• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

Beta: Cách Cách

______________________

*Note: :> tui sẽ để Nhan Tư Trác đổi xưng anh - tôi ở một vài tình huống cho nó tình thú nhé, sau này xác định quan hệ thì đổi anh - em luôn :>

_____________________

Vương Tấn không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, sáng sớm hôm sau đã về nhà. Trong nhà không có ai, anh tắm rửa xong liền lao lên giường, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.

Anh bị cảm giác khô nóng làm cho tỉnh lại.

Vương Tấn khó chịu ngồi dậy, áo ngủ từ tơ lụa mở ra lỏng lẻo, lộ ra bộ ngực phập phồng bên trong. Đôi chân dài của anh kẹp lấy chăn, cả người phủ một lớp mồ hôi mỏng, lộ ra màu hồng nhàn nhạt vì tìиɦ ɖu͙ƈ, ngay cả thở dốc cũng ướŧ áŧ đến đáng sợ, hiển nhiên là trạng thái trước kỳ động dục.

Anh mờ mịt nhìn vào hư vô một lát, não cuối cùng cũng hết trì độn, với tay lấy di động.

Quan Triều tiếp điện thoại rất nhanh, âm thanh có vẻ ồn ào, đầu bên kia có vẻ đang hò hét gì đó, “Alo, Vương tổng?”

Vương Tấn cố gắng nuốt nước miếng, miễn cưỡng ổn định hơi thở, “Bác sĩ Quan, có thể nói chuyện một chút không?”

“A! Cái di động chết dẫm này… Có thể, ngài cứ nói đi!”

Vương Tấn nhắm mắt lại, từng ngón tay nắm chặt lấy khăn trải giường, “Tôi muốn hỏi chút, trong lúc Omega mang thai có phải sẽ có triệu chứng động dục không?”

“A?” Quan Triều sửng sốt, lập tức hiểu ra, “Đúng vậy, Omega trong lúc mang thai tin tức tố hỗn loạn, có vài Omega sẽ có cả kỳ động dục giả, triệu chứng hoàn toàn giống kỳ động dục, nhưng lại trong thời gian rất ngắn, không có chu kỳ cố định, không làm cũng có thể vượt qua, chỉ cần có tin tức tố của Alpha an ủi là được.”

“Có cách nào phòng tránh được không?”

Thật ra mấy kiến thức sinh lý này, Omega từng trải qua giáo dục bắt buộc đều sẽ hiểu cả, nhưng Vương Tấn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phân hoá thành Omega, lúc đi học mà gặp tiết học sinh lý là chẳng thấy bóng dáng, nên là chẳng có tí kiến thức nào về lĩnh vực này.

“Đm, cậu tới khi nào đấy, làm tôi sợ hết hồn.” Quan Triều rủa một tiếng, còn nói gì đó, mới trở lại bên microphone, “Ngại quá Vương tổng, bên này hơi ồn tí, ngài vừa nói gì vậy?”

“......Tôi hỏi, có cách nào phòng tránh kỳ động dục giả không?”

“Không có.” Quan Triều khựng lại vài giây, cẩn thận sắp xếp câu chữ, “Vương tổng, ngài có phải là đang---”

Vương Tấn cảm thấy qυầи ɭóŧ đã sắp ướt đẫm, anh vặn vẹo thắt lưng đầy khó chịu, dùng sự ma sát giữa vải và da thịt, định giảm bớt sự ngứa ngáy và trống rỗng. Không đợi Quan Triều nói xong, điện thoại đã đột nhiên bị cắt đứt.

Vương Tấn cảm thấy lửa dục liếm lên từng sợi dây thần kinh, nướng chín cả người anh. Quằn quại như thế suốt hai mươi phút, anh cảm thấy bản thân dường như bị tra tấn đến không chịu được. Anh vơ đại một cái áo Nhan Tư Trác từng mặc, vùi mặt thật sâu vào đó hít một ngụm, hơi thở Alpha cường thế xộc vào khoang mũi, thẩm thấu vào lỗ chân lông thâm nhập vào mạch máu, làm cho anh run rẩy co người lại, như muốn chết chìm trong đó.

Vừa hay Nhan Tư Trác trở về từ chỗ Quan Triều, vừa đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy cảnh này.

Nhan Tư Trác mắng thầm, một luồng hơi nóng ngay lập tức hội tụ ở bụng dưới. Hắn quỳ một gối xuống giường, nhìn xuống theo hướng ánh sáng, kéo cổ chân Vương Tấn đè xuống dưới thân, đỡ tính khí cương cứng đã dính chút dịch, phốc một tiếng cắm thẳng vào, làm Vương Tấn hừ nhẹ một tiếng như được giải thoát giữa hỗn loạn.

Nhan Tư Trác đẩy mái tóc đen xoã ra của Vương Tấn, lộ ra đôi mắt hẹp dài sâu thẳm kia, lúc này ánh mắt sắc bén kia đã bị một tầng nước ngăn trở, bày ra biểu tình mờ mịt muốn khóc. Hắn trầm mặc hôn lên đuôi mắt, mũi của Vương Tấn, sau đó hôn mạnh lên môi, cắn xé cho hả giận, thẳng lưng ra vào thật hung ác, cho đến khi Vương Tấn chịu không nổi phải giãy giụa.

Đây là lần đầu tiên bọn họ làʍ ŧìиɦ giữa ban ngày, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên một tầng ánh sáng vàng kim trên người Vương Tấn, đường cong đẹp đẽ thon gọn hiện ra, tràn ngập phong thái của giống đực, như vị thần bước ra từ trong bức tranh cổ. Mà vị thần ấy lúc này, lại mở rộng hai chân với phàm nhân, làm hành động hạ lưu nhất trong nhân gian.

Nhan Tư Trác dựng thẳng người, nắm lấy hông của Vương Tấn, rút tính khí từ trong lỗ nhỏ kia ra, qυყ đầυ thật lớn rời khỏi cửa huyệt, làm cho nơi đó túa ra từ từng luồng dịch thể, không chịu nổi mà co rút đóng lại, ngay  giây tiếp theo, đột nhiên đẩy hông, hung hăng nhồi vào trong đó lần nữa.

“Ưm…” Vành mắt Vương Tấn nháy mắt đỏ lên, bị Nhan Tư Trác hôn lần nữa, căn bản không kêu ra được tiếng nào.

Một phát kia đâm quá sâu, thô bạo xông vào cửa khoang sinh sản, làm chỗ sâu bên trong lại càng ngứa ngáy hơn, như bị ngàn vạn con kiến bò trên khối thịt non kia, làm Vương Tấn vặn vẹo thắt lưng, tựa như hiến tế mà đón nhận cây đao thịt này, làm cho nó càng thọc sâu vào bên trong hơn.

Nhan Tư Trác như biết được ý nghĩ của anh, vẫn luôn khống chế được góc độ, ma sát xoay tròn bên trong vách tường, không đâm vào chỗ quan trọng, ngẫu nhiên chạm vào cửa khoang sinh sản, vừa chạm liền lui, chọc cho Vương Tấn dán vào trong ngực hắn nhịn không được phát run, quả thực sắp bị tra tấn đến điên mất.

“Cậu mẹ nó….” Vương Tấn khàn khàn lên tiếng, móng tay găm thật sâu vào bả vai Nhan Tư Trác, bị tin tức tố của Alpha bao vây đến gần như đánh mất lý trí, “Mau, mau vào….”

Nhan Tư Trác gác một chân Vương Tấn lên trên vai, không nhanh không chậm mà làm anh, tia trào phúng trong mắt không hề che giấu, mở miệng đầy lời nhục nhã, “Vương Tấn, ban ngày ban mặt, giữ thể diện chút được không?”

Lời hôm qua Vương Tấn vứt cho hắn, hôm nay hắn phang thẳng trở về.

Sự tức giận lẫn xấu hổ hiện lên trên mặt Vương Tấn, khoé mắt anh hồng hồng, hung hăng trừng Nhan Tư Trác, nhưng bộ dạng cố tình uy hiếp này của anh, chẳng có tí sát thương nào trong mắt Nhan Tư Trác cả.

Nhan Tư Trác lật người Vương Tấn lại, để anh quỳ áp mặt xuống giường, cực kỳ ác ý nhẹ giọng nói, “Dượng, to bụng cũng đừng lẳng lơ thế chứ, chỉ lo sướng thân, không nghĩ đến đứa bé sao?”

Vòng eo nhỏ gầy của Vương Tấn cúi xuống, càng làm cho mông thêm căng tròn, cửa huyệt đỏ thắm không thể khép lại, co thành một lỗ nhỏ ướt đẫm, cảm giác trống rỗng dần hóa thành đau đớn chua xót, làm cho anh ngoại trừ muốn bị hung hăng xỏ xuyên qua, chẳng còn muốn gì nữa cả.

Nhan Tư Trác dùng hai ngón tay cắm vào cửa huyệt, phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp, “Dượng, dượng cầu xin tôi đi, cầu xin tôi làm cho dượng sướng cho đã.”

Vương Tấn cắn răng nói, “Cầu xin cậu…”

Nhan Tư Trác hỏi, “Cầu xin tôi cái gì?”

Vương Tấn chịu không được nhục nhã mà nhắm mắt lại, giọng cực kỳ khàn, “Cầu xin cậu… Đâm vào khoang sinh sản của tôi….”

Lời còn chưa dứt, tính khí Alpha thô to tiến quân thần tốc, chọc mở đường đi đang cực kỳ trống rỗng không ngừng run rẩy, hung hăng cắm vào cửa khoang sinh sản nhỏ hẹp, Vương Tấn rên lên nhẹ lên một tiếng “hỏng mất”, dịch thể trào ra từ bên trong như nước lũ. Dưới trạng thái động dục giả, nơi đó còn mở một khe hở nhỏ, bị qυყ đầυ cực lớn tàn nhẫn đâm mở ra, ma sát nghiền ép.

“Chặt ghê đó, dượng….” Nhan Tư Trác nắm hông Vương Tấn, ra vào mạnh mẽ, Vương Tấn hơi rướn về phía trước tránh đi, bị hắn túm trở về, mở miệng không lưu tình, “Nơi này chặt như vậy, thật sự có thể sinh con được sao?”

Dưới sự cao trào không ngừng liên tiếp, đại não Vương Tấn trống rỗng, kɦoáı ƈảʍ nhảy loạn xạ trong từng sợi thần kinh, làm anh thịt nát xương tan, không có một chút sức lực nào để chống cự, “A...Sâu quá….”

Vương Tấn bảo vệ bụng theo bản năng, động tác kia lọt vào trong mắt Nhan Tư Trác, chứng minh Omega cao ngạo này bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn làm bẩn, bị hắn chiếm giữ hoàn toàn, vùng bụng bằng phẳng kia không lâu sau sẽ to lên, thậm chí không thể mặc được tây trang… Chuyện này cứ như một cây búa tạ đột ngột đập xuống, đập nát tất cả lý trí của hắn.

Nhan Tư Trác cắn vào sau gáy Vương Tấn, răng nanh sắc nhọn đâm vào tuyến thể, tin tức tố Alpha điên cuồng tràn vào, kɦoáı ƈảʍ như điện giật quất mạnh vào từng dây thần kinh của Vương Tấn, làm anh run rẩy kịch liệt, ngón tay bấu chặt khăn trải giường, bị bắt phải quỳ gối thần phục dưới háng Alpha của anh, thừa nhận loại làʍ ŧìиɦ như dã thú giao cấu tràn đầy nhục nhã này.

“Vương Tấn, sao anh cứ không nhớ kỹ vậy nhỉ?”

Vương Tấn lắc đầu đầy mờ mịt và bất lực, chiếc cổ thon dài cúi xuống, hai khuỷu tay chống đỡ thân thể, xương bả vai gầy yếu hiện ra, giống một đôi cánh bướm xinh đẹp. Kɦoáı ƈảʍ cực độ và đau đớn đan xen vào, anh nói không được lời nào, cũng không bắn không ra gì cả, tính khí phía dưới bán cương không mềm, lắc lư theo lực đẩy, lưu lại vệt nước trên khăn trải giường thật vô liêm sỉ.

Một cú thúc vào thật sâu cuối cùng của Nhan Tư Trác, ƈôи ŧɦịŧ nhét vào khoang sinh sản kín không kẽ hở, nhanh chóng phồng lên thành kết, phun đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào bên trong.

Vương Tấn cắn răng chịu đựng, liều chết không chịu phát ra âm thanh, từ trên má xuống lồng ngực đỏ lên trông thấy ---- bụng anh nóng lên, khống chế không được bắn vào giọt nướƈ ŧıểυ ra, thấm vào khăn trải giường, tản ra mùi hương nhàn nhạt.

Anh bị Nhan Tư Trác làm đến mất khống chế.

Sống hơn ba mươi năm, Vương Tấn chưa bao giờ trải qua loại chán nản vì mất hết mặt mày thế này. Anh bị Nhan Tư Trác lật lại trong khi vẫn còn đang ở bên trong, nằm úp sấp vào trong ngực Nhan Tư Trác, vành mắt ướŧ áŧ nhẹ nhàng run rẩy, nằm ngay đơ như chết rồi, thân thể lại đang run lên vì cao trào.

Trời bên ngoài đã tối đen, mây đen bao phủ phía trên thành phố, chỉ một lát sau đã mưa xuống.

Nhan Tư Trác hôn lên tóc mai của Vương Tấn, nhấc cằm anh lên, hôn lên hai phiến môi mỏng, hôn thật cẩn thận mà lại lưu luyến.

“Cứ phải làm anh mệt chết, anh mới chịu im lặng nghe lời.” Nhan Tư Trác vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Vương Tấn, đáy mắt lộ ra tia thoả mãn lười biếng, “Vương Tấn, anh có cái tật gì kì vậy?”

Vương Tấn còn chưa lấy lại hơi, nhắm mắt lại thở dốc nặng nề, “Đã nói với cậu bao nhiêu lần, không nói tử tế được thì học chó sủa đi.”

Nhan Tư Trác lúc này còn đang vui vẻ, hừ cười nói, “Tôi mà không quay về, anh định dùng quần áo của tôi tự an ủi à?”

Mặt Vương Tấn bỏng cháy, “Giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.”

Điện thoại của Vương Tấn đột nhiên kêu lên, Nhan Tư Trác thay anh với tay qua lấy điện thoại, mở loa ngoài.

Giọng nói của Tiểu Triệu vội vàng truyền qua, “Vương tổng, ngài thấy Hotsearch chưa? Bên Tiểu Vương tổng đang cho người xử lý, nhưng nói có khi gỡ không được, bảo tôi nói cho ngài một tiếng….”

Vương Tấn nhíu mày, trong lòng có một dự cảm không tốt, “Hotsearch gì?”

“Hôm qua ngài và Lý Tẫn Sơn bị chụp lén ở Renaissance!”

Trong lòng Vương Tấn lộp bộp một tiếng, anh lấy điện thoại mở Weibo lên, No.1 Hotsearch chính là Lý Tẫn Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK