái mạng cỏn con của mình không biết sẽ bị xoá sổ bất cứ lúc nào.
Quyền hành nằm chắc trong tay, Trác Vũ Hạo không khác gì một vị Hoàng đế thực sự. Cho dù Vũ Hạo không ngồi lên ngai vàng, cũng không được quyền điều hành buổi thiết triều giống Dạ Hàn nhưng mọi việc lớn nhỏ đều phải qua tay Vũ Hạo, có sự đồng ý của hắn mới được thực hiện. Dần dần triều đình bị hắn chi phối toàn bộ, hoạt động của quan lại cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Mộc Hoan tìm mọi cách báo tin cho Trác Dạ Hàn, khó khăn lắm mới có một bức thư lọt tai mắt mà Vũ Hạo dày công tạo ra nhằm ngăn cản liên lạc với bên ngoài.
Lá thư đến tay Dạ Hàn, đúng lúc mọi việc ở biên cương đã sắp hoàn tất. Lời lẽ ngắn gọn, chỉ có hai, ba dòng, có lẽ viết trong tình huống vô cùng cấp bách nhưng Dạ Hàn vẫn nắm rõ được tình hình.
Trác Dạ Hàn nghiến răng ken két, giận đến nỗi bóp nát chén trà trong tay. Binh lính hoảng hốt nhắc nhở:
-Hoàng thượng, máu...
Hắn không biết đau đớn là gì, chỉ kịp lau cái thứ đo đỏ đang chảy từ vết thương ở lòng bàn tay vào áo rồi tức tốc sai người chuẩn bị ngựa, thu quân về thẳng tiến đến hoàng cung.
Trung tướng làm theo mệnh lệnh mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
-Hoàng thượng ! Về gấp như vậy. Làng mạc còn sửa sang hoàn tất, lương thực mới cấp phát được một nửa. Bỏ về giữa chừng thì có hơi...
Hắn tức mình gắt lên:
-Trên triều đình có biến, trẫm ra lệnh toàn quân rút về. Ngươi có giỏi thì một mình ở lại mà giúp bọn họ !!!
Trung tướng vừa nghe triều đình có biến, mặt mũi lập tức tái xanh. Ông ta là người đi theo Trác Dạ Hàn, ai cũng biết, sợ nhất là người chống lưng bị thất thế. Giờ Dạ Hàn không ở trong cung, việc tranh quyền đoạt vị ắt sẽ xảy đến, mà đối thủ đáng gờm nhất không ai khác ngoài Nhị Vương gia Trác Vũ Hạo.
Biên cương doanh trại mọc lên như nấm, chớp mắt đã thành bãi hoang không còn một mống người. Dạ Hàn thu quân trở về còn chưa đến một canh giờ.
Cả đoàn kị binh phóng như vũ bão, hộc tốc trở về hoàng cung. Trác Dạ Hàn mặc giáp, cả người gần như phủ phục trên lưng ngựa, hai mắt đỏ ngầu thét ngựa phi nước đại. Trong lòng hỗn loạn khi nghĩ đến cục diện trước mắt, lại thầm chử rủa Mộc Hoan bất tài vô dụng, uổng công hắn tin tưởng y bấy lâu. Nhưng cũng may là Trác Vũ Hạo nên tạm thời hậu cung chắc chắn chưa bị ảnh hưởng, Cơ nhi cũng sẽ an toàn.
Tất cả đều dồn mọi tâm trí và tầm nhìn vào con đường trước mặt, không ai để ý đến hai bên đường cây cối um tùm, vách núi hiểm trở, cứ thế lao đi với tốc độ kinh hoàng cho đến khi Trung tướng bâdt chợt la lên:
-Hoàng thượng cẩn thận !!!
Trước khi nghe trọn câu nói kia, ngực trái của Dạ Hàn đã nhói lên. Một mũi tên xuyên qua giáp, cắm sâu vào ngực. Trác Dạ Hàn mặt mũi tối sầm, mất thăng bằng ngã từ lưng ngựa, rơi xuống vách núi sâu hun hút không thấy đáy trước sự chứng kiến của mọi người.
-Hoàng thượng !!!