• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

Note: Xin lỗi mọi người, định làm chương mới cả tuần trước nhưng cái lap tui bị hư tới giờ mới sửa xong mới có lap mà làm QwQ

______________________________

Chương 24:

Lúc Cố Thanh Bùi và Vương Tấn ra khỏi khách sạn, trời bên ngoài đã tối rồi.

Chiếc BMW bóng loáng mà Nguyên Dương cực kỳ yêu thích kia đang đậu ở ven đường, chủ nhân của nó đang dựa vào cửa xe phun mây nhả khói, dưới chân có bốn năm cái tàn thuốc, có lẽ đã đợi khá lâu rồi. Thấy hai người họ đi ra, Nguyên Dương dập tắt điếu thuốc, khoanh tay đứng yên ở phía bên kia, không định đi về phía họ.

Tầm mắt Cố Thanh Bùi xuyên qua dòng người, quét mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng ở cách đó không xa, khóe miệng gợi lên một nụ cười , xoay đầu nhìn về phía Vương Tấn, “Anh Vương, anh uống rượu rồi không lái xe được, để em với Nguyên Dương đưa anh về.”

Nụ cười kia đâm vào trái tim Vương Tấn làm nó run rẩy.

Rất hạnh phúc, rất ăn ý, như một tia sáng chói mắt, đột ngột chiếu thẳng vào kẽ hở u tối mà Vương Tấn đang trốn trong đó, làm chuyện tình cảm thất bại của anh so ra càng thêm chẳng đáng một xu nào, vô cùng thảm hại.

Vương Tấn mặt không đổi sắc, vỗ vỗ sau lưng Cố Thanh Bùi, cười nói, “Mấy năm nay Nguyên đại công tử thật đúng là trầm ổn không ít, mau đi đi Thanh Bùi, anh gọi tài xế rồi, chắc cũng sắp đến.”

Cố Thanh Bùi lại tán gẫu vài câu với Vương Tấn rồi mới xoay người đi về phía Nguyên Dương.

Cách một đoạn, Vương Tấn không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng có thể thấy Nguyên Dương thay Cố Thanh Bùi mở cửa xe, chờ Cố Thanh Bùi ngồi vào trong lại đòi hôn hôn như cô vợ nhỏ làm nũng. Cố Thanh Bùi đầy mặt tươi cười, yêu chiều xoa xoa vành tai Nguyên Dương, thấy bốn phía không có ai để ý liền nhẹ nhàng chạm môi lên mặt Nguyên Dương một cái.

Vương Tấn tự giễu mà lắc đầu, có lẽ loại người trời sinh tính tình lạnh nhạt như anh vốn đã định sẽ không có được tình cảm nhiệt liệt nóng bỏng như thế.

Lúc trước anh từng hỏi Cố Thanh Bùi, giữa hai người bọn họ khi đó rốt cuộc là thiếu chút gì? Đến bây giờ mới ngộ ra, anh biết rõ, nhưng đã không còn lòng dạ đâu mà đi tìm tòi nghiên cứu nữa.

Vương Tấn ở tạm tại một biệt thự ở Ngũ Hoàn, sớm đã gọi người đến quét dọn vệ sinh, đồ dùng trong nhà mới tinh, mang theo ánh kim bóng loáng lành lạnh, không có một chút hơi người nào. Vừa tắm rửa xong Vương Tấn đã thấy tin nhắn WeChat của Denise, hẹn anh mấy ngày sau ra ngoài bàn bạc. Vương Tấn đáp ứng, địa điểm định ở một quán cà phê gần Khánh Đạt, phong cách nửa khép kín, có thể bàn chuyện, có khả năng che đậy một vài hành vi quá kích làm mất thể diện.

Anh ôm máy tính ngồi ở ban công, xét duyệt mấy phần tư liệu ban ngày còn chưa xem xong, đôi mắt mệt mỏi, ngẩng đầu lên liền thấy mấy tầng trời mây nơi ngoại thành Bắc Kinh, như từng cơn sóng biển đen ngòm vỗ về phía chân trời, một màu bàng bạc mênh mông bát ngát.

Giữa màn đêm dai dẳng này, mùa hè Bắc Kinh cuối cùng cũng đến hồi kết.

Buổi trưa của ngày hẹn, Vương Tấn đi thẳng từ công ty đến quán cà phê, Denise khoan thai đến muộn.

Không cần vòng vo gì, cô ta rút một xấp giấy từ trong phong bao ra, thảy đến trước mặt Vương Tấn, dùng đầu ngón tay gõ gõ, “Tôi bảo luật sư soạn một phần hiệp nghị ly hôn, anh xem đi.”

Vương Tấn cầm lên xem vài cái, không khách khí thả trở lại mặt bàn, “Cô đang lãng phí thời gian của tôi.”

Denise ôm cánh tay dựa vào lưng ghế dựa, “Anh đã làm những gì bản thân anh không rõ à? Đây là giới hạn thấp nhất tôi có thể chấp nhận, nếu anh không đồng ý, chúng ta có thể đổi một phương thức khác để bàn bạc.”

Ánh mắt Vương Tấn lạnh lùng mà sắc bén, như lưỡi dao không mang theo độ ấm, như không nghe ra hàm ý uy hiếp trong câu nói kia mà hỏi, “Cô đưa Tiểu Nam và An An đi đâu?”

“Anh còn nhớ được mình còn có hai đứa con trai?” Denise hít sâu một hơi, liếc qua bụng Vương Tấn, nở một nụ cười kỳ quái, “Ý của tôi, hẳn Tiểu Trác đã nói với anh rồi. Chuyện xấu mặt này không đáng để viết vào trong hiệp nghị, nhưng anh mà dám sinh nó ra, tôi sẽ không để anh gặp lại Tiểu Nam và An An.”

Vương Tấn nhíu mày, hơi không kiên nhẫn mà nghịch chiếc bật lửa trong tay, “Cô muốn gì thì nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng.”

Ánh mắt Denise như muốn găm vào da thịt anh, giọng nói bén nhọn cất cao âm lượng, “Tôi muốn anh phá thai, bỏ nó đi, có cần tôi nói rõ hơn nữa không??”

Động tác tay của Vương Tấn khựng lại, bỗng nhiên không thể hiểu nổi ý đồ của Denise. Anh tưởng đó chỉ là tâm lý trả thù sinh ra từ cảm xúc quá kích của Denise, chửi mắng anh vài câu để trong lòng thoải mái là xong, nhưng tình hình này có vẻ không phải như vậy.

“Vương Tấn, anh làm bậy làm bạ quen rồi thì thôi, không lẽ anh nghĩ trên đời này ai cũng hoang đường như anh vậy à? Anh sinh nó ra, sau này giải thích quan hệ của nó với Tiểu Nam và An An như thế nào, hay anh định để bọn nó không gặp mặt cả đời?”

Denise nhìn sắc mặt càng ngày càng âm trầm của Vương Tấn, có cảm giác thích thú như vừa báo được mối thù lớn, càng nói càng nhanh, “Chẳng lẽ anh muốn tôi nói cho bọn nó, đây là con của ba và anh họ, bảo bọn nó về sau gọi anh họ là---”

“Đủ rồi!” Vương Tấn lớn tiếng ngắt lời, sự nhẫn nại đã đến mức cùng cực, “Tôi không đến đây để nghe cô khóc la om sòm.”

Vành mắt Denise đỏ bừng, trừng mắt khó chịu nhìn Vương Tấn.

Phục vụ đứng ở hành lang, thỉnh thoảng nhìn về phía trong ghế lô, định nhắc nhở bọn họ chú ý âm lượng mà muốn nói lại thôi.

Vương Tấn tóm lấy áo khoác tây trang đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Denise, năm ngón tay đặt trên hợp đồng ly hôn, “bộp” một tiếng ném trở về trước mặt cô ta, “Nếu lần sau cô còn cho tôi xem thứ gì như thế này, chúng ta không cần bàn tiếp nữa.” Anh dùng móng tay ấn lên chỗ Denise ký tên rạch một đường, “Tôi biết cô định làm gì, cô tốt nhất nên suy nghĩ chút đi, bọn họ có thể giúp cô tới mức nào cơ chứ.”

Phía sau lưng Denise ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngước cổ thở hổn hển, không cam lòng yếu thế mà trừng lại.

Vương Tấn đáp lại bằng một cái liếc mắt khinh miệt, như cười nhạo cô ta không biết tự lượng sức mình, xoay người nghênh ngang mà đi.

Ly hôn không phải chuyện gì vẻ vang, có thể cùng nhau bàn bạc giải quyết là tốt nhất, anh không ngại bồi thường Denise nhiều một chút, nhưng điều kiện Denise đưa ra rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cô ta đứng ở đỉnh cao của đạo đức, cảm thấy mình có tư cách, chỉ cần Vương Tấn nhường một bước, về sau sẽ bị bắt phải nhường càng nhiều bước, anh là một thương nhân, không phải thánh nhân.

Tới lầu một, cửa thang máy từ từ mở ra, Vương Tấn vừa ngẩng đầu đã thấy Nhan Tư Trác đứng chờ ở ngoài, thấy Vương Tấn cũng sửng sốt.

Vương Tấn không có tâm tình cãi nhau với hắn, hờ hững dời tầm mắt, nhấc chân muốn đi lại bị hắn tóm lấy cánh tay, “Bàn bạc nhanh vậy?”

“Bỏ ra.” Vương Tấn phiền toái giãy giụa vài cái, “Có rắm nhanh phóng, công ty tôi còn việc phải làm.”

Nhan Tư Trác kéo Vương Tấn quẹo vào hành lang, vây anh giữa thân thể hắn và vách tường, nắm cằm ép anh nâng mặt lên, “Đã ký hiệp nghị chưa?”

Vương Tấn nhếch miệng cười mỉa mai, “Cậu không biết cô ta sẽ đề ra điều kiện gì à?”

Nhan Tư Trác liếc nhìn nhân viên phục vụ cách đó không xa, đè thấp giọng nói, “Tôi sẽ không để bà ấy làm hại anh và con. Bà ấy cũng không định làm anh táng gia bại sản! Anh nuôi bà ấy nhiều năm như vậy, coi như đem tiền nuôi dưỡng nửa đời sau thanh toán trước đi, sớm thoát sớm siêu sinh không tốt sao?”

Vương Tấn nghiêng đầu né tránh tay Nhan Tư Trác, cười lạnh nói, “Cậu còn định hào phóng thay tôi cơ à?”

Nhan Tư Trác nhíu mày thật sâu, “Thời gian ly hôn càng lâu càng bất lợi với anh, anh còn chưa hiểu rõ ư? Chứng cứ nɠɵạı ŧìиɦ của anh bà ấy tìm đại cũng được một bó lớn, đem lên tòa án phán xử, thứ anh mất đi không chỉ có chút ít đó. Đến lúc tháng lớn, chẳng lẽ anh định ôm bụng to lên tòa, làm mọi người chế giễu?”

Cảnh tượng Nhan Tư Trác nói, Vương Tấn chỉ nghĩ thôi cũng đã làm da đầu run lên--- Ánh mắt của cả một đám người tụ tập lên người anh, có thể là xem thường, có thể là kinh ngạc, cũng có thể là khinh miệt, nhìn người chồng Omega đã mang thai còn nɠɵạı ŧìиɦ như anh, rồi anh sẽ bị vòng xoáy của miệng đời cắn nuốt, làm trò cười cho cả giới quyền quý ở Bắc Kinh.

Sự tức giận của Vương Tấn tăng dần theo ý nghĩ, e ngại đang ở nơi công cộng mới không phát giận, nghiến răng nói, “Tình trạng này của tôi con mẹ nó là do ai tạo thành?”

Nhan Tư Trác buồn bực nói, “Cùng lắm thì tôi đem tài sản dưới danh nghĩa của tôi chuyển cho anh, bà ấy lấy cái gì thì tôi thay bà ấy trả lại cho anh!”

Mặt Vương Tấn không chút thay đổi, “Tôi ham mấy đồng bạc cắc của cậu làm gì?”

Nhan Tư Trác chán nản, tóm lấy bả vai một tay ấn Vương Tấn dán lên tường, “Mẹ nó ngoại trừ tiền anh còn biết cái gì nữa không?”

Loại quan hệ này của anh và Nhan Tư Trác làm Vương Tấn cảm thấy thực sự buồn cười. Nhan Tư Trác là Alpha của anh, nhưng thế thì sao chứ? Lúc tình nùng ý mật thì mây mưa thất thường, triền miên quấn quýt, động chạm đến lợi ích lập tức chia cách, không liên quan gì nhau. Bàn chuyện ly hôn, Nhan Tư Trác lại đứng về phía Denise, mà không phải cùng anh Vương Tấn, càng buồn cười là bản thân mình thế mà còn đang mang thai con của hắn!

Cố Thanh Bùi nói chẳng sai chút nào, bọn họ rốt cuộc đều là họ Nhan.

Vương Tấn nở nụ cười, tròng mắt tràn đầy tơ máu, anh đè gáy Nhan Tư Trác về phía chính mình, môi dán tại vành tai, từng chữ từng chữ một, “Tôi còn biết, từ lúc gặp cậu, tôi liên tục gặp chuyện phiền toái, tai họa hết lần này đến lần khác.” Nhan Tư Trác nghĩ muốn đứng thẳng người, bị Vương Tấn tóm lấy cánh tay ôm lấy, tư thế càng thêm thân mật, “Để tôi nói cho cậu hiểu, hôn nhân của tôi có biếи ŧɦái thế nào, nhiều năm như vậy tôi cũng quen rồi, bất đồng ý kiến ấy à, cùng lắm thì không ly hôn nữa. Tiền của tôi thà rải đầy đường cái, cũng sẽ không cho người nhà các người một xu một đồng nào!”

Nhan Tư Trác siết nắm tay đến mức vang lên răng rắc, lửa giận dưới đáy mắt nhanh chóng trào ra, ôm eo Vương Tấn dùng sức kéo vào trong lòng, “Mẹ nó anh cứ phải nói chuyện với tôi kiểu đấy mới được à?”

Vương Tấn giãy giụa đẩy ra, chênh lệch về chiều cao làm anh rõ ràng không chiếm được ưu thế, lại bễ nghễ như nhìn xuống từ trên cao. Thần thái của anh lộ ra một tia oán độc, còn cười, nhẹ nhàng phun ra một câu, “Nhan Tư Trác, cậu cứ vội vàng thúc giục tôi ly hôn, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi ly hôn với Denise là có thể kết hôn với cậu à?”

Nhan Tư Trác cảm thấy nội tâm bị đâm một kích thật mạnh, đau đến thở không nổi.

Trước mặt Vương Tấn, hắn vẫn quá non, dễ dàng bị một câu nói lột da rút gân, đánh trở về nguyên hình. Đúng vậy, hắn muốn giữ lấy Vương Tấn, muốn moi mắt tất cả những người mơ ước Vương Tấn, muốn làm Vương Tấn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ thân thể cho đến trái tim đều phục tùng hắn. Hắn tự hỏi vô số lần, đây là bản năng sinh sản đã khắc vào trong gien, hay là……?

Ánh mắt Nhan Tư Trác nhìn chằm chằm Vương Tấn không chớp mắt, gắt gao trừng Vương Tấn, anh khẽ nâng cằm, khiêu khích đáp trả. Hai cặp mắt nhìn nhau chằm chằm, như pháo súng nổ bùm bùm, lại chẳng ai nói câu nào.

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, “Ừm, thưa ngài, quấy rầy một chút…..”

Vừa quay đầu qua, là người phục vụ của quán cà phê, xấu hổ mà co quắp đối diện với Nhan Tư Trác chỉ chỉ ra cửa, “Vị nữ sĩ bên kia tìm ngài.”

Denise đi xuống.

Nhan Tư Trác liếc mắt đảo qua cửa một cái, chậm rãi buông Vương Tấn, sắc mặt âm trầm, trừng anh một lát mới nói, “Vương Tấn, anh mẹ nó thật không biết điều.”

Cảm giác áp bách làm người khác hít thở không thông chợt biến mất, Vương Tấn nhìn bóng dáng Nhan Tư Trác, mệt mỏi chống thái dương, dùng sức ấn nhẹ vài cái. Người phục vụ đứng kế bên vẻ mặt lo lắng định đỡ Vương Tấn lại bị anh xua tay vẫy lui.

Không đến bước đường cùng, anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với bất cứ kẻ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK