• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng thứ hai dậy khá là uể oải, mình mẩy vẫn còn rã rời, dạo gần đây nhớ còn trẻ mà sao thấy yếu vãi, chạy chọt chút xíu đã óoc rồi.

Chở cái bao gạo 40kg như mọi ngày mà cảm giác như bữa nay trọng lương gạo tăng gấp ba.Giờ chủ nhiệm cô Thu tổng kết tình hình lớp mình tuần vừa rồi.

Mình lại bị nêu tên, dù có chuyển biến tốt trong mấy môn học chính nhưng các môn phụ thì vẫn lẹt đẹt nên vẫn bị một số giáo viên phàn nàn.

Quái lạ là bé Kiều cũng học như mình mà môn nào nàng cũng ngon lành.

Mấy hôm học chung với nhỏ lần nào nàng cũng nói mấy môn này đọc cho biết thôi.

Chả hiểu nàng "đọc cho biết" cách nào mà làm bài ro ro còn mình thì toàn bầu với bí.

Cô Thu thì chắc sau vài tuần cũng biết mình rồi nên cũng không nói nhiều, bả cho mình lên dĩa rồi đập luôn.

Chốt cho hôm đó thì cô nói khá bất ngờ khi lớp mình có thể lọt vào tận chung kết dù chỉ có 10 thằng đực rựa, mặc dù trận thắng hôm qua công lớn nhất từ bé Kiều, nhờ nàng chỉ đạo mà qua hiệp hai đội lớp mình mới vùng lên được và hiệp phụ thì nàng vào dứt điểm luôn đội bạn.- Còn một trận thứ 7 tuần này nữa là xong, phải làm quả vô địch cho nó nhức nách nghe bay.- Chứ không phải cho mày lấy le với Khả Hân hả?- Thì một công đôi việc, các chú cứ lấy việc riêng ra đọ với việc công làm gì.

Thấy thằng Duy không, gọi cả vợ nó ra sân mà.- Chính ra mày đầu têu luôn chứ tao chắc ăn dộng được miếng nào.- Ơ đệch, bố vì nghiệp lớn phải lăn lộn tìm đường sống trong cửa tử giờ chúng mày chống đối tao vậy à? Mai tao nghỉ chơi hết nhá.- Thôi Sơn đại hiệp bớt nóng, nhờ ơn mày hết.- Nên vại.- Tao thấy vô được chung kết là tốt rồi, lớp mình lực lượng mỏng như lá lúa, được ba thằng dự bị thì mất hai thằng thương binh còn một thằng làm thủ môn.

Mấy lớp kia chúng nó thay người xoành xoạch đó thôi.


Giờ còn trận cuối chơi thì ráng hết sức là được rồi, thắng thua quan trọng gì đâu.- Thằng Duy nói có lý đó, năm nay vậy ok rồi, năm sau có gì tao dự bị chiến lược cho.Ra bàn bạc chiến lược với hội anh em cột (mục) chèo, thằng Sơn thì muốn làm cú vô địch tỏa sáng cho em yêu của nó lóa mắt.

Mấy thằng còn lại thì sau khi vượt mục tiêu top 4 đã không còn nhiều động lực nữa.

Mình thì biết ý thằng Sơn rồi, nếu mà ngả theo nó thì thế nào nó cũng bảo chiều chiều đi tập cho tới thứ 6.

Tập bóng bánh rồi thời gian đâu mà qua tập với bé Kiều nữa.

Giữa một bên là căng sức ra tập cũng chưa chắc thắng, còn bên kia là vừa tập vừa ấp gấu, tất nhiên là phải chọn ấp gấu rồi.

Ai nói gì nói, Duy là Duy mê gái lắm, đặc biệt là gái đẹp, hô hô.Vậy là chốt, kèo thứ 7 chơi được thì chơi, không được thì thôi vì đằng nào qua tuần sau cả lớp cũng được đi chơi với cô Thu rồi.

Chỉ tội mỗi thanh niên Sơn, gặp ngay lũ đồng đội vô tâm.

Cơ mà mình tính hết rồi, đội vào chung kết chắc bèo cũng phải ngang pheo với tụi 11A3 hôm qua, với lực lượng lớp mình trừ khi bé Kiều vào sân còn không cũng khó thắng lắm vì tụi nó chỉ cần khóa thằng Sơn là xong, hai thằng tiền đạo chân gỗ thì khỏi bàn.

Còn chiêu bé Kiều chỉ cho mình chỉ xài được cho mấy ông thủ môn nhót bóng thôi chử cứng cứng cỡ thằng Lam lớp mình thì sút gãy chân cũng chưa chắc làm nó nhùng.

Đó là chưa kể sức mình cũng có hạn thôi, chạy lên chạy xuong hoài cũng không được.

Còn giả sử cho bé Kiều vô thì nó lại đạo lộ quá, dù lớp thiếu nhân lực thật nhưng cứ đem gấu ra cho thiên hạ nhòm nguy hiểm lắm.

Yêu người con gái đẹp là phải biết giấu, thánh Lê Huỳnh đã dạy, người đẹp như là báu vật mà, để kín nó rình để hở nó rinh, tốt nhất là giấu, hạn chế càng ít người để ý càng tốt.

Trước sau, đằng nào cũng thiệt thì thôi bỏ qua cho lành.

Mục tiêu đề ra đã đạt được.

Chọn phương án ít thiệt hại nhất tốt hơn là ăn thua đủ rồi số phận lại chơi vơi giữa dòng đời khắc nghiệt, căng lắm các bạn ợ.- Cuối tuần đá chung kết mà giờ lớp mình không tập hả anh?- Ừ, dù gì cũng đạt mục tiêu rồi, trận còn lại đá được nhiêu thì đá thôi.- Em mà là con trai thì em vô chơi tới bến luôn rồi.- Vậy thì không được, em mà là con trai thì anh mồ côi gấu rồi.- Thì đó, tại là con gái nên phải giữ gìn thân nhỏ cho anh nè, thấy em thương anh ghê hơm.- Tại hạ mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt.

Tiểu thư muốn dùng gì không?- Chè đậu xanh!!!Càng ngày mình càng khôn ra các bạn ợ, nghe một hiểu mười.

Cứ mỗi lần em nó nói lời yêu đương là kinh tế lại khủng hoảng thêm một xíu.

Chưa kể còn dẫn đường cho hươu chạy.

Từ ngày bị mình làm lây cơn nghiện chè đậu xanh là nhỏ đòi hoài luôn, không biết bà bán chè có bỏ xì ke vào không nữa.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Việt Nam mình thì nóng quanh năm, đậu xanh lại có tác dụng giải nhiệt, thêm bà nấu chè nấu ngon bá cháy nữa, thiên thời địa lợi nhân hòa, một khi đã nghiện thì không dứt ra được.

Sau này mình cũng có nghiên cứu cùng với nhiều lần thất bại thảm hại, mình cuối cùng cũng nấu được nồi chè ngon tương tự hồi đó.

Mặc dù có chút khác bọt nhưng cũng một chín một mười, có dịp mình sẽ chia sẽ công thức nha.

Còn giờ thì trở lại nhà bé Kiều.- Giờ anh muốn học bài trước hay tập trước?- Tập trước đi.- Vậy cũng được, tập xong làm bữa tối rồi học bài nghen.- Nghe nó lại hợp lý.Hai đứa đi thay đồ rồi nàng dẫn mình ra góc vườn, khu này tập đúng lý tưởng.

Thảm cỏ giả êm mút mùa, tha hồ lăn lóc.

Gần tường rào có hai cái bao cát đứng, dạng một cây gỗ ở giữa rồi bọc đệm da bên ngoài (các bạn có thể google Free standing punching bag cho dễ hình dung).- Giờ anh muốn tập gì?- Bình thường em tập gì?- Bình thường thì em tập Aikido với má, còn hôm nào chỉ có mình em thì em tập kick-boxing với mấy cái bao cát thôi.

Còn anh?- Anh tập cơ bản với kata.- Kata là gì?- Dạng như mấy bài quyền ấy.

Em tập Aikido mà không biết hả?- Má chỉ dạy em chiêu thức rồi tập qua lại thôi.- Vậy em dạy lại cho anh đi rồi mình tập chung.- Ghê chưa, mới quen biết đã đòi người ta chỉ dạy bí kíp rồi, như anh trong phim chưởng mà không phải nhân vật chính là người ta thả chó ra rồi đó.- Thì anh là nhân vật chính trong...cuộc đời em mà.- Y, ai thèm.Không thèm nhưng nàng vẫn dạy mình vài chiêu rồi hai đứa cũng tập.

Dành cho các bạn mới có gấu, trước khi làm điều này thì tìm hướng tổ sư Aikido rồi vái vài lần, cần thì cũng thêm vài nải chuối.

Tôi bảo các ông cứ dẫn gấu đi tập Aikido, ôm ấp bao phê.

Nhưng nhớ đừng để con...tim làm mờ con mắt, làm quá chấn thương thì tự chịu nghen, cái gì cũng vậy, vừa vừa mới tốt.

Vào cứ bảo sư phụ cho tập mấy đòn khóa là được, chứ học vật với ném thì thua nhé.Tương tự như Vovinam, trước khi vào các kĩ thuật chính thì bé Kiều bắt mình học lăn lộn, té ngã các thứ.

Mấy cái này quan trọng nghen, vì nếu không biết thế sẽ chấn thương nặng lắm đó.

Mình thì tập với sư phụ từ bé rồi, mấy cái này cũng nằm trong chương trình của ổng.

Té ngã cũng là một nghệ thuật và người té ngã cũng là một nghệ sĩ.

Ngoài công dụng tránh chấn thương trong lúc tập, khi thực chiến sẽ có tác dụng làm giảm lực tác động lên cơ thể.

Ngon hơn nữa khi đạt đến trình độ xuất thần nhập quỷ, đối thủ rất dễ bị phản đòn bất ngờ và hoàn toàn không phòng bị.

Nghệ thuật chiến đấu từ sư phụ của mình đó.Quay lại buổi tập thì mình mất 5 phút để bé Kiều truyền thụ mấy thế lăn lộn.- Em tưởng Karate không tập mấy cái này chứ?- Chắc không có thiệt, mấy cái này ông sư phụ cũng bảo là tập cho biết chứ bình thường không có chú trọng nhiều.- Vậy mà anh tập cũng nhuần nhuyễn ghê ha.- Ừ, không làm được thì ổng đập cho banh xác mà.Nhớ lại lúc tập với sư phụ...à thôi dẹp ổng đi, đang lo gái gú mà.

Sau khi luyện đủ các vòng lăn lộn thì bắt đầu tập đối kháng với bé Kiều.- Anh cứ đánh hết sức đi, không sao mà tập được.- Lỡ trúng em là tan tác đời hoa đó.- Trừ khi anh biến chiêu thôi chứ không trúng được đâu, đừng lo.Tập thêm một hồi thì mới thấy đúng mình lo xa thật.


Chỉ cần không làm gì bất ngờ thì chả bao giờ đánh trúng được bé Kiều, nàng chỉ cần lách nhẹ người rồi chụp tay mình là bay mút chỉ luôn.

Đến lượt mình làm thử thì khổ vô đối.

Vì nhỏ đến lớn tập quen rồi nên làm theo các động tác bé Kiều chỉ nó ngược ngạo lắm.

Mãi mới ném nàng được một hai cái hoàn chỉnh.

Tập hơn nửa tiếng thì chuyển sang màn đập bao cát.

Mình thề với các bạn sau khi nhìn nhỏ đập bao cát mình tự hứa với lòng sau này lỡ có lấy được nhỏ này về, ai nói gì nói chứ mình chắc chắn sợ vợ là việc đầu tiên cần học.

Vóc người bé Kiều nhỏ hơn mình nhiều nhưng lực nàng phang bao cát thì cũng một chín một mười.

Người như con nhái mà lực như con trâu ấy.

Hóa ra nãy giờ mình lo bò trắng răng rồi.

Tầm này thì nàng còn ngán đứa nào nữa.- Ngày nào em cũng tập như vầy hả?- Cũng phải có ngày nghỉ chứ, tập nhiều quá kiệt sức đó.- Một thân thần công luyện tập gần chục năm coi như bỏ xó rồi.- Sao vậy?- Như em thì cần ai bảo vệ nữa?- Có đâu, cần lắm lắm, nè.

- nói rồi nhỏ đưa tay ra - cầm tay em đi.- Cầm liền.- Thấy gì hơm?- Để coi, mát rượi, khá là phê.- Dê thấy ớn không, thấy gì nữa không?- Mềm!!!- Đó, có tập bao nhiêu thì cũng không có rắn chắc và cứng cáp như tay của anh được.

Định luật ba Newton nói gì?- Vật thể một tác động lực lên vật thể hai sẽ chịu một lực tác động tương tự.- Vậy anh tưởng tượng như tay của em mà phải chịu lực như cái bao cát thì sao?- Chắc gãy.- Tan tác đời hoa luôn đó.

Nên tập để cho đẹp người thôi, còn lại vẫn phải có một anh gấu to bự hộ tống, hihi.- Bự tổ bố luôn.Tập thêm chút thì nghỉ ngơi chừng mười lăm phút gì đó rồi vào làm cơm tối phụ em nó.

Chả nhớ hôm đó làm món gì, chỉ nhớ là tụi mình làm khá nhiều vì mình còn đem một nửa về cho phụ huynh.

Cơm nấu ở bếp nhà giàu nó ngon hơn cơm nấu ở bếp nhà lá..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK