• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ ngày hôm đó thì mình không còn gặp lại bé Kiều lần nào nữa.

Sau một tháng thì phụ huynh về, lúc ổng bả về mình cũng mừng lắm, kiểu người thân trong nhà mà.

Ở gần thì tối ngày cà khịa nhau chứ xa là nhớ hà.

Visa Úc nó cho đi 90 ngày nhưng theo lời ông bác, thì nên đi dưới 30 ngày, rồi lần sau đi tiếp cho dễ.

Đợt này về ổng bả cũng mang được kha khá.

Ổng bả kể bên đó cái farm của ông bác to dữ thần lắm, đi hái cà chua từ sáng đến tối cả tháng trời, lâu lâu thì ổng chở đi hái dâu các thứ.

Nói chung chủ yếu là hái lượm về có mấy ngàn đô, mấy lúc rảnh thì ông bác đưa cả nhà đi biển hoặc vô khu trung tâm (downtown) chơi.

Nhà ông bác ở bển thì nghe kể là to lắm, mà ổng thì lủi thủi có một mình, vợ ổng mất vì bệnh mấy năm trước, con cái thì không có.

Phụ huynh kể có bà kia kết ổng lắm mà ổng chưa ưng, không phải làm giá gì mà vì vẫn nhớ thương người vợ cũ.

Bà kia thì kiểu đi vượt biên cũng mất hết chồng, con cái lớn thì dọn ra ở riêng, thấy hoàn cảnh của ổng thì như nồi với vung gặp nhau.

Nghe bảo là ngày nào cũng qua hôm thì mang cho ổng con gà, hôm thì cho hộp xôi, hai người cũng hợp nhau vân vân và ba chấm.

Trước khi về ông bác có dặn là nghỉ ngơi 2-3 tháng rồi qua tiếp, qua liền thì nó sẽ nghi ngờ vì mình đi “du lịch”.

Mình hay càm ràm phụ huynh chứ ổng bả cũng giỏi xoay xở lắm.

Hồi đó chị Kha muốn mở một quán ăn nhỏ, thế là ổng bả bàn bạc rồi hùn vốn, vậy là từ quán ăn nhỏ chị Kha khởi nghiệp với cái...nhà hàng nhỏ.

Nhờ vậy mình cũng có việc ké, hờ hờ.

2 tháng hè còn lại mình ra nhà hàng phụ đều đều, lúc đứng bếp lúc chạy bàn phục vụ.

Vì nhà hàng một phần là do phụ huynh đóng góp nên chủ yếu là mình phụ giúp kiểu việc nhà thôi chứ cũng không đòi lương lậu gì, quan trọng là cuối ngày được chị Kha nấu cho ăn, mấy món bả nấu ăn chỉ có quên chết.

Vậy ma2 cuối tuần vẫn đều đặn được phát 300k, có tuần mà bán đắt hoặc có tiệc thì được cả 500k (hồi trước 2010 thì cỡ đó là cũng khá nhiều đó).

Hết hè thì phụ huynh mình lại chuẩn bị lên đường sang Úc, đợt này đi tận ba tháng.

Mình lại chuẩn bị vô năm học mới.1 tuần trước khi vô học mình tiễn ổng bả đi, cũng rơm rớm nước mắt thò lò nước mũi, ba má đi chuyến này về nhớ mua cho con đôi giày xịn là được, hic hic.

Buổi chia tay cũng cảm động lắm mà mình không nhớ chi tiết (vì càng về sau ổng bả đi càng nhiều, riết rồi quen, ơ hờ hờ).Tiễn ổng bả đi thì chị Kha dẫn ra cửa hàng Việt Tiến rồi sắm cho mình 2 bộ đồng phục.- Ơ, nay chị Kha tốt với em thế.- Chị mày lúc nào chả tốt, hai tháng không ăn lương nghe con.- Đùuuuuuuuuuu.Nếu các bạn chưa biết định nghĩa bóc lột thì cái đoạn hội thoại trên chính là nó đó.

Hồi trước thì đồng phục mình toàn ra chợ ngó thấy được thì xúc, rẻ mạt hà, mà dễ rách lắm, có hôm đang bắn bi với mấy đứa bạn vừa ngồi xuống nghe tiếng rẹt là xác định, bách nhục xuyên tim.

Giờ được hàng hiệu thì cứ gọi là lên tiên, thôi kệ không ăn lương hai tháng cũng chả sao.Ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, mình được xếp vô lớp 10A7, tuần trước có lên nhận lớp, nói chung là không quen đứa nào cả vì cái đám mình toàn lũ đầu to óc trái nho, có mình mình ăn rùa nên mới đậu vô trường này, âu cũng là xố phựn.

Sau một tiếng đồng hồ mốc mỏ ngồi nghe các sếp chém gió khai giảng đầu năm mình bắt đầu làm quen với các thanh niên chung lớp, nổi bật nhất thì có vài thằng.

Thanh niên Tuấn Anh chuẩn bài cao to đen thơm, cục súc trâu bò mỗi tội...bống.

Thằng Cảnh là kiểu thanh niên thích gây khẩu nghiệp, được cái hay pha trò cù nhây lắm.

Trí là thằng bạn thân của mình sau này, lưu manh giả danh trí thức, học cực giỏi mỗi tội thích phim sếch (người ta bảo có tật có tài quả không sai).

Sơn là thằng ra dáng thể thao nhất lớp, nghe bảo đâu có tập thể hình các thứ, hồi cấp hai còn là ngôi sao sáng trong làng bóng đã cấp trường.

Đám còn lại thì bơ bơ như nhau.Quay qua tụi con gái thì có vẻ chuột sa chĩnh gạo các bạn ạ.

Toàn các em gái xinh tươi, bạn My lớp trưởng vừa dịu dàng vừa ân cần, bạn Thùy lớp phó kỹ luật thì nhìn kiêu sa đài các nhưng lại hòa đồng với mọi người.

Bạn Sa lớp phó văn thể mỹ nghe đồn đừng đạt giải nhất cuộc thi tiếng thét truyền mồm tổ chức hồi cấp hai, người gì vừa xinh vừa có năng khiếu ca hát nhảy múa.

Nói túm lại gái lớp mình toàn hàng nóng, và chốt thêm là cán sự lớp thì cũng toàn gái nốt.

Căn bản là âm thịnh dương suy, 25 gái có 10 thằng đực rựa, lại tập hợp toàn lũ âm binh đầu đinh nên đầu năm xét tuyển rụng hết.

Chế độ nữ quyền được thiết lập cho lớp 10A7.Sau giấc giang nắng là đến tiết chủ nhiệm đầu tiên, cô chủ nhiệm của mình năm lớp 10 thuộc dạng lão làng.

Nghe đồn (lại đồn), gia đình cô khá giả lắm, đi dạy cho vui thôi.

Suốt cả năm học chả bao giờ thấy cô mắng nhiếc gì cả, mỗi tiết chủ nhiệm cô chỉ nhắc nhớ là lớp ta tình hình thế này thế nọ, các em cần lưu ý các điểm abc xyz.

Cứ mỗi lần tiết học bị đánh giá không tốt thì 10 thằng đực rựa lên ăn gậy rồi trích tiền quỹ lớp ra uống nước giải hạn.

Nghe có vẻ bất công nhưng cô giáo tâm lý lắm, giải thích vì sao thế này thế nọ.

Ít nhất nhờ vậy mình học được một điều đó là dù làm gì thì đã là đàn ông, hãy luôn biết nhận sai về mình.

Vui nhất là mỗi lần thanh niên TA ăn gậy thì nó lại ré lên kiểu “...cô ơi em không phải đàn ông mà..”, tội thằng nhỏ...à nhầm con nhỏ.

Cô không coi trọng thành tích nhưng cô dạy cho lớp mình nhiều điều về cuộc sống, có thể nói lớp mình khi ấy là một tập thể sống chết có nhau, đoàn kết nhất chuồng.- Các bạn - giọng lớp trưởng vang lên, cả lớp đứng dậy.- Chào cô - cả lớp đồng thanh, đây là hiệu lệnh của lớp mình, cô chủ nhiệm bảo sau này cứ thế phát huy, giáo viên khác càm ràm thì bảo cô ra xử (cô chủ nhiệm mình cũng côn đồ ra trò)- Chào xấp nhỏ, bữa nay lớp ta có học sinh mới.

- Cô chủ nhiệm giới thiệu lớp thêm thành viên..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK