[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
Note: Chương trước dượng chửi choá con dữ quá nên chương này choá con xưng anh-tôi với dượng nha =))
___________________
Chương 38:
“3 giờ chiều nay, Tiểu Vương tổng và người trong phòng quan hệ xã hội của Giải Trí Khánh Đạt sẽ tới gặp mặt ngài; sáng thứ ba đã sắp xếp hội nghị thương vụ với nhà đầu tư bên Thanh Diễn; chiều thứ tư Lưu tổng của Kim Diệu hẹn ngài đi đánh golf, tôi đã đặt lịch hẹn bên phía câu lạc bộ thay cho ngài. Thứ năm…” Tiểu Triệu cầm xấp tư liệu, chần chừ ngừng lại một lát, “Vương tổng, ngài vẫn đang nghe đúng không?”
Bút máy màu đen đánh một vòng trên ngón tay thon dài, Vương Tấn vuốt ve thân bút, lơ đãng mà “Ừ” một tiếng, “Nói xong rồi thì ra ngoài đi, nhắc nhở hành trình hôm sau vào ngày trước đó cho tôi.”
Tiểu Triệu khép lại lịch trình đã đọc được một nửa, do dự đứng tại chỗ trong chốc lát, đôi mắt to chớp chớp vài cái rồi mới mở miệng buồn rầu, “Vương tổng, tôi đã truyền đạt lại lời của ngài rồi, nhưng vị tiên sinh kia còn chưa chịu đi, vẫn ngồi chờ dưới lầu. Cậu ta nói… Cậu ta nói một là gọi cảnh sát bắt cậu ta đi, hai là cậu ta sẽ ngồi đó uống cho hết tất cả cà phê của Khánh Đạt thì thôi, thật đáng gờm…”
Vương Tấn lấy ngón cái và ngón giữa ấn huyệt Thái Dương, bàn tay che đi non nửa khuôn mặt, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng lông mày khẽ nhíu lại, làm Tiểu Triệu sợ tới mức mí mắt giật một cái, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Cậu ta muốn chơi trò lưu manh, cứ kệ cậu ta đi.” Vương Tấn nhịn không được thả bút máy xuống, bút máy lăn lông lốc vài vòng trên mặt bàn, may mà dừng ngay ở mép bàn, “Không động tay động chân gì thì không cần để ý, động tay chân thì càng tốt, cứ đá cậu ta ra ngoài. Gọi điện thoại cho bảo vệ bảo bọn họ cút hết đi, có tí chuyện thế này mà cũng không giải quyết được, nuôi một đám Alpha như bọn họ làm gì nữa chứ?”
Tiểu Triệu nhắm mắt nói tiếp, “...Tôi tự mình xuống dưới một chuyến, vị tiên sinh kia nói, nếu trước 12 giờ mà còn chưa thấy ngài, vừa hay giờ nghỉ trưa nhiều người, cậu ta cứ canh ngay cửa thang máy, thấy ai thì hỏi người đó có gặp dượng của cậu ta không…”
Cái cách không biết xấu hổ thế này, người khác có làm được không thì anh không biết, nhưng Nhan Tư Trác thì chắc chắn làm được.
Mặt Vương Tấn trầm xuống, ngửa người về sau một cái, nóng nảy khoát tay, “Sau 10 giờ, cô dẫn cậu ta lên đây.”
Vương Tấn vào trong phòng, đứng trước gương, cởϊ áσ len rộng thùng thình để giấu bụng xuống, lộ ra nửa người trên trần trụi.
Anh cầm một cuộn băng vải y tế, khẽ thở ra, cố định một đầu băng vải ở bên hông, quấn từng vòng quanh chiếc bụng gồ lên, dần dần quấn chặt hơn, trán rỉ ra từng tầng mồ hôi. Vương Tấn dừng lại thở vài hơi, dùng ống tay áo lau mồ hôi, lại tiếp tục hoàn thành việc tự làm khó bản thân này.
Quấn xong một cuộn băng vải, ngay cả hít thở đều trở nên nhọc nhằn, sắc mặt Vương Tấn tái nhợt, nghiêng đầu nhìn vào trong gương, thở dốc ngắt quãng– không còn thấy bụng to nữa, anh chọn cách ngu xuẩn nhất, nhưng cũng hữu hiệu nhất để nguỵ trang mình.
Trên máy bay từ Ý về Bắc Kinh, Vương Tấn dành đủ thời gian để nghĩ kỹ càng, giữa anh và Nhan Tư Trác cần phải chấm dứt.
Khi Tiểu Triệu gõ cửa phòng làm việc, Vương Tấn vừa đổi đồ thành tây trang xong.
Nhan Tư Trác lách người vào trong, vươn tay khoá cửa lại, kéo Vương Tấn qua, nắm lấy bả vai đẩy anh lên cửa, cúi người hôn xuống.
Nụ hôn này khá thô bạo, hung hãn, vội vã, như lửa cháy lan trên đồng cỏ, bốc lên từng luồng sóng nhiệt, Vương Tấn bị động dựa sát vào cửa, gò má đỏ bừng, con ngươi hơi trợn to, gần như muốn chìm đắm vào trong nụ hôn này. Anh trở tay bắt lấy cánh tay Nhan Tư Trác, đầu ngón tay trắng bệch cấu vào da thịt, không biết là muốn từ chối hay tiến thêm một bước, sau vài giây chống cự ngắn ngủi, thân thể bắt đầu biết thức thời mà nghênh đón, bị Nhan Tư Trác thuận thế ôm lấy hông, hôn đến khó mà dứt ra.
Ngay khoảnh khắc trước khi lý trí sụp đổ hoàn toàn, Vương Tấn đẩy Nhan Tư Trác ra, đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, thở dốc từng ngụm.
“Nhiệt tình đến thế, đám tình nhân nhỏ bên Ý không thoả mãn anh à?” Nhan Tư Trác nắm cằm Vương Tấn ép anh quay mặt lại, trong mắt chứa đầy thứ cảm tình nào đó, như một ngọn núi lửa sắp phun trào, lộ ra nụ cười mang chút nghiền ngẫm, “Anh làʍ ŧìиɦ với Lý Tẫn Sơn à? Hay là tên diễn viên trong điện thoại kia?”
“Liên quan cái rắm gì đến cậu.” Vương Tấn hơi nhíu mày, dùng ngón cái quẹt lên khoé miệng bị trầy da, khẽ “Shh” một tiếng, “Nhan Tư Trác, chỗ công cộng, cậu chú ý hình tượng một chút đừng có phát tình như chó nữa được không hả?”
Nhan Tư Trác hơi nhướng mày, “Thế thì anh đừng có dán lên người tôi nữa.”
“Tôi đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi, vạch rõ giới hạn là điều tốt nhất cho cả tôi lẫn cậu.” Vương Tấn nhìn hắn lạnh nhạt, “Sau này cần gặp tôi thì liên lạc với thư ký của tôi trước, cậu xem như là cháu vợ trước của tôi, chơi trò lưu manh trong công ty tôi như thế, tôi rất khó xử. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ gọi bảo vệ sút thẳng cậu ra ngoài.”
Đáy mắt Nhan Tư Trác xẹt qua một tia tàn bạo, tay hắn từ từ trượt xuống, gan bàn tay vuốt ve cổ, môi đến sát bên tai Vương Tấn, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ, “Còn chưa ly hôn, xem như vợ trước gì chứ? Vương Tấn, anh biết không, có lúc tôi thật sự rất muốn bóp chết anh.”
Vương Tấn bắt lấy cổ tay Nhan Tư Trác, khoé miệng hơi cong lên, “Mạng tôi đắt lắm đấy, cậu muốn gϊếŧ người thì đền mạng, xin lỗi tôi không thích chơi trò này với cậu.”
Nhan Tư Trác híp mắt lại, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, hắn nhìn bộ dáng nhàn nhã, thượng đẳng này của Vương Tấn, chỉ cảm thấy máu trong lồng ngực cuồn cuộn lên.
Giằng co một lúc lâu, Nhan Tư Trác đột nhiên buông tay, bước đi rất tự nhiên đến bên bàn làm việc của Vương Tấn dựa vào, bộ dáng cà lơ phất phơ, ném cây bút máy nằm lẻ loi kia vào trong ống đựng bút, nhún vai một cách thờ ơ, “Em đùa thôi mà, đừng bảo anh tưởng là thật nhé cục cưng? Anh bay từ Ý về, chẳng thèm về nhà, gọi điện thoại cũng không nghe, em nhớ anh quá, đành phải tới công ty tìm anh thôi.”
Bị một người nhỏ hơn mình mười tuổi gọi là “Cục cưng”, Vương Tấn cảm thấy buồn nôn chết được, anh nghi ngờ là Nhan Tư Trác cố ý làm anh buồn nôn.
Vương Tấn đi vòng ra sau bàn làm việc, mặt không thay đổi lấy ra một xấp văn kiện ném tới trước mặt Nhan Tư Trác, dùng giọng nói chuyện công việc, “Cậu đến đây cũng tốt, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với cậu. Đây là đồ mà tôi muốn nhờ cậu mang cho Nhan Thế Anh, cậu mở ra xem thử cũng được.”
Nhan Tư Trác nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Vương Tấn, trong lòng tràn đầy linh cảm bất an. Trong văn kiện là một tấm hình, ngay lúc Nhan Tư Trác thấy rõ nó, bộ dáng lười biếng tản mạn kia biến mất tăm ngay tức khắc, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Bạn cũ của Nhan tổng, cậu hẳn là biết. Tôi nghe nói sau khi ra tù, ông ta cứ bị vài người không có ý tốt bám theo, tôi đành tốt bụng giúp một tay.” Vương Tấn hơi dừng lại, ánh mắt như hoá thành vật thật rơi lên mặt Nhan Tư Trác, “Ông ta báo đáp tôi bằng vài thứ khác, nếu Nhan tổng có hứng thú, chúng ta có thể dành thời gian bàn bạc một chút.”
Lời này nửa thật nửa giả, thật ra Vương Tấn căn bản chẳng hề gặp tận mặt Triệu Vĩ Quang, anh chẳng qua chỉ đang lừa gạt, tìm đường sống, đánh cược.
Hơi thở của Nhan Tư Trác trật một nhịp, não đình công một giây, sau đó bộ phận bị thiếu trong kết cấu phức tạp kia “Đing” một tiếng hợp lại với nhau, hắn lập tức hiểu ra—
Khó trách… Khó trách Triệu Vĩ Quang dễ dàng trốn khỏi người giám sát chạy về Bắc Kinh được, hoá ra ông ta bắt cá hai tay, đã sớm móc nối với Vương Tấn!
Nhan Tư Trác nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt vì mọi chuyện thoát khỏi sự khống chế của mình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Thứ khác” là chỉ cái gì, là đoạn ghi âm tuy rằng chưa đủ để lật lại bản án nhưng dư sức để trả thù kia sao? Nếu Vương Tấn lấy được bản ghi âm, anh sẽ đối phó với Nhan Thế Anh ra sao, hợp sức với Triệu Vĩ Quang đánh trả một đòn?
Hắn hoàn toàn quên mất, Vương Tấn không phải là một Omega nhạy cảm yếu ớt, khát khao được bảo vệ như bình thường, anh thông minh gian xảo, mạnh mẽ vang danh, đã tung hoành giữa chốn danh lợi này nhiều năm rồi, hoàn toàn có khả năng và thủ đoạn để bảo vệ mình, một Omega đặc biệt như thế, sao có thể chọn ngồi chờ chết khi bị uy hiếp được chứ!
Đối với Vương Tấn mà nói, hết thảy mọi việc mình đã làm có ích gì?
Đầu Nhan Tư Trác đau như bị kim chích, hắn mở miệng chẳng biết nên nói gì, chưa kịp lên tiếng, đã bị Vương Tấn lạnh lùng ngắt lời.
“Còn một chuyện nữa. Cậu nói đúng, đứa bé còn tồn tại, chúng ta sẽ mãi mãi dính dáng với nhau.” Lời đến cổ họng, trong miệng Vương Tấn bỗng nhiên có chút đắng chát, anh thẳng lưng lên như thể đang muốn chứng minh gì đó, hầu kết khẽ lăn một vòng, “Cho nên, tôi bỏ nó rồi.”
Con ngươi Nhan Tư Trác co rụt lại, cả người đần ra, tựa như không nghe hiểu câu nói kia, lộ ra biểu tình đan xen giữa kinh ngạc, hoài nghi, chưa hiểu rõ, “Ý anh…Là?”
Vương Tấn chột dạ rủ mắt xuống, ánh mắt Nhan Tư Trác quá nóng làm anh phát run, thậm chí chấn động cả tinh thần, anh cảm thấy chiếc bụng bị băng vải siết chặt khó chịu, nghẹn lại khó thở như bị tảng đá lớn đè lên ngực. Vương Tấn run rẩy dựa vào cạnh bàn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi phá thai rồi, lúc ở bên Ý.”
Ánh mắt Nhan Tư Trác choáng váng, hệt như một con thuyền nhỏ giữa muôn vàn sóng biển, bị sóng đánh sắp vỡ nát, cuối cùng khó lắm mới tụ lại trên người Vương Tấn – lúc này Nhan Tư Trác mới phát hiện, nơi đáng lẽ nên thai nghén con của bọn họ, lại bằng phẳng, khôi phục như lúc ban đầu.
Như thể chuyện đã từng có kết tinh huyết thống chỉ là một giấc mộng hão huyền tồn tại giữa hai người họ, một giấc mộng hoang đường, nực cười, lại làm người ta điên cuồng.
Vương Tấn thấy biểu tình Nhan Tư Trác không đúng, anh cố gắng thở hắt một hơi, ấn lên điện thoại bàn riêng, dùng đầu ngón tay lạnh như băng gọi đường dây nội bộ, trầm giọng nói ngắn gọn, “Tiểu Triệu, gọi bảo vệ, mang cậu ta đi.”
Nhan Tư Trác cứng đờ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Vương Tấn. Như nhớ đến chuyện nực cười hoang đường gì, hắn nhếch môi cực kỳ châm chọc, sau đó che mặt xoa vài cái, lát sau, cảm tình dồn nén đột nhiên bùng nổ!
Nhan Tư Trác cầm lấy một cái bình hoa trên giá sách, giơ tay đập xuống đất, thứ đồ đáng giá mấy trăm vạn “Xoảng” một tiếng vỡ nát văng tung toé, “Vương Tấn, mẹ nó anh giỏi lắm… Cực kỳ giỏi!”
Đúng lúc này, bảo vệ tông cửa “Rầm” một phát vọt vào như tổ ong, sáu bảy Alpha được huấn luyện bài bản xông lên, chỉ dựa vào sức nặng ba chân bốn cảng đè Nhan Tư Trác nằm xuống đất.
Nhan Tư Trác chẳng còn lòng dạ nào để đánh nhau, gương mặt bị đè lên đất đến nỗi biến dạng, giữa lúc giãy giụa cuồng loạn, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn trừng to mắt nhìn Vương Tấn đầy hung tợn, như thể một con sói đói bị chọc giận, nếu không có người ngăn lại, sợ là sẽ róc xương xẻ thịt, cắn nát xé tan Vương Tấn ngay tại chỗ!
Trong lúc hỗn loạn ai đó hô lên, “Vương tổng! Có nên báo cảnh sát không!”
Vương Tấn thậm chí không dám nhìn Nhan Tư Trác một cái, “Không cần, kéo ra ngoài.”
Nhan Tư Trác đấm một quyền xuống đất, gầm lên, “Buông con mẹ nó ra, tôi tự đi!”
Vương Tấn nghĩ ngợi trong chốc lát, cau mày ra lệnh, “....Buông cậu ta ra.”
Nhan Tư Trác thở hổn hển đứng lên, quần áo trên người lộn xộn, một bên tay áo bị kéo rách, lộ ra hình xăm kín cả cánh tay, cùng với khuôn ngực cường tráng không ngừng phập phồng, giữa lúc chật vật vẫn hiện lên tích cách ngang tàng không chút kiêng kỵ, hấp dẫn chết người.
Mấy bảo vệ bên cạnh chẳng hơn được Nhan Tư Trác là bao, bọn họ cảnh giác vây hai bên Nhan Tư Trác, rất sợ phần tử nguy hiểm đột nhiên bộc phát làm ai đó bị thương.
Trên lông mày Nhan Tư Trác có vết thương nhỏ, hắn chẳng thèm quan tâm lau một cái, ma sát đầu ngón tay, xuyên qua mấy bức tường thịt nghiêng đầu nhìn Vương Tấn, cười một tiếng, “Dượng à, dù gì chúng ta cũng từng ngủ với nhau mà, lòng dượng sắt đá đến thế, chí ít cũng phải qua tầm bảy tám chục tình nhân mới luyện được thế nhỉ?”
Cánh môi khô khốc của Vương Tấn run lên, nhịn không được hơi cong xuống.
Nhan Tư Trác dùng đầu ngón tay dính máu chỉ vào Vương Tấn, cười lạnh như băng mang chút vô lại, “Vương Tấn, con mẹ nó anh đừng có mà hối hận.”
Danh Sách Chương: