Cơm nước tắm rửa xong là phải online lên tìm bé Kiều liền.
Xa nhau mới có tiếng mấy mà cứ như mấy chục phút, nhớ không chịu được.
Quan trọng nhất là tìm nàng để…hỏi bài.
Đang làm bài thì bà má vào cho đĩa dưa hấu.- Dạo này học hành chăm chỉ ghê hen.- Chuyện, con trai má mà.- Chứ không có bé Kiều thì chắc mày chăm hả con?- Thì phải vậy thôi, thọt quá thằng khác hốt mất.- Biết suy nghĩ vậy là tốt, ăn đi rồi học.Giọng bà má nghe có vẻ vui.
Thấy con trai yêu dấu chăm chỉ học hành hai cụ phấn chấn hẳn lên.
Nhờ bé Kiều mà không chỉ đời mình lên hương mà cả nhà cũng thăng hoa luôn.
Có vẻ có chút hi vọng cho tương lai rồi.“Bà má thấy anh học chăm chỉ tẩm bổ cho đĩa dưa hấu nè.”“A, ăn một mình kìa.”“Tại em không ở đây.”“Không thèm, em đang ăn dưa lưới.”“Ơ thế còn ngon hơn nữa.”“Dưa lưới Nhật, nghe đâu mấy chục hay cả tram USD một trái đó, được người ta tặng, ngọt lắm.”“Giống dưa mà anh Suneo ăn đó hả?”“Nó đó, mai em mang cho anh ăn thử nghen.”“Được hả?”“Không muốn ăn hả?”“Muốn chứ =p~ “(ai biết cái ký hiệu này không?)“Nhỏ dãi luôn kìa, mai mang cho miếng bự luôn, thương lắm.”Đối qua đáp lại hồi đi ngủ mơ không thấy bé Kiều mà mình mơ thấy một trái dưa lưới to khổng lồ.
Vừa bò lại gần ôm nó chuẩn bị khoét vào thì trái dưa hả họng ra rồi khợp mình luôn.
Tỉnh cờ mờ nó giấc.
Không biết sao nhưng thường kết giấc mơ cũng là giờ thức dậy.
Sau này học vài lớp tâm lý học thì thấy có giải thích sơ sơ mà mình cũng không thấm được mấy cái kiến thức đó cho lắm.
Bạn nào biết thì giải thích giùm nghen.Dậy đi ăn sáng với bé Kiều, sáng hôm đó còn được ăn thêm dưa lưới Nhật tráng miệng.
Phải nói nó ngon không tả được các bạn ạ.
Bây giờ mình hay mua dưa ở Costco, giá bằng khoảng 1/10 nhưng chất lượng thua xa cả trăm lần.
Ăn một miếng hơn chục năm vẫn còn nhớ cái vị ngọt thanh và hương thơm thần thánh đó, nghĩ mà ứa nước miếng.
Các bạn search Yubari King để biết thêm chi tiết nghen.- Dưa ngon dã man.- Nghe má bảo đắt lắm đó, tính ra tiền của mình là mấy trăm ngàn tới mấy triệu một quả.- Quả mấy triệu ngon hơn hả?- Em cũng không biết, nhưng nghe nói chủ yếu là nó đẹp hơn.- Đẹp là cao giá, chân lý là đây.- Ki ki ki, thế em có cao giá hơm.- Em là vô giá luôn dòi.- Ý là không có xu nào luôn phớ hơm- Tại hạ nào dá...- Tôi giết anh!!!Ăn sáng xong ăn đòn ngon vãi.
Mấy hôm gần đây ăn đòn có vẻ nhiều, hết vụ này đến vụ kia, khổ thân Duy quá đi mà.- Quan ngại, đáng quan ngại.- Mày quan ngại cái củ cải gì vậy Cảnh?- Bà mợ, thì mày với bé Kiều chứ cái gì.
Sáng méo nào cũng làm ảnh hưởng thị giác mọi người, tụi bay đi ăn sáng chung thì cũng né mấy quán có tụi FA ra chứ.- Lỗi tại hạ lỗi tại hạ mong đại hiệp rộng lòng lương thứ.- Thấy chú có vẻ thành khẩn anh tha cho lần này.- Duy, xích ra cho tao vô cái.- À, giờ mới tớ...ể, mặt mày sao vậy Trí?- Đêm ngủ không để ý lăn xuống đất!- Đập mạt xuống đất hay sao vậy con trai? Mấy thằng IQ cao đầu nặng hơn bình thường có khác.
- mãi chưa thấy nghiệp quật thằng Cảnh này ta.- Kệ bố.Mình cũng bỏ qua thằng Cảnh mà để ý thằng Trí hơn.
Té giường gì bầm dập kiểu này, kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm cho thấy vều này là chỉ có đánh lộn đánh lạo thôi.
Nhưng thanh niên đã muốn giấu thì cũng không tiện hỏi....- Anh...anh ơi...ANH!- Hả, anh đây, làm giật mình.- Suy tư về em nào mà gọi nãy giờ mới nghe vậy?- Có đâu, đang nghĩ về...trai.- Thôi chết tui dồi, không lẽ anh quen tui để che mắt phụ huynh?- Nói bậy bạ cái gì vậy.- Thì mới bảo...nghĩ về trai còn gì?- Đâu phải theo cách đó!!!- Biết mà, chọc anh chút thôi, nhìn cái mặt lúng ta lúng túng, hihi.
Đang nghĩ về Trí hả?- Em có thần giao cách cảm à?- Em là Sherlock Kolmes mà- Là ông nào nữa?- Là em!- Á à.- Vậy...anh có đang nghĩ giống em không? Về Trí ấy?- Chắc...có, vụ hôm qua với vụ hôm nọ Tuyền nói nữa.- Thế giờ anh tính sao?- Thì cũng chỉ là nghi ngờ thôi, tại hình như nó muốn giấu gì đó.- Nếu vậy thì khó rồi, muốn em điều tra không?- Em có cách hả?- Mỹ nhưn kế, gái đẹp hỏi là tự khắc khai hết à, hihi.- Ụ, nay tự nhận mình đẹp luôn!!!- Có đâu, tại hôm nọ anh bảo "đẹp mới yêu" chứ bộ.- Ừ thì...đẹp thật, nhưng anh nghĩ cứ để tự nhiên, chừng nào nó muốn nói thì nó nói thôi à.- Phải vậy không đó?- Tất nhiên là...không dồi, gấu của anh chỉ có anh được ngắm thôi.- Ủ gấu kỹ giữ hen.- Chứ sao, cỡ em để hở ra là chúng nó rinh đi mất, phải giấu, phải giấuuuuu.- Giấu người ta rình đó, hihi.
Cưng lắm, thôi anh ra sân chơi bóng đi, mấy người đó đang vẫy anh kìa.Nói rồi bé Kiều xua mình đi như xua tà, trước khi chia tay nàng còn luộc luôn ly nước của mình, bồ với chả bịch.Bữa đó ra sân lập kèo đá tập với tụi A8 kế bên, khâu phòng ngự và kiểm soát bóng có vẻ ổn.
Mỗi khâu dứt điểm còn hơi cập rập, hai thanh niên Cảnh Minh bắn chim cũng không thua mình là mấy.
Cánh trái đội lớp mình thì mạnh hơn vì có...mình (main mà, hê hê).
Chủ yếu là bóng bên phe mình thì cắm cổ chạy lên còn bên phe địch thì nhắm mắt mà lết về.
Gì chứ sức bền anh không thiếu, hô hô.
Lâu lâu cũng sút được vài trái mà mỗi tội chả trùng phát nào.- Duy nhìn vậy mà sút lực ghê mậy.- Chuyện, bố chân sút cấp xóm mà.- Mà mày chỉ nhắm vào khung thành được không? Toàn bắn chim.- Tao thuận chân phải nên chân trái hơi khó chút.- Vậy đảo cánh là được.- Độ chính xác của chân phải cũng không hơn chân trái là mấy đâu.- Cũng như không, có súng mà không bắn được rồi, thôi, Cảnh với Minh hai đứa mày ráng lên vậy.Đờ mờ chú Sơn, ý chú có súng mà không bắn được là sao, hàng họ anh hơi bị ngon chẳng qua không có thời gian luyện tập thôi nhá.
Ờ mà minh cũng đá bóng gần chục năm rồi, chắc năng khiếu có hạn.- Nước nè anh.- Cảm ơn.Hóa ra bé Kiều cầm giúp minh thôi, nàng chờ tiếp nước sẵn cho mình luôn, ai được như ta muwahahah.- Con tó, anh em khô cổ họng ra mà mày có nước uống một mình, mày còn liêm sỉ không? - bạn Cảnh lên tiếng.- Liêm sỉ gỉ tầm này?Giọng bạn Sơn, vừa nói xong thì bạn ý cũng húp sạch ly nước mới được Khả Hân tiếp tế.
Lời bạn Sơn quả là chân lý chói qua tim.
Mấy đứa FA thì chỉ biết lắc đầu rồi giải tán.
Có gấu quả là có nhiều lợi thế.Đến giấc giải lao thứ hai thì cả bọn bàn tính chuyện đồng phục thi đấu.
Game có thể không đạt giải cao nhưng màu cờ sắc áo thì nhất định phải có.
Bé Kiều thì vận động hội chị em lập nhóm cổ vũ cho xôm.
Hồi sau nghe nàng kể mới đầu thì cũng không nhiều người mặn mà cho lắm, không phải vì không muốn ủng hộ tinh thần cho các anh em.
Đơn giản là các chế cũng không biết làm cheerleader thì phải làm gì.
Sau một hồi nát óc suy nghĩ, nghe nói đâu cũng cả ba hay năm phút gì đó, các chị em quyết định là lập một nhóm nhỏ hậu cần làm tiếp tế rồi giương băng rôn cổ vũ.Cũng trong dịp này thì lớp mình phát hiện ra thanh niên Trung với năng khiếu thiết kế đỉnh của chóp.
Nó bảo đã có ý tưởng từ lúc cô Thu thông báo về giải đấu rồi đưa cho cả họ xem.
Thiết kế màu sắc và trang trí khá hài hòa, cả nhóm nam và nữ đều thích.
Quyết định cuối cùng đưa ra là sử dụng thiết kế này để chiến đấu, ngoài ra còn làm thêm phiên bản nữ sử dụng như áo lớp luôn.
Bản áo đấu thì có thêm số phía sau còn bản thường thì in logo lớp A7.
Tinh tế và bắt mắt lắm.Thiết kế được gửi đi và đến thứ ba tuần tiếp theo thì hàng đã về.
Mình cũng xin được chị Kha thứ 7 cho tan sớm giấc trưa, chạy ra sân bóng tập rồi ca chiều quay lại đứng bếp tiếp.
Nói không ngoa chứ hôm nào có bé Kiều chạy bàn là nấu luôn tay, chả biết nàng dụ dỗ làm sao mà khách order tới tấp.
Doanh thu tăng thì cũng vui cơ mà mệt hộc máu mồm.Lúc nhận áo đấu và áo lớp, đứa nào cũng cũng xuýt xoa làm cho bạn Trung mũi nở tưng bừng, mà nó đẹp thiệt chứ chả chơi.
Đứa nào cũng nói thiết kế này đáng giá từng đồng.
Duy có mỗi thằng Trí dạo gần đây có vẻ không hào hứng với hoạt động tập thế lắm, mấy hôm rồi đi tập cũng không có nó.
Ai hỏi gì nó cũng tìm cách lảng đi.
Mình cũng muốn biết nó có vấn đề gì để còn ra tay tương trợ nhưng đàn ông thì nên tôn trọng quyết định của nhau.
Nó đã muốn giữ bí mật thì không nên gượng ép làm gì.Bốn ngày sau khi tụi mình nhận áo là ngày thi đấu đầu tiên.
Giải bóng đá cấp trường bắt đầu..