• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lạc đường, không biết nhà, không biết địa chỉ, em đưa chị về bằng đầu gối hả?- Kiều nhớ muốn về nhà phải đi vào một cái hẻm vừa vừa, lúc ra khỏi hẻm ở góc đường có cái cây to lắm.Nhỏ cố gắng miêu tả đường về, còn về đâu thì mình cũng không biết.- Khu này hẻm cũng nhiều, nhưng cây thì làm gì có ta?- Vậy mình chỉ cần kiếm cai hẻm nào mà góc đường có cây to là tới nhà Kiều đó.Manh mối ngày càng mơ hồ.- Rồi, quyết định vậy đi, lát tạnh mưa rồi mình triển.- Ừ, cám ơn Duy nhiều lắm nha.

Được cho trú mưa, ăn cơm lại còn giúp mình về nữa.- Việc nên làm việc nên làm, các hạ đừng bận tâm.Bữa nay được nghe cảm ơn nhiều, đúng là làm việc tốt, đặc biệt giúp gái thì tâm hồn nó thoải mái lắm các bạn ạ.- Mà ngày nào Duy cũng được ăn như vầy hả?- Là sao?- Cơm ngon quá chừng nè, bác gái chắc khéo tay lắm.- Chắc là khéo.- Kiều nói thiệt mà, chưa bao giờ ăn cơm ngon như vầy luôn.- Tại hạ ghi nhận, để bao giờ bả về sẽ báo cáo.Nghe khen cũng mát dạ mà em nó nghĩ vậy thôi cứ để vậy.- Ủa mưa vầy bác gái đi đâu? Nãy Duy bảo cơm vừa nấu xong mà?- Bả đi làm, công việc mà, quản gì nắng mưa, đường xa mút chỉ bả con đi được mà.- Vậy còn bác trai?- Đi làm luôn rồi, nhà còn có mình tui à....Có vẻ mặt mình gian lắm hay sao mà khi nói nhà còn có mình mình thì Kiều tỏ vẻ không yên tâm lắm (con mới 15t à má, sợ gì, hic).

Cơ mà hoàn cảnh thì có vẻ giống, kiểu anh chủ nhà tốt bụng và cô lữ khách dễ thương.

Tác hại của việc tiếp xúc sớm với các thể loại văn hóa phẩm tốt đẹp của thế giới là đây chứ đâu.Hai đứa tiếp tục ăn cho hết bữa, mữa thì vẫn xối xả, ăn xong thì mình dọn, Kiều bảo để rửa chén coi như cảm ơn bữa ăn.

Mình thì cầm tinh con lười các bạn ạ, thấy người ta có lòng thì mình có dạ thôi.

Mình phụ dọn hết chén dĩa nồi niêu lên bồn rửa còn lại thì để cho Kiều làm.

Sau đó thì mình đi gọt táo.

tính sau bữa ăn là khợp luôn mà tại có khách nên mình cắt táo ra từng lát rồi tỉa phần vỏ thành hình con thỏ (google apple bunnies để biết thêm chi tiết nhé).- Á!!!Một tiếng thét thất thanh, kéo theo là tiếng đồ sứ rơi vỡ và tiếng va đập.

Cú này toang hoác rồi ông giáo ạ.

Mình quay lại thì thấy Kiều đang ngồi trên sàn cùng với vài mảnh sứ, vẻ mặt Kiều khá là hoảng loạn.

Đích thị là sợ bị bắt đền, tan nát mấy cái chén dĩa cổ của mình mà, mới xài được hơn chục năm chứ mấy.- Chuyện gì vậy?- GIÁN!!!!!!!! CÓ CON GIÁN BÒ QUA KÌA!!!!*Rầm*Mình với lấy cái bao nylon rồi one-shot con gián, thủ phảm gián tiếp hủy hoại căn bếp yên bình nhà mình.- Nó banh xác rồi, có sao không?- Kiều không sao, nhưng mà...Mặt Kiều giờ nhìn kiểu vừa hối hận, vừa mặc cảm tội lỗi, vừa như mếu ấy.

Lúc đó quả là muốn giận cũng không giận được.- Thôi không sao đâu, lên nhà ngồi đi để tui dọn cho, gián nhà tui nuôi để bắt trộm mà.- Kiều xin...xin lỗi.- Đã bảo không sao mà, có mấy cái chén gia bảo...- A, đồ gia bảo của nhà Duy hả, Kiều xin lỗi, Kiều không biết, Kiều không có cố ý đâu.Mặt nhỏ như sắp khóc đến nơi rồi.- Ừ, “gia” chợ “bảo” người ta bán cho, 10k một chục.- Oa hu hu hu.

- Kiều bật khóc rồi bỏ chạy lên phòng khách, chả biết có bỏ đi luôn không.Đùa tí mà nó khóc thật luôn rồi.

Kệ, dọn dẹp trước đã.

Cũng mất 10’ thu xếp hậu quả, xong xuôi mình mang táo lên phòng khách.

À há, em nó vẫn còn ở đây, chứ mưa banh xác vầy đi đâu được.- Cho tui xin lỗi, chọc tí thôi mà, ai ngờ đằng ấy mít ướt vậy đâu.- hic...sniffle...sniffle...- Ăn táo nè, táo ngon lắm nè....- Táo thỏ nè, dễ thương nè.- Kiều xin lỗi...sniffle...sniffle...- Đã bảo không sao rồi mà, tui giỡn thôi, mấy cái chen đó cũng tới số rồi, sớm muộn gì cũng phải thay à.- Thật không?- Nếu không phải hôm nay thì cao lắm còn xài được...chừng chục năm nữa chứ mấy.

Thôi ăn táo đi nè, táo thỏ luôn đó.- A, dễ thương ghê, Duy làm đó hả.

- mắt nhỏ sáng lên, có vẻ tươi tỉnh hơn chút- Còn ai nữa đâu.

À mà cái gì kia?Đến lúc này mới thấy tay Kiều bị chảy máu, chắc lúc làm rơi chén xuống đất xong lại ngồi chống tay xuống đất.- Ui, bây giờ mới thấy đau.

- Kiều xuýt xoa- Ngồi yên đó đừng cử động.Nói rồi mình quay ra tủ thuốc lấy băng cá nhân và bông gòn cũng dầu gió xanh.

Mình thấm ít dầu gió xanh lên miếng bông rồi nắm tay Kiều và chặn miếng bông vào vết thương.

Nhanh gọn và lẹ đến mức lúc mình mới nắm tay Kiều thì em nó có vẻ hơi giật mình.

Nói đi nói lại thì cũng là lần đầu nắm tay gái, mềm mà mát rượi hà.

Chặn bông được khoảng vài phút thì mình lấy băng cá nhân dán lại.- Xong rồi, hết chảy máu luôn.- Duy giỏi ghê, cái gì cũng biết.- Ba cái lặt vặt thôi, ăn đi không hồi táo nó thâm hết.Ăn xong thì mình dọn đồ đi, lần này thì Kiều ko dám ý kiến nữa chắc sợ tạch tập hai.

Lúc này thì chả còn gì để làm, ăn xong, uống xong, dọn dẹp xong.

Giờ chỉ còn cơn mưa to ngoài trời cũng hai người đang ở trong nhà cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.Anh chủ nhà dễ thương và cô lữ khách dễ mến..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK